Chương 1: Nhặt được một người (1)

Chiếc đèn l*иg da người lắc lư bên ngoài cái quán rượu rách nát, gió từ đáy Ma Vực thổi qua đυ.c ngầu, từ con đường phủ đầy cỏ khô đen kịt, một người bước tới.

Thân hình cao gầy, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ rộng vành, chỉ lộ ra đám râu lún phún trên cái cằm nhọn, trông dáng vẻ vừa lạnh lùng lại vừa hào sảng. Trên người hắn mang theo lớp bụi phong trần của người lữ khách, trên đầu vai lác đác mấy hạt cỏ vướng phải trên đường đi, xanh tươi non nớt.

"Chủ quán, có rượu không?" Người áo xanh cất bước đi vào quán rượu, hỏi lão già đứng cạnh cửa sổ.

Giọng hắn khàn khàn nhưng trầm và bình tĩnh, như thể chiếc đồng hồ cũ đang chậm rãi điểm chuông.

Bên trong quán rượu chướng khí mù mịt, thanh âm lắc xúc xắc cùng tiếng gào reo hò hét không ngừng truyền tới, lũ yêu quái bộ dạng quái dị nhìn đăm đăm vào lọ đựng xúc xắc, đều là những con nghiện cờ bạc, ngay cả gã sai vặt cũng móc ra vài xu xương tham gia một hai ván.

"Chỉ còn một vò, ngươi chờ một chút, ta mang tới cho ngươi!" Gã sai vặt sốt ruột rời khỏi chiếu bạc, hắn mò đến vò rượu, lấy một cái chén đất pha nước vào.

Người áo xanh khép tay áo lại, đứng thẳng tắp trước quầy tính tiền, mò ra mấy đồng xương cuối cùng để trả, nhận lấy bát rượu, ngửa đầu nốc một hơi.

Khi hắn đi lại, thân hình lảo đảo như sắp ngã, gã sai vặt thấy bộ dạng hắn ôm yếu bệnh tật, liền lùi về phía sau một đoạn, hoảng sợ nói: "Muốn chết cũng đừng có chết trong quán của ta."

"Được rồi, được rồi." Người áo xanh xoay người đi, nặng nề ho khan mấy tiếng, rượu ở đây không phải hàng tốt, rót tới cổ họng, khiến cả bụng dạ hắn nóng ran.

Hắn uống rượu xong liền rời đi, bước chân lảo đảo liêu xiêu, như thể đi thêm vài bước liền ngã.

Hắn sắp chết, lang thang lần là như con chó đi tìm mộ.

Nơi này là tầng chót của Ma Vực, cũng là ranh giới cuối cùng của chốn này, thống khổ vô cùng.

Người áo xanh băng qua Oán Xuyên một đường đi tới chỗ sâu nhất của Ma Vực, bãi sông lạnh ngắc phủ đầy xác chết.

Trong lòng tuyệt vọng đến cùng cực, hắn dành nửa ngày để đào cho mình một nấm mồ rồi nằm vào.

Trên vai áo người đàn ông có một quả cầu gai màu xanh biếc, là một quả ké, gai của nó có ngạnh hình móc câu giúp nó dễ dàng dính vào quần áo của người đi đường, nó bám vào sinh vật khác để đi đến những phương xa, cho đến khi tìm được một chỗ nơi thích hợp, nó sẽ mọc rễ nảy mầm.

Rõ ràng quả ké này không gặp may, bám phải kẻ điên đưa nó tới tuyệt cảnh.

"Phù Nam, rất xin lỗi, mang ngươi tới chỗ xa như vậy." Hắn nằm trong nấm mồ, ngước lên nhìn bầu trời đen nghịt, ấm giọng thủ thỉ, cũng chẳng biết là nói với ai.

Một âm thanh ôn hòa dịu dàng đáp: "Tiên sinh, ta không sao đâu."

"Ngươi có thể đem xương cốt của ta về cố hương không?" Hắn hỏi.

Im lặng hồi lâu, thanh âm kia mới lần nữa thầm thì: "Được."

Người áo xanh nằm trong hố đất, hai mắt nhắm nghiền không bao giờ mở ra nữa, bão cát từ xa xa thổi tới, đem thi thể hắn vùi lấp.

Hạt giống kia vướng trên vai hắn, cũng lưu lại chốn này chầm chậm sinh sôi.

____________________________

Phù Nam ngồi xếp bằng trên một chiếc giường đơn sơ, đem từng đồng từng cắc xu xương ném vào nồi đất, cái nồi trĩu nặng, lấp ló đầy những đồng tiền.

Nhiều năm như vậy, nàng rốt cuộc cũng tiết kiệm đủ tiền, Phù Nam nghĩ.

Thủ theo lời hứa năm đó, nàng muốn đưa thi cốt của tiên sinh trở lại quê hương của hắn, nhưng nơi này là tầng chót của Ma Vực.

Ma Vực có hệ thống phân cấp chặt chẽ, nơi đây chia làm ba cấp thượng, trung, hạ; Ma Vực thượng tầng là nơi quý tộc cư trú, Ma Vực trung tầng là nơi cho đa số kẻ tu luyện, còn những sinh vật thấp kém nhất sẽ ở hạ tầng, một đám ngu dốt hỗn độn chỉ biết sống theo những du͙© vọиɠ nguyên thủy trong bản năng.

Từ thượng tầng của Ma Vực trở lên, mới là Nhân giới, Phù Nam nhất định phải bắt đầu từ đây, leo lên từng tầng từng tầng một.

Mấy năm trước, nàng gặp một con rắn ở trong chợ đen của Ma Vực, nó nói nó có phương pháp để đưa nàng tới trung tầng, nhưng Phù Nam phải trả đủ tiền xương cho nó.

Phù Nam rất nghèo, ma tộc ở đáy Ma Vực chủ yếu sinh tồn bằng gϊếŧ người cướp của, những việc này nàng không làm được.

Cách nàng kiếm tiền rất đơn giản, đó là nhặt rác ở hạ nguồn Oán Xuyên - nơi kế cạnh nhà nàng, đó là một đoạn suối cạn, Oán Xuyên chảy mang theo thi thể và những thứ bị thượng tầng vứt bỏ, Phù Nam ở đó tìm được ít đồ đáng tiền mang đến chợ đen đổi lấy tiền xương.

Nói một cách nghiêm túc thì việc này cũng chẳng tử tế gì, nhưng đây là cái cần kiếm cơm duy nhất của nàng.

Gom góp nhiều năm rốt cuộc cũng đủ tiền, Phù Nam tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng đậy lại cái nồi chứa đầy tiền, giấu vào cái hố đất ở dưới giường, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bắt đầu một ngày làm việc.

Cái nhà tranh này của Phù Nam cũng rất đơn sơ, là chính nàng dựng lên, chỉ cần một cơn gió lớn thổi ngang, cái nhà này liền lung lay sắp ngã.

Hiện tại, Phù Nam đóng cái cổng ngoài cái sân rách nát đến đáng thương, hướng tới hạ nguồn Oán Xuyên.

Thực ra, so với đám hỗn độn ở cái đáy này, tu vi của nàng không hề thua kém, nhờ sự chiếu cố năm xưa của tiên sinh, thứ nàng tu luyện là công pháp yêu tộc thượng thừa, sau khi hóa thành người đã có tu vi Kim Đan.

Nhưng chủng tộc của nàng vốn thấp, bản thể nàng cũng chỉ là một quả ké nhỏ có ở khắp nơi, chỉ là cỏ rác, huyết thống cũng chẳng có gì đặc biệt, cho nên sau khi đạt tới Kim Đan tu vi của nàng liền rất khó lên tiếp.

Phù Nam cũng không bận tâm lắm, chỗ tốt của Kim Đan chính là, nàng có thể sử dụng pháp khí phi hành, di chuyển nhanh hơn nhiều so với đi bộ.

Ở ngoài cửa nhà, nàng móc ra pháp khí của mình —— một cái kiếm sắt cũ nát, thanh kiếm này cũng là đồ nhặt được ở Oán Xuyên, nàng không muốn bán, bởi vì tốc độ phi hành của thanh kiếm này rất nhanh.

Nàng ngự kiếm mà đi, ở cuối bãi Oán Xuyên ngập tràn những hố nước lớn nhỏ, dưới những vũng nước đυ.c ngầu ánh lên hình bóng nàng lướt đi trên kiếm.

Y phục của Phù Nam đều là màu đen, cắt may đơn giản, gọn nhẹ; lý do rất đơn giản, màu đen sẽ ít bẩn hơn, nàng không có thời gian mỗi ngày đều niệm chú thanh tẩy. Phù Nam cũng không phải là dạng tuyệt sắc, Ma Vực vốn nhiều mỹ nhân, cô nương ma tộc bẩm sinh đều sắc sảo mị hoặc, so ra dung mạo của Phù Nam trông có vẻ nhạt nhòa và nhàm chán. Dù vậy, nàng thuộc dạng mi thanh mục tú, lại linh động thích cười, dễ làm người đối diện ưa thích.

Đa số đồ bị ném vào Oán Xuyên đều là rác rưởi, Phù Nam thường đảo tìm vài ngày, mới tìm kiếm được một ít đồ đáng giá.

Thường thức của nàng không tồi, đều là kiến thức góp nhặt được khi còn ngao du bốn bề cùng tiên sinh áo xanh.

Phù Nam lần mò ở bãi sông, hôm nay vận may khá tốt, nàng nhặt được một cái đai lưng nạm bảo thạch, bán ở chợ đen có thể thu được không ít tiền.

Nàng đào toàn bộ thắt lưng từ bùn ra, viên đá màu đỏ bên trên ánh ra tia sáng chói mắt, Phù Nam nhìn kỹ, ngơ ra, cái này không phải loại đá tầm thường, mà là Huyết Tinh cực kì hiếm thấy, Huyết Tinh không phải thứ khoáng vật từ tự nhiên, mà là ... máu người ngưng tụ kết tinh thành. Chỉ có quý tộc mới dùng thứ này làm phụ kiện như một cách để tượng trưng cho thân phận.

Tu vi của tu sĩ càng cao thì khi chết Huyết Tinh kết ra càng thuần khiết, nhìn độ sáng của viên đá này, rõ ràng nó kết từ một vị Nguyên Anh tu sĩ.

Nguyên Anh! Tu vi bậc này đối với Phù Nam là thứ không dám mơ tới, nàng sợ hãi muốn vứt thứ này đi.

Nhưng lúc này nàng lại phát hiện dường như đai lưng vướng vào gì đó, dùng sức kéo mạnh một phát, nàng nhìn theo, là một cánh tay nhợt nhạt một mực nắm chặt cái đai lưng này.

Đây là lần đầu Phù Nam thấy được một bàn tay bình thường ở bãi sông, không có thêm mấy ngón tay, cũng không có móng vuốt, nàng cẩn thận từng li từng tí kéo chủ nhân của cái tay này từ dòng sông lên.