Chương 15: Thổ lộ bằng cả chân tình.

Tiêu Viêm vội nắm tay Huân Nhi lại, khẽ xoay người Huân Nhi lại ánh mắt thâm tình gắt gao nhìn người trước mặt, một tay áp lên gương mặt đang lạnh của Huân Nhi, ngữ điệu tuy nhu hòa nhưng không giấu được sự thấp thỏm hồi hộp .

" Người huynh yêu thích là muội, là Huân Nhi muội. "

Một mảng im lặng kéo dài, Huân Nhi giương đôi mắt to tròn bình tĩnh nhìn Tiêu Viêm, nàng cần thời gian tiêu hóa những lời kia, Tiêu Viêm thấy thế lại càng lo lắng khẩn trương.

" Huynh biết điều này rất khó chấp nhận, nếu ... Huynh làm muội sợ, xin muội bỏ qua , nhưng xin muội đừng vì hôm nay mà ghét bỏ cùng xa lánh ta, chúng ta ... lại trở về như trước đây có được không? "

Tiêu Viêm càng nói càng loạn, nhìn nét thâm trầm của Huân Nhi bất giác Tiêu Viêm sinh ra một tia sợ hãi, cô sợ Huân Nhi sẽ ghê sợ, sẽ xa lánh mình, cô sợ đến mức giọng như muốn lạc đi.

" Huynh có biết, chỉ với câu nói đó, huynh sẽ phải đối mặt với điều gì không? " Huân Nhi cũng đang dùng ánh mắt đen sâu lắng phẳng lặng như hồ thu nhìn Tiêu Đình.

" Sự ghét bỏ cùng xa lánh của muội mới là điều tỷ sợ nhất, đó là lí do vì sao mà huynh cố gắng như thế trong suốt thời gian qua, chỉ cần có đủ tư cách để được ở bên muội, đều đáng, cho dù ta có mất mạng đi nữa. "

Nhìn đôi mắt đỏ đầy tơ máu ầng ậng nước của Tiêu Viêm, trong lòng Huân Nhi đau nhói, nàng thật sự cảm động khi nghe những lời này, lại càng không muốn thấy cậu rơi lệ, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn người trước mặt, nàng đưa tay xoa khóe mắt Tiêu Viêm.

" Thời gian qua, cực khổ cho ca ca, huynh cho rằng muội là người máu lạnh vô tình, không tim không phổi, không biết đau lòng sao? "

Tiêu Viêm ôm chặt Huân Nhi vào lòng, khẽ vuốt tóc, hôn lên trán nàng, đem toàn bộ gương mặt mình chôn ở hõm vai nàng.

" Chỉ cần được ở bên cạnh muội, chỉ cần muội không ghét bỏ ta, chúng ta cứ như vầy mãi ta đã mãn nguyện rồi. "

" Ân "

Huân Nhi vòng tay ra sau ôm lấy lưng Tiêu Viêm , tựa cằm lên vai cô .

" Đình ... ta có biết thật ra muội rất tham lam, nhiệm vụ gia tộc muội không thể không hoàn thành ..." câu nói này cậu chỉ có thể giữ trong lòng ...

------------------------------------

Sáng hôm sau Tiêu Viêm dậy thật sớm, đứng chờ bên ngoài phòng Huân Nhi, thấy Tiêu Viêm sáng sớm đã tìm mình, Huân Nhi cũng bất ngờ vô cùng. Tiêu Viêm cầm một cái hộp đưa đến cho Huân Nhi .

" Ta có làm ít bánh, muội nếm thử xem có vừa miệng không .. " đây là bánh táo ở Địa Cầu, Tiêu Viêm (Ngân) đã dậy thật sớm để làm nó.

" Ca ca thức dậy từ bao giờ để làm bánh này .. " Huân Nhi vừa lo vừa xót cho Tiêu Viêm.

" Không sao ..." Tiêu Viêm liền kéo Huân Nhi vào phòng, cắt bánh ra cho vào dĩa, đặt trước mặt nàng.

" Muội nếm thử xem tay nghề của ta, rồi góp ý một chút, đã nấu chín rồi không lo ngộ độc đâu."

Trước đây lúc còn ở địa cầu Tiêu Viêm rất yêu thích nấu ăn nên cũng học hỏi được từ trên mạng không ít kĩ nghệ nấu nướng.

Huân Nhi từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn người trước mặt, chưa hề rời mắt trước hoàng loạt động tác của Tiêu Viêm, môi mềm khẽ mỉm trong lòng vô cùng ấm áp ngọt ngào. Cũng cắt một miếng bánh đưa cho Tiêu Viêm, rót tách trà đưa cho cô.

" Huynh chưa ăn gì phải không, chúng ta cùng ăn. "

" Ân, ta ăn, muội cũng ăn đi "

Huân Nhi chậm rãi cắn một miếng, Tiêu Viêm hồi hộp đến đổ mồ hôi nhìn Huân Nhi ăn, vỏ bánh vừa mềm vừa xốp, nhân bánh vừa chín tới, vị chua ngọt vừa phải, thơm đậm vị táo, nước sốt trong nhân vừa sánh vừa ngọt... Huân Nhi yêu thích không thôi lại ăn thêm một miếng nữa.

" Thật sự rất ngon, muội rất thích, để làm ra được món này hẳn ca ca đã phải tốn rất nhiều công sức phải không. "

" Muội thích là được rồi, nếu muội thích sau này ta mỗi ngày đều có thể làm cho muội, cùng làm bánh với ca ca được không. " Nhìn Huân Nhi hài lòng, Tiêu Viêm như bỏ xuống lo lắng cũng vui vẻ ăn bánh.

" Ân, thật tốt quá, muội cũng rất thích làm bánh, nhưng trước giờ không có cơ hội. "

" Không sao, ta sẽ dạy muội. À... hôm nay muội có bận việc gì không? "

Huân Nhi đang ăn bánh cũng vô thức đưa lưỡi ra liếʍ nước sốt đang dính trên khóe môi, Tiêu Viêm trông thấy bất giác đỏ mặt, tim cũng đập nhanh vài nhịp.

" Hôm nay ở thành Nam có một hội chợ, rất náo nhiệt, ta định rủ muội đi cùng. "

Thấy Tiêu Viêm ấp úng đỏ mặt, Huân Nhi đôi mắt thu thủy lay động khẽ cười khúc khích liền gật đầu đáp ứng. Này có thể tính là buổi hẹn đầu tiên của Tiêu Viêm và Huân Nhi nên cả hai đều rất háo hức.

Hội chợ hôm nay là hội chợ lớn nhất trong năm, nên hàng hóa vô cùng phong phú đa dạng, đến từ khắp vùng miền thậm chí là từ các nước láng giềng. Tiêu Viêm cầm tay Huân Nhi cả hai hào hứng dạo khắp các gian hàng từ ẩm thực đến y phục vải vóc, hương liệu.

Mua được không ít đồ tốt, Tiêu Viêm tay xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ nhưng thần tình vui vẻ sáng lạng không ai bì kịp, cuối cùng Tiêu Viêm dẫn Huân Nhi đến một tiệm bán trang sức.

" Khiếu thẩm mỹ của ta không được tốt cho lắm, muội xem xem, thích cái nào? "

Huân Nhi đi một vòng cửa tiệm, bàn tay trắng nõn cầm lên một chiếc vòng tay làm từ Băng Ngân, ôn nhuận thanh mát, vô cùng đơn giản nhưng không kém phần tinh tế thanh nhã, nhưng khi thấy giá của nó nàng nhíu mày vội bỏ xuống tìm lựa món khác.

" Không sao, muội thích là được, ta định mua một món trang sức làm quà tặng muội nhưng lại không biết chọn lựa thế nào nên hôm nay mới dẫn muội đến đây. "

Tiêu Viêm xưa đâu bằng nay, cô thường xuyên ra ngoài lịch lãm săn yêu thú thu không ít tinh hạch ma thú cùng các tài liệu trên người chúng đem bán, lại thu hái thảo dược, trong quá trình học luyện chế dược cũng thành công chế ra rất nhiều thuốc tốt, bí mật đưa đến đấu giá hội để bán, có thể nói cậu là hiện tại là một phú hào cũng không ngoa.

" Đã lâu rồi mới được huynh tặng quà ." Huân Nhi trong lòng vui vẻ không thôi nhưng vẫn không quên oán trách cái người vô tâm kia.

" Mắt thẩm mĩ của ta không tốt nên... sợ đem về muội không thích. " Tiêu Viêm vừa ấp úng vừa giúp nàng đeo vào, càng nhìn càng thấy đẹp vô cùng ...

" Sao huynh không hiểu là dù huynh tặng gì muội cũng đều yêu thích? "

" Nhưng nó chưa hẳn là món muội vừa ý nhất, ta muốn muội chọn được thứ yêu thích nhất vừa ý nhất."

" Muội mới không thèm nói chuyện với đầu gỗ như huynh. " Huân Nhi nói xong liền bỏ đi mặc kệ Tiêu Viêm.

Đôi khi vì quá lo, sợ, nghĩ nhiều cho đối phương lại là điều khiến đối phương không chịu được nhất.

Tội nghiệp Tiêu Viêm vội trả tiền rồi chạy theo nắm tay năn nỉ ỉ ôi dỗ dành Huân Nhi ... mười ngón đan xen bàn tay cũng chưa hề rời nhau...