Lúc thấy thiếu niên tuấn lãng kia mang theo sát ý chạy về phía cô, Thạch Thanh mặc dù không hiểu, nhưng vẫn phản ứng ngay lập tức.
Cô ôm lấy thi cốt bé gái, lật người lại, đồng thời kéo nha đầu Ngư Thảo theo, miễn cho nó bị va vào.
Trước khi đứng dậy, đùi phải Thạch Thanh đã sẵn sàng để bật lên.
Nếu thiếu niên kia đi vòng qua đây tiếp tục xông tới phía cô, cô liền có thể cho hắn ăn đau.
Nhưng thiếu niên tuấn lãng chỉ lướt qua người cô, không hề dừng lại nửa khắc, lao vào sông, đạp một phát vào không trung không người.
Tốc độ nhanh như chim nhạn bay lướt trên mặt nước; lực độ như cự thạch bị ném xuống.
Nhưng người này chỉ đạp vào không trung mà thôi!
Từ góc độ của Thạch Thanh, người đã tập võ nhiều năm, thiếu niên tuấn lãng lỗ mãng này có thể tự bẻ gãy cổ mình!
Cô nhảy dựng lên, muốn kéo gia hỏa liều lĩnh này trở về, nhưng lúc vừa định ra tay, đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh truyền đến, khiến cho cô đông cứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Thiếu niên tuấn lãng rõ ràng đã đá vào khoảng không, nhưng một cước của hắn lại làm chỗ đó lóe lên sấm sét nổ tung mặt nước!
Nước bắn tung tóe, bọt nước văng đầy xung quanh, Thạch Thanh ở khoảng cách quá gần nhắm mắt lại, miễn cho nước vào mắt làm mờ tầm nhìn.
Đợi cô lần nữa mở mắt ra, chưa thấy rõ cái gì nhưng cũng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
Lúc mí mắt Thạch Thanh nhấc lên, tựa hồ có một tầng nữa cũng nhấc lên theo.
Cô chớp mắt vài cái, phát hiện cảnh sắc bãi sông đã khác xa lúc trước.
Vốn là buổi chiều, không khí cuối thu dễ chịu, ánh mặt trời chiếu sáng vào mặt sông, gợn sóng lấp lánh lăn tăn. Nhưng bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn như sóng biển, trong nháy mắt bao phủ vạn vật, làm lẫn lộn ranh giới giữa nước và trời.
Sóng nước đen kịt như mực vỗ vào bờ sông, đập vào từng viên đá cuội trắng như tuyết, không, đây không phải là đá cuội! Màu trắng tuyết nửa chìm nửa nổi trong nước sông, là những cái đầu lâu to chừng nắm tay!
Cô kinh hoàng lùi về sau một bước, chân đạp gãy một chiếc xương chày nhỏ xíu.
Một tiếng thét vang lên sau lưng cô, nha đầu Ngư Thảo té ngã vào người Thạch Thanh, kêu lên:
"Thanh cô cô! Rất nhiều người chết!"
Thạch Thanh vội ôm nàng vào lòng, để nàng run rẩy vùi mặt vào ngực mình.
Cô đảo mắt, cảnh giác xung quanh, rồi nhìn về phía thiếu niên tuấn lãng đã lao xuống nước kia.
Đợi đã?
Vừa rồi hắn đâu phải như vậy... Tóc vàng mắt đỏ?
Màu tóc và mắt này đúng là quái dị! Giẫm trên mặt nước mà không bị rơi xuống, chẳng lẽ là dị thuật của dị nhân?!
Thạch Thanh chấn kinh hít một hơi, sau đó nhìn thứ bị thiếu niên tuấn lãng đánh gục.
Đó là một nữ tử đội mũ trùm màu đỏ, lộ ra một góc váy bồng bềnh trong sương mù.
Không hề thấy chân của cô ta dưới làn váy màu lựu phấp phới, giống như nữ quỷ u hồn trong truyền thuyết!
Thạch Thanh lá gan lớn nhưng thấy một màn như vậy, phải che miệng lại mới có thể nuốt xuống tiếng hét.
Cô tự xưng là võ nghệ cao cường, cho dù sáu bảy đại hán cùng tiến lên, một mình cô cũng không ngại đối phó. Nhưng loại quỷ quái này, tới vô ảnh đi vô tung, nếu lướt qua cô làm tổn thương nha đầu Ngư Thảo, cô nên đối phó như thế nào đây?
"Không cần lo lắng." Dị nhân đứng cách đó không xa nói, trong khung cảnh biến ảo kì dị này, y phục cùng kim sức và ngọc khí trên người y đều tỏa sáng lạ thường... Khiến cho người khác có cảm giác đặc biệt an toàn.
"Các ngươi đi nhầm vào quỷ vực, về phần nữ quỷ kia, là nữ tử ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, vong hồn biến thành ma quỷ," y nói, "Bình thường đều sẽ được chủ tế Vu Chúc Đại Tư Mệnh siêu độ cho, nhưng cũng có một số người cúng tế nương vào Tà Thần, lưu lại dương thế không muốn trở lại, rất dễ đối phó."
Lý Triều Sương dò xét Thạch Thanh, tiếp tục nói:
"Cho dù là ngươi, nếu tập trung cực độ dồn vào một kích, cũng có khả năng đánh bại cô ta."
Ta làm sao có thể? Ý nghĩ như vậy vừa hiện lên trong đầu Thạch Thanh thì cô chợt nghe thấy Ngư Thảo khẽ hít một hơi.
"Thanh cô cô, ca ca kia thật là lợi hại!"
"Cái gì?"
Chỉ là bị đạp một cước nhưng màu đỏ trên y phục của nữ quỷ đã nhạt đi giống như bị giặt đi giặt lại nhiều lần, cả người tựa hồ bị rút sạch căn cơ chống đỡ nào đó, hoặc đã mất đi đại bộ phận lực lượng mà gương mặt nữ quỷ vốn không có ngũ quan trở nên mờ dần đi.
A Vựng kéo cô ta lên lắc lắc, trực tiếp khiến cho nữ quỷ áo đỏ biến thành một làn khói xanh.
Hắn vốn không cần dùng cách diệt quỷ nhẹ nhàng như vậy, sở dĩ làm thế chỉ là để đoạt lại một thứ.
Nữ quỷ áo đỏ tựa hồ là thủ hạ của oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh, những anh linh cô ta thu vào trong tay áo đã vô phương cứu chữa, chỉ còn tro bụi. Nhưng A Vựng ngay từ lúc động thủ đã giữ được linh hồn bé gái, không để cho cô bé bị thôn phệ hoàn toàn.
A Vựng cứ như vậy bế linh hồn bé gái oa oa khóc trở lại bờ sông, theo từng bước đi của hắn, nước sông vẩn đυ.c như mực lần nữa trở nên trong vắt, mây đen cũng tản ra hai bên.
Thạch Thanh không dám lên tiếng, cô thoáng tỉnh táo đi một chút, nhớ lại vừa rồi khoảng không thiếu niên tóc vàng đạp nằm ngay trước mặt nàng.
Nếu không phải nhờ một cước kia của thiếu niên, cô chỉ sợ vĩnh viễn không cách nào biết được nữ quỷ áo đỏ cách cô gần như vậy.
Loại chuyện này dù không nghĩ sâu vẫn làm cho người ta không rét mà run.
Hơn nữa linh hồn bé gái thiếu niên tuấn lãng bế trên tay, tức thì làm cho Thạch Thanh cảm thấy có chút quen mắt.
Cô cúi đầu nhìn xuống phát hiện nguyên nhân khiến cô thấy quen thuộc nằm ngay trong lòng cô.
"Đó là..."
"Là linh hồn đáng thương đã bị hiến tế."
Lý Triều Sương đằng sau lưng cô nói.
Thạch Thanh cả kinh, A Vựng cũng nhíu mày.
"Đã hiến tế? Không phải ta đoạt về rồi sao?"
"Không đủ." Lý Triều Sương nói.
Y đi tới, muốn chạm vào mặt bé gái, nhưng vòng vàng trên tay y toả sáng linh quang khiến linh hồn bé gái sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Nếu gần thêm chút nữa, một thân đầy chúc phúc chúc bộ của các vị Thần Quân Tam Đảo Thập Châu sợ là sẽ trực tiếp làm tan biến linh hồn bé gái đã suy nhược không chịu nổi. Vì vậy Lý Triều Sương lui về sau một bước, hai bước, thẳng đến khi linh quang trên vòng vàng mờ dần đi.
Y giải thích nói: "Kẻ gϊếŧ chết cô bé đã lập khế ước, thi thể và linh hồn của cô bé đều thuộc về vị oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh. Nếu ân công buông tay bây giờ, con sông này sẽ lập tức cuốn cô bé đi."
A Vựng không hề quan tâm phàm nhân, nhưng linh hồn bé gái là hắn đoạt lại, hắn làm sao muốn phí công vô ích.
Thiếu niên nhịn không được trợn mắt nói: "Dựa vào cái gì chứ?!"
Phía sau hắn, ánh mắt Thạch Thanh hơi co lại, thanh âm run rẩy hỏi:
"Người gϊếŧ nàng đã lập khế ước là có ý gì? Là nói Trương mặt rỗ Vương tiểu nương bọn họ —— "
Cô nói đến một nửa, tựa hồ nhớ tới điều gì, miệng há vài lần, không có phát ra âm thanh.
Lý Triều Sương hạ giọng, nói:
"Đại Tư Mệnh chủ thọ yêu, loại tử vong vì bị cha mẹ gϊếŧ chết trái với luân lí này ngài sẽ có cảm ứng. Con mới sinh ra còn chưa tới một ngày đã đột ngột tử vong, Thiếu Tư Mệnh cũng sẽ phát hiện."
Thạch Thanh vui vẻ.
"Nếu như vậy —— "
Lý Triều Sương thở dài:
"Vì vậy, chỉ cần mang đứa con mới sinh đã chết đi hiến tế cho Tà Thần. Đại Tư Mệnh cùng Thiếu Tư Mệnh cũng chỉ có thể đợi đến lúc đối chiếu sổ sách cuối năm mới phát hiện số lượng không đúng."
A Vựng Vu Chúc trời sinh, chưa từng tiếp nhận qua giáo dục Tam Đảo Thập Châu, nghe vậy kinh ngạc:
"Họ còn có thể đối chiếu sổ sách?"
Sắc mặt Thạch Thanh tức thì trắng nhợt, ôm chặt thi thể bé gái cùng nha đầu Ngư Thảo đang vểnh tai hiếu kỳ lắng nghe.
"Đây chẳng phải là nói" cô nỉ non nhưng thanh âm rất rõ ràng, nói "Nếu có một nơi thịnh hành việc gϊếŧ trẻ sơ sinh thì hàng năm đều có rất nhiều bé gái mới sinh ra đã bị người ta gϊếŧ chết, ném xuống sông dưới cầu, nhưng hai vị Thần Quân chưa bao giờ phát hiện ra... Chẳng lẽ những năm nay nhiều nữ oa như vậy, tất cả đều bị hiến tế sao?!"
"Loại sự tình này có rất nhiều," A Vựng khẽ giật mình, "Ta ngẫu nhiên đi ngang qua Nam Quế, không có phát hiện loại sự tình này."
"Nạn gϊếŧ bé gái ở Thao Châu?" Lý Triều Sương sờ lên khóe mắt, suy tư, "Chủ tế miếu thờ Vu thành Nam Quế không có phát hiện?"
"Cô ta đã phát hiện," A Vựng nhắc nhở, "Cô ta muốn báo cáo cho tiểu thần chạy nhanh kia, kết quả tiểu thần chạy quá nhanh nên không nghe thấy"
Lý Triều Sương nghe vậy, à một tiếng.
"Tiểu thần kia trên đường quay về Tam Đảo Thập Châu còn gặp phải thủ hạ của oán mẫu gì gì đó, tuy rằng chạy thoát trở về nhưng đã ngất xỉu. Hơn nữa, chủ tế nơi này thực lực rất thấp chỉ sợ không thể dùng chúc chú trực tiếp liên lạc với Tam Đảo Thập Châu, gửi cái tin cũng không biết bao giờ mới có thể đến," A Vựng sờ sờ cằm, hỏi, "Triều Sương, nếu không thì bây giờ chúng ta rời khỏi thành Nam Quế, đến châu phủ bên cạnh tìm miếu thờ Vu, tìm chủ tế, nói cho hắn biết những chuyện này, sau đó để Tam Đảo Thập Châu xử lý, vậy là chúng ta có thể trực tiếp đi Bất Chu Sơn rồi?"
Rồi hắn cúi đầu nhìn linh hồn bé gái đang bế trên tay, nói: "Tiểu gia hỏa này cần tìm Đại Tư Mệnh mới có thể trực tiếp đưa nó trở về U Minh, hoặc là đi tới chỗ Thiếu Tư Mệnh, đến lúc đó Tà Thần có cái tên dài kia sẽ không bắt được."
Nói xong, A Vựng vỗ tay một tiếng.
Một cây mẫu đơn liền đâm chồi từ mặt đất, sinh trưởng cành lá rậm rạp, kết xuất nụ hoa trước mặt mấy người.
A Vựng hái nụ hoa xuống, thô bạo tách cánh mẫu đơn ra, lộ ra nhụy hoa vàng nhạt bên trong.
Sau đó hắn nói với linh hồn bé gái: "Được rồi, đi vào đi."
Linh hồn bé gái quyến luyến nhìn về phía thi thể của mình.
"Đừng lo lắng" Lý Triều Sương nói, "Chúng ta đưa em quay về chỗ Thiếu Tư Mệnh nương nương, nàng ta sẽ không để em lại chịu loại khổ đau này nữa."
Linh hồn bé gái có chút sợ y, đối mặt với A Vựng cô bé còn đang do dự, nhưng sau khi Lý Triều Sương mở miệng, cô bé cuối cùng cũng nhìn thoáng qua thi thể của mình, nức nở hai tiếng, bò vào trong hoa mẫu đơn.
A Vựng không rõ nguyên do, nói với Lý Triều Sương:
"Tiểu hài tử rất thích ngươi."
Lý Triều Sương da mặt cực dày, cười ừ một tiếng.
Thạch Thanh cùng nha đầu Ngư Thảo: "..."
Đứa nhỏ này chỗ nào giống thích y chứ?!
Linh hồn bé gái bò vào hoa mẫu đơn, lập tức biến thành một quả cầu ánh sáng. A Vựng phục hồi từng cánh hoa đã tách ra lại như cũ, đem linh hồn bảo hộ bên trong nụ hoa.
Sau đó hắn nhét nụ hoa vào Tụ Lý Càn Khôn, chuẩn bị cứ như vậy mà mang đi.
Lý Triều Sương nhìn động tác của hắn, suy nghĩ nói:
"Lúc trước khi ta ngủ say, trên Tam Đảo Thập Châu chưa từng nghe nói đến vị Tà Thần oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh này."
"Tà Thần gần đây mới xuất hiện?"
Cất kỹ linh hồn bé gái, A Vựng ngẩng đầu, khoe khoang nói: "Vậy khẳng định không thế nào lợi hại, Triều Sương ngươi đừng lo lắng."
Lý Triều Sương nhịn không được sờ sờ cọng tóc vểnh lên trên đầu hắn.
"Có lợi hại hay không ta không biết, nhưng quỷ vực đang chấn động" y cười cười, nói " n công, chúng ta đại khái không thoát được."
A Vựng trừng mắt nhìn.
Chỉ thấy, mây đen cuồn cuộn vừa rồi bị Uyên Sồ tách ra để đi đến bờ đã lần nữa bao phủ toàn bộ vòm trời trước mặt.
Trong lúc nhất thời, hai bên bờ sông Minh Châu như đã vào đêm, vả lại còn không trăng không sao, phảng phất rơi vào một mảnh hỗn độn.
Xa xa truyền đến tiếng mọi người kinh hô, không giống như vừa rồi chỉ có A Vựng động thủ và Lý Triều Sương, Thạch Thanh, nha đầu Ngư Thảo ở xung quanh tiến vào Quỷ Vực. Sắc trời bỗng nhiên trở tối này có vẻ như tất cả mọi người thành Nam Quế đều có thể trông thấy.
Giữa mặt nước và bầu trời phía xa, mơ hồ xuất hiện một cự nhân (người khổng lồ) bạch cốt cao tới trăm trượng mặc áo giáp, cầm binh khí.
Nó mở miệng, thanh âm vang vọng trời cao:
"Lăn ra đây, lăn ra đây, tên Vu Chúc vô sỉ năm lần bảy lượt gây ảnh hưởng đến oán mẫu nương nương kia! Nếu trước đêm nay không lăn ra đây, toàn bộ thành Nam Quế đều sẽ chôn cùng ngươi!"
"Cái này là cái gì vậy?"
Thạch Thanh ôm chặt Ngư Thảo la lên.
"Bạch cốt Tướng Quân là quỷ chỉ có thời loạn thế mới có thể dưỡng ra, cần dũng sĩ thân kinh bách chiến sau khi chết phơi thây nơi hoang dã, chưa an hồn, mới..." Lý Triều Sương giải thích đến một nửa, đột nhiên lại cười nói, "Nhưng cũng không cần lo lắng."
Giọng nói của cự nhân bạch cốt kia vẫn còn tiếng vọng trên mặt sông, A Vựng chợt phất tay, một đạo kim quang như sợi chỉ bắn về phía nó!
Lúc sợi kim quang cắm vào mi tâm cự nhân bạch cốt, mọi người ở bờ sông mới thình lình nhìn rõ đó là một chiếc lông vũ dài màu vàng tỏa ra ánh sáng chói lọi đang bốc cháy.
Nó vững vàng đâm vào phía trên, sau một khắc lấy nó làm trung tâm, cỏ dại khô héo lại mọc lên.
Mọi người ở bờ sông không khỏi ngừng thở, chứng kiến cự nhân bạch cốt ngã xuống, xương trắng rơi lả tả vào trong nước, hóa thành một bãi bồi đầy cỏ xanh, trăm hoa đua nở.
Dân chúng thành Nam Quế trong lòng vừa mới cảm thấy sợ hãi: "..."
Dân chúng: "?"