Chương 5: Bên cạnh đến chết (2)

Phù Nam vẫn muốn ra bờ sông nhặt đồ, trước khi nàng ra cửa, A Tùng kéo tay áo của nàng lại.

"Làm sao vậy?" Phù Nam quay người lại, chuyên chú nhìn hắn, tựa như đang dỗ một đứa trẻ, đôi mắt nàng chớp chớp, tản ra ý cười xán lạn.

"Ngươi sẽ bên cạnh mọi vật sống ngươi nhặt được cho đến khi bọn hắn chết?" Hắn dùng ngôn ngữ tay hỏi Phù Nam một câu không đầu không đuôi như thế.

"Đúng vậy." Phù Nam nghiêng nghiêng đầu, nụ cười tươi tắn tắm trong ánh ban mai. "Ta?" Hắn hỏi.

"Bao gồm cả ngươi." Ánh mắt Phù Nam rơi vào gương mặt tuấn tú quỷ dị của hắn.

"Nó?" Đầu ngón tay của hắn mò lên mấy cái gai của nhện xương —— Phù Nam không chú ý tới chi tiết rằng, con nhện khát máu này không mảy may hứng thú với hắn.

"Bao gồm cả nó." Phù Nam nói.

Nhện xương và A Tùng, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.

"Đi sớm về sớm." Hắn nói.

"Được." Phù Nam lại bắt đầu một ngày lượm nhặt. Hôm nay nàng thu hoạch tương đối khá, nàng nhặt về một viên ngọc bội, chất ngọc cũng không tệ lắm.

Mấy ngày nữa, liền có thể đến chợ đen bán đồ, cũng giống như việc cứu nhện xương, Phù Nam cũng đã sớm tính toán rõ ràng cho thương thế của A Tùng, cổ họng của hắn tạm thời khó mà chữa khỏi, cũng không phải nàng không biết cách trị, mà bởi vì những dược liệu để chữa cho hắn chỉ có ở thượng tầng của Ma Vực.

Bù lại, nàng biết biện pháp trị cho chân trái của hắn, cần có dược liệu nối kinh mạch loại tốt nhất, thứ đó đắt đỏ, Phù Nam dự định bán Huyết Tinh đai lưng, đổi lấy tiền mua thuốc cho A Tùng.

Nàng cũng không vội gom tiền, dù sao tiên sinh cũng thành một bộ xương trắng rồi, về cố hương sớm hay muộn cũng giống nhau.

Phù Nam vừa đi vừa nghĩ, bước chân giẫm lên tuyết mềm tạo thành mấy dấu sâu.

Nhưng, ở nơi cách nhà không xa, Phù Nam cảm thấy mũi chân mình đạp lên thứ gì cứng cứng, dưới tuyết lộ ra một ít gai nhọn màu đen.

Nàng ngồi xuống, đem lớp tuyết phủ ở trên hất ra, một thân nhện xương vỡ vụn lộ rõ, xác đen nằm trên tuyết trắng, phá lệ chói mắt.

A Tùng đứng cách đó không xa, yên tĩnh nhìn Phù Nam, thấy nàng đã đào ra thi cốt của nhện, hắn mới chậm rãi ung dung đi qua.

Chân trái của hắn chưa khỏi, đạp lên tuyết những hố nhỏ nông sâu khác nhau.

Thấy nhện xương đã chết, Phù Nam cũng không có ý thương tiếc, nàng chỉ cụp mắt, cẩn thận từng li từng tí móc nắm xương nát nhừ từ tuyết ra. Lúc này, cái bóng cao lớn phủ xuống, A Tùng đi đến bên người Phù Nam, hạ mắt nhìn nàng. Phù Nam ngẩng đầu nhìn hắn, A Tùng huơ tay nói với nàng: "Tự nó bò ra ngoài."

"Không sao." Phù Nam nói.

Nàng cẩn thận chắp vá thi cốt vỡ vụn: "Ta đi chôn nó."

A Tùng nhìn động tác nhu hòa và bình tĩnh của Phù Nam, nàng thật nhẫn tâm, cũng thật dịu dàng, hắn nghĩ, có lẽ đến ngày hắn chết đi, Phù Nam cũng sẽ bình tĩnh như vậy, tìm về tứ chi phân tán của hắn, cẩn thận ghép lại, rồi nhẹ nhàng vun cho hắn một nấm mồ.

"Bên ngoài có chút lạnh, ngươi có muốn về nghỉ trước không?" Phù Nam nhìn một thân quần áo đơn bạc của A Tùng, hỏi.

A Tùng mặc là bộ y phục rộng nhất của nàng, nhưng vẫn ngắn một đoạn so với hắn. A Tùng lắc đầu. "Vậy ta muốn đi đến bãi tha ma phía sau." Phù Nam bưng lấy thân thể hoàn chỉnh của nhện xương. A Tùng gật đầu, biểu thị hắn sẽ đi cùng nàng.

Phù Nam đi phía trước, A Tùng theo sau lưng nàng, hắn đột nhiên cúi người, dùng đầu ngón tay tái nhợt nhặt lễ thứ gì đó cũng màu trắng tinh. Thứ này vẫn đang động đậy, là trái tim của nhện xương, thứ sinh vật khát máu bẩn thỉu này, vậy mà có một trái tim màu trắng. A Tùng còn nhớ rõ hắn đã móc quả tim này ra như nào.

Hiện tại, hắn muốn trả nó về chỗ cũ. Hắn đi đến cạnh Phù Nam, hai ngón tay kẹp lấy quả tim, hắn tách nhẹ đống xương ra, đem trái tim đặt vào bên trong l*иg ngực của nó.

"Còn có cái này sao!" Phù Nam kinh ngạc "Là màu trắng, ta không thấy được."

"A Tùng, cám ơn ngươi." Đôi mắt của nàng quả nhiên cong lên, lộ ra ý cười cảm kích.

Phía sau nơi ở của Phù Nam không xa, là một mảnh mộ địa, những tấm bia bằng gỗ lớn nhỏ ngã rạp trên đất. Không tính A Tùng thì con nhện này đã là vật sống thứ 92 nàng cứu về, trên mảnh đất nhỏ này, cũng có 92 cái bia mộ.

Phù Nam đào một cái hố nho nhỏ, đem hài cốt nhện đặt vào, nàng lấy ra tấm bảng gỗ, viết lên đó hai chữ “nhện xương”. Quả thực nàng không nói dối, nàng sẽ bồi bên mỗi một vật đến khi nó xuống mồ.

A Tùng đưa mắt nhìn, nơi đây có thể gọi là mộ địa của hung thú Ma Vực được rồi, rất nhiều ma vật mà ai cũng có thể gϊếŧ ở ngoài kia, ở chốn này lại có một nấm mồ cho riêng mình.

Phù Nam chôn nhện xong, cũng đem bia mộ dựng lên, xong hết thảy mới đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người mình.

Nàng đang định gọi A Tùng rời đi, đã thấy hắn đi hướng đến cái bia mộ nằm sâu nhất. Nhện xương là vật sống thứ 92 nàng nhặt được, đáng nhẽ trước đó chỉ có 91 bia mộ mới đúng.

Nhưng cái bia đầu tiên này, quấn quanh là một dải xanh biếc, đó là một gốc quả ké đầy sức sống, dù cắm trong tuyết, nó vẫn xanh tươi.

Trên cái bia này là hai chữ giản dị. Tiên sinh.

A Tùng sắp đi đến trước mộ của tiên sinh, Phù Nam lại gọi đến. "A Tùng, ta chôn xong rồi, trở về thôi." Nàng xa xa gọi hắn. Bước chân của A Tùng dừng lại.