Chương 17

Phó Vân Kỳ kinh hãi nhìn khung chat đột nhiên xuất hiện trên đầu Tô Vãn Kiều.

Ban đầu, anh ta còn tưởng mình nhìn lầm, theo bản dụi mắt, dụi xong nhưng vẫn thấy khung chat y nguyên, chứng tỏ bản thân không có nhìn nhầm. Trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều thực sự có dòng chữ, những nội dung đó còn khiến người khác kinh hãi hơn.

Phó Vân Kỳ hoạt động trong ngành giải trí nhiều năm, cảnh tượng gì mà anh ta chưa từng thấy, nhưng loại tình huống này thật sự vượt quá nhận thức của anh ta. Phản ứng đầu tiên chính là không tin những chuyện này sẽ thật sự phát sinh trên người mình. Thứ hai, nhìn Giang Nhược Ninh bên cạnh, Phó Vân Kỳ khó mà tin nổi, mình sẽ hiến một quả thận cho đối phương.

Mặc dù mình đối với Giang Nhược Ninh đúng là có chút thiện ý, cũng có phần đồng tình với cảnh ngộ của cô ta tại Nhà họ Giang.

Mặc dù là có cha có mẹ, nhưng mẹ đó là mẹ kế của cô. Mẹ kế đối xử với cô vô cùng không tốt, cũng vì thế nên anh ta đồng cảm mà thôi. Nếu nói đến việc vì cô ta mà hiến thận, đây là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm. Anh ta tuyệt đối sẽ không làm thế!

Hơn nữa, sức khỏe Giang Nhược Ninh rất tốt, hiện tại không có bị bệnh gì, một người đang khoẻ mạnh thế kia sao đùng một cái nói thiếu thận liền thiếu thận được?

Đây là những việc không thể xảy ra!

Còn có, Tô Vãn Kiều nói mình sẽ đưa tiền, đưa tài nguyên cho Giang Nhược Ninh.

Phó Vân Kỳ thực sự có giúp Giang Nhược Ninh lấy được một vai diễn quần chúng. Nhưng mà sự việc cũng chỉ có thế thôi! Tại sao Tô Vãn Kiều lại nói oan cho anh ta, nói anh ta thay Giang Nhược Ninh nuôi trai, thật không thể nói lý lẽ! Anh ta cũng không biết Giang Nhược Ninh đã có bạn trai hay chưa. Nếu biết, anh ta nhất định sẽ giữ khoảng cách.

Nghĩ tới đây, anh ta nhịn không được ghé mắt nhìn Giang Nhược Ninh, chẳng lẽ cô ta thực sự sẽ giống như những gì Tô Vãn Kiều nghĩ?

Giang Nhược Ninh không có biểu hiện gì bất thường, cũng không chú ý đến đỉnh đầu Tô Vãn Kiều, chắc không thấy nội dung khung chat giống anh ta, nói cách khác chỉ mình anh ta mới nhìn thấy.

Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao liếc mắt nhìn nhau, nhìn là biết đối phương cũng nhìn thấy tiếng lòng của Tô Vãn Kiều. Nhìn thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều liên quan đến Phó Vân Kỳ, họ không khỏi trầm mặc. Mẹ con họ lâm vào cảnh đi một bước sai không thể quay lại, vì không đề phòng nên mới bị ám hại, nhưng kết cục bi thảm của Phó Vân Kỳ là tự mình tìm đến.

Bà không ngờ đứa con trai ưu tú của mình lại là một người não tàn như vậy. Vì một cô gái mà đem sự nghiệp lẫn sức khoẻ ra dâng hiến hết. Còn mặt mũi nào để kế thừa cổ phần gia đình đây?