Chương 20

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Toàn bộ ánh mắt đều dồn vào Phó Vân Kỳ.

Phó Diệc Sơ cũng quan tâm hỏi: "Anh Hai, anh thấy thế nào rồi, có đủ hay không, không được thì em lại đánh thêm mấy cái nữa.” Vừa nói vừa giơ tay muốn tát thêm vài cái nữa.

Phó Vân Kỳ tức giận hất tay đối phương ra, mặc dù anh ta đang tức giận em Ba đánh mình, nhưng cũng chính cảm giác này khiến anh ta như tỉnh ngộ, giống như đang mê mang đột nhiên thanh tỉnh lại.

Anh ta lấy tay che mặt, chính anh ta cũng có chút không hiểu, tại sao lúc nãy anh ta lại kích động nói những lời khó nghe như vậy với anh cả và chị dâu.

Chuyện bao nguyên cửa hàng khi mua đồ này chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, rất là bình thường luôn, như lông gà lông vịt vậy.

Trong giới thượng lưu ai mà chưa từng có hành động bao phòng như thế.

Mà Giang Nhược Ninh cũng thật là, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bám lấy anh ta không buông, một mực chạy đến chỗ anh ta vấn tội. Hôm nay là tiệc gia đình của nhà họ Phó, cứ cố ý chọn hôm nay đến đây hỏi tội, hại anh ta mất mặt trước biết bao nhiêu người.

Phó Vân Kỳ càng nghĩ càng thấy có chút không thích hợp, vừa rồi mình giống như bị ai hạ cổ vậy, điều khiển thân thể và lời nói của anh ta.

Cho nên tại khoảnh khắc này, Phó Vân Kỳ ngây người đứng yên tại chỗ không biết nói gì, anh ta cảm thấy sự tình hôm nay đều vượt xa những gì anh ta tưởng tượng. Não anh ta còn chưa load kịp nữa đây này.

Anh ta đến cùng có nên tin tưởng những nội dung mà bản thân đọc được từ trên đầu Tô Vãn Kiều hay không đây, nếu như quyên thận là thật, vậy cũng là lợi dụng mình mà ra.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Toàn bộ ánh mắt đều dồn vào Phó Vân Kỳ.

Hành động hôm nay của Giang Nhược Ninh kỳ thật cũng là lợi dụng anh ta để đến trả thù, chuyện hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một khi anh ta bị cô ta tẩy não thành công, dường như là không có chuyện gì là anh ta không thể làm cho cô ta.

Thế nhưng trước nay mình luôn là người tỉnh táo, làm sao khi đối mặt với những sự tình liên quan đến Giang Nhược Ninh, sự tỉnh táo quyết đoán kia liền mất đi.

Giang Nhược Ninh nói gì nghe đó, trở nên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, giống như chủ nhân gọi thì thuộc hạ bảo vâng vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Thấy Phó Vân Kỳ đứng tại kia ngây ngốc. Phó Hoài Yến trong lòng tự nhủ, thật đúng là giống em Ba, đều ngu ngốc như nhau, chắc có lẽ phải để anh tát thì mới tỉnh được. Nghĩ đến đây, ánh mắt không thân thiện của anh một lần nữa hướng về phía nữ chính Giang Nhược Ninh.

Một lần nữa anh lại cảm thấy nữ chính này cũng quá tà môn đi.

Nếu như một lần thì còn cho là trùng hợp, hai lần ba liên tiếp thế này tuyệt đối không còn là trùng hợp nữa. Chỉ bởi vì trên người cô ta có hào quang nữ chính liền có thể tùy ý ảnh hưởng những người khác sao?

Nếu thật như vậy thì dạng này quả thực là quá đáng sợ đi. Không thể tiếp tục để cô ta tiếp cận người nhà họ Phó, không thể để cô ta có khả năng thành công làm nhà họ Phó phá sản.

Không có Phó Vân Kỳ ngăn cản. Trần Mộ Ngọc trực tiếp để người hầu đuổi cô ta ra ngoài.

Bà hiện tại biết được Giang Nhược Ninh chính là nữ chính, nguyên nhân nhà họ Phó phá sản đều là từ cô ta mà ra, bà sao có thể để cho cô ta tiếp tục ở lại nhà họ Phó được.

Bà lại tiếp tục thông tri cho trên dưới nhà họ Phó, tất cả mọi người từ nay về sau tuyệt đối không cho phép Giang Nhược Ninh tiến vào cửa nhà họ Phó nửa bước.

Phó Hoài Yến đi đến chỗ Phó Vân Kỳ, lạnh nhạt nói: "Mau xin lỗi chị dâu của em đi.”