Chương 15: Không thể nhìn thấy (2)

EDITOR: TRỨNG NGÂM TƯƠNG

Phù Nam cúi đầu, nàng cắn môi, không biết nói gì cho phải. Nàng còn chưa khôi phục hoàn toàn, lại trở về giường, A Tùng dập tắt cây đèn trên bàn.

"A Tùng, ngươi cũng ngủ sớm đi, lần sau đừng như vậy nữa." Phù Nam lật người trong bóng đêm, dõi theo bóng lưng bận rộn của hắn. Lưng A Tùng thẳng tắp, hắn xoay người ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng không nghe thấy lời Phù Nam.

Sau khi Phù Nam khôi phục pháp lực đã có thể tự trị thương cho mình, ngày thứ hai liền có thể đi lại. Về phần đôi mắt mù của A Tùng, cũng chỉ là vết thương ngoài da, ngược lại là cuống họng bị độc câm của hắn, dù là U Minh chi thể qua một vòng luân hồi cũng không thể khỏi.

"Tiếc là chỉ có thượng tầng Ma Vực thượng tầng mới có dược liệu giải độc cho người." Phù Nam tựa nửa người trên nệm, tự mình bưng chén thuốc, húp từng ngụm nhỏ. Nàng bắt đầu suy tính con đường tiếp theo phải đi như thế nào.

Ma tộc tới truy sát nàng lúc trước hẳn là do dậy lòng tham với Huyết Tinh đai lưng, tu vi của tên cầm đầu cũng đã đạt tới hậu kỳ Kim Đan, lai lịch của bọn hắn hẳn là cũng không nhỏ.

Những ma tốc truy sát nàng đều đã chết dưới tay A Tùng, nhưng khó đảm bảo thế lực sau lưng bọn hắn không truy ra để trả thù, Phù Nam nghĩ, nàng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vừa hay nàng cũng tích góp được kha khá, có thể tìm La Chân bảo hắn đưa mình trung tầng Ma Vực. A Tùng thì càng đơn giản, mặc dù hắn là nhân loại, nhưng tu luyện công pháp ma tộc, có U Minh chi thể, không khác biệt gì so với ma tộc phổ thông, có thể vượt qua khảo thí đi bằng đường bình thường.

Theo luật của Ma Vực, chỉ có ma tộc đạt tới Kim Đan mới có thể vượt qua hạ tầng lên trung tầng, Phù Nam tuy có tu vi Kim Đan, nhưng nàng là yêu, không có cách nào đi qua khảo thí.

Phù Nam nói kế hoạch của mình cho A Tùng: "Ta dựa vào quan hệ, thêm chút tiền, lén lên trung tầng, nếu như ngươi còn muốn đi cùng ta, vậy thì men theo con đường bình thường mà lên, như nào?"

Với thực lực bây giờ của A Tùng, có thể tùy thời ra khỏi Ma Vực hạ tầng, chỉ có Phù Nam là gặp khó.

"Chúng ta chọc phải người ... Cũng không tính là chọc phải, tóm lại là gây sự với một ít thế lực ở Ma Vực, tốt nhất là nên rời đi sớm." Phù Nam khẽ thở dài, nàng đã tận lực khiêm tốn, nhưng vẫn đυ.ng chạm với đám ma tộc này.

A Tùng cũng có tính toán của chính hắn, nhưng nghe Phù Nam nói như thế, hắn cũng không cự tuyệt, hắn gật gật đầu với nàng. Phù Nam thống nhất ý kiến với hắn, liền bới nồi đất mình chôn dưới giường ra, bên trong toàn là xu xương. Nàng thảy mấy đồng cuối cùng tích được vào, vừa hay đầy ắp.

Hai mươi năm, nàng cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây, Phù Nam cười cười, có chút hào hứng. Nàng nghĩ, chờ đến Ma Vực trung tầng, hẳn là có càng nhiều cách kiếm tiền, rất nhanh liền có thể đem thi cốt của tiên sinh về quê của hắn.

Nhìn thấy ý cười nhợt nhạt trên mặt Phù Nam, A Tùng giơ tay hỏi nàng: "Thực sự muốn hồi cố hương đến vậy?"

Nụ cười của Phù Nam thoáng ngưng trệ —— tất nhiên không phải chính nàng muốn về nhà, đối với quả ké như nàng mà nói, thân rơi tại nơi nào thì quê hương ở nơi ấy, nhà của nàng là ở đây, Ma Vực hạ tầng.

Nàng chớp chớp, ánh mắt có chút né tránh: "Đúng vậy."

Phù Nam cúi đầu ôm nồi đất, che giấu tâm tình của mình: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ vào thành tìm La Chân, chúng ta hẹn nhau ở trung tầng…nhé?"

A Tùng nhìn vào mắt nàng, gật gật đầu. Sau khi thương thế khỏi, Phù Nam dành ra chút thời gian để dọn dẹp lại tiểu viện, dù sớm muộn nàng cũng rời khỏi đây, nhưng nàng vẫn muốn sửa sang nó lại một chút.

Trong lúc đó, tại cánh rừng u ám kia phát ra cỗ khí tức tĩnh mịch. A Tùng đã ở chỗ này gϊếŧ sạch đám ma tộc truy sát nàng, bao gồm tên thủ lĩnh cùng gã quý tộc vô danh của hạ tầng. Lúc này, hắc y nhân vạch thi thể mục nát, moi Huyết Tinh đai lưng ra ngắm nghía.

Vị đại nhân này đã là Nguyên Anh tu vi, nhục thân không thể bị phá vỡ, đến tột cùng là ai có thể trực tiếp bẻ gãy cổ của gã? Người áo đen lại thu thập tình báo một chút, sau đó liền rời đi, gã này là thủ hạ thân cận dưới trướng thành chủ hạ tầng Ma Vực, gã cần tìm ra hung thủ.

Phù Nam bên này vẫn một mực bình tĩnh, sau mấy ngày, nàng đã chuẩn bị tốt xu xương, chuẩn bị vào thành tìm La Chân.

Trước khi ra ngoài, nàng hỏi A Tùng có muốn cùng đi hay không. A Tùng nhìn nàng, gật gật đầu, còn ngoan ngoãn đội chiếc mũ che mặt treo trên tường lên.

Phù Nam nhìn thấy động tác của hắn, nhẹ giọng cười, hiện tại A Tùng tất nhiên không cần mang mũ che nữa.

"Không cần." Nàng nhón chân lên, gỡ mũ xuống. A Tùng nhìn nàng, mắt đen hững hờ, có chút không hiểu.

"Bây giờ nếu có cô nương ma tộc nào muốn ngươi, ngươi có thể tự mình trốn được mà?" Giọng Phù Nam ngậm ý cười. Đây chính là khác biệt giữa nàng và hắn, nàng tu luyện lâu như vậy mới chỉ tới Kim Đan, mà A Tùng dùng bảy ngày đã có thể vượt qua nàng.

A Tùng gật gật đầu với Phù Nam, sau đó, hắn trở tay đem cái mũ rèm che đội lên đầu Phù Nam. Phù Nam ngơ ngác, nàng nhấc màn che lên, ôn nhu hỏi: "A Tùng, ngươi làm gì vậy?"

A Tùng trên tay nàng viết hai chữ. "Giống ngươi."

Ý của hắn giống như Phù Nam, sợ nàng bị người ta bắt đi mất.