Lúc đầu hai người đối với việc nhà họ Phó phá sản còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này không cần nghĩ nữa. Nếu người nhà họ Phó đều như thế, gia nghiệp dù lớn đến mấy cũng không thể giữ được. Trần Mộ Ngọc nhìn Giang Nhược Ninh, lúc đầu bà đối xử với cô ta như con gái ruột của mình, thật lòng yêu thích cô ta. Nhưng vừa biết cô ta muốn con trai mình quyên tặng thận, còn bội bạc lấy oán trả ơn, sự thiện ý cuối cùng đối với Giang Nhược Ninh cũng về con số không. Bà sầm mặt lại nói: "Giang tiểu thư, buổi tối hôm nay là tiệc gia đình của nhà họ Phó, nếu cháu muốn đến chơi thì để hôm khác ghé sau.”
Lời này không khác thì hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt Giang Nhược Ninh tái nhợt, kinh ngạc trước thái độ của Trần Mộ Ngọc. Ngày xưa Phó phu nhân vì có quan hệ thân thiết với mẹ cô, nên thái độ bà luôn hoà ái dễ gần. Dù đúng dịp tiệc gia đình cũng sẽ giữ cô ta lại dùng cơm. Hôm nay thế mà lại lạnh lùng như vậy, thật kỳ quái!
Phó Vân Kỳ thở dài, theo bản năng giúp Giang Nhược Ninh nói chuyện. Mặc dù anh ta đã thấy được tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, nhưng anh ta căn bản không tin. Nghĩ đến mục đích hôm nay mang Giang Nhược Ninh đến, anh ta vội lên tiếng: "Mẹ! Hôm nay là con cố ý mời Ninh Ninh tới đó. Sáng nay chị dâu bắt nạt Ninh Ninh, Tô Vãn Kiều vì muốn khoe mẽ, trực tiếp để vệ sĩ đuổi Ninh Ninh ra ngoài. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nói con dâu nhà họ Phó điêu ngoa tuỳ hứng như thế, mọi người sẽ đánh giá nhà họ Phó ra sao? Mặt mũi nhà họ Phó còn để chỗ nào?”
Phó Vân Kỳ nói xong, nếu là lúc trước thì mẹ anh ta chắc chắn sẽ trách Tô Vãn Kiều ngang ngược, bắt Tô Vãn Kiều xin lỗi Giang Nhược Ninh, người nhà họ Phó càng ghét Tô Vãn Kiều hơn. Nhưng lời Phó Vân Kỳ vừa dứt, trên đầu Tô Vãn Kiều liền xuất hiện một hàng chữ: [Tương lai nhà họ Phó phá sản, thiếu nợ chồng chất đến cơm còn không có để ăn, để xem lúc đó còn cần mặt mũi nữa không!]
Lại một trận trầm mặc. Sắc mặt Trần Mộ Ngọc và Phó Tư Dao khó coi vô cùng, hai mẹ con như ăn trúng mười cân thuốc nổ vậy.
Phó Vân Kỳ cũng chú ý đến điểm này, anh ta nhíu mày bất an, không hiểu sao Tô Vãn Kiều lại khẳng định như vậy. Nhà họ Phó đang phát triển mạnh mẽ, sao nói phá sản liền phá sản được? Ý nghĩ của Tô Vãn Kiều thật kì quái.
Trần Mộ Ngọc không nén được lửa giận, nhìn Phó Vân Kỳ tức giận nói: “Tô Vãn Kiều là con dâu nhà họ Phó, mua đồ có chút cốt cách hào môn là chuyện bình thường. Giờ lại đem người ngoài tới chỉ trỏ với chị dâu mình! Còn ra thể thống gì nữa!”
"Nếu như chỉ có chút chuyện nhỏ này mà cũng lo trước lo sau, sợ người đời chỉ trích. Vậy nhà họ Phó chúng ta uổng công nhiều năm lăn lộn như vậy rồi, con nghĩ nếu chỉ dựa theo ánh mắt người đời mà phán xét, liệu nhà họ Phó chúng ta có thể có ngày hôm nay hay không?”
"Hơn nữa, thân làm em mà không tôn kính chị dâu, mấy bộ môn giáo dục học ở trường vứt đâu hết rồi! Gặp chuyện mà không vì gia đình suy nghĩ, còn đứng về phía người ngoài. Con...con....nhà họ Phó nuôi con ăn học bao năm là để con hướng cùi chỏ vào trong thế này à? Nếu con không hiểu những đạo lý này, thì làm sao có tư cách đứng trên bậc đạo đức mà phê bình người khác. Thừa dịp mẹ còn chưa thật sự tức giận, mau xin lỗi chị dâu con đi.”
Lời này vừa nói ra, Phó Vân Kỳ trong nháy mắt không dám tin nhìn mẹ mình, không hiểu sao mà mẹ lại thay chị dâu nói chuyện, chuyện này trước đây là chưa từng xảy ra. Cảm giác hôm nay như mặt trời mọc từ hướng tây vậy.
Giang Nhược Ninh cũng vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Phó phu nhân, ngày xưa bà không thích nhất là Tô Vãn Kiều mà, thái độ hôm nay sao lạ thế! Đây là uống nhầm thuốc rồi sao?