Chương 7

Lục Thiên khi còn học cấp ba không phải là người trầm liễm, khi đó hắn là một thiếu niên nhiệt tình, năng động và ham học hỏi, cũng thích yêu đương chơi đùa. Năm nhất hắn chuyển trường gặp được người bạn cùng bàn Giản Dung.

Giản Dung môi hồng răng trắng không giống như bây giờ lạnh lùng, một thân quần áo mộc mạc, nhưng luôn sạch sẽ, người cũng cần cù cầu tiến, rất biết lễ phép.

Bởi vì sinh ra trong gia đình nghệ thuật, Lục Thiên trời sinh đối với thẩm mỹ có yêu cầu rất cao, nên khi thấy Giản Dung xinh đẹp hắn liền dính lấy cậu, hai người trở thành bạn bè, chờ đến khi hắn hậu tri hậu giác phát hiện mộng tinh cư nhiên nghĩ tới bộ dáng của Giản Dung, từ đó hắn đã rơi vào một đoạn tình cảm không thể quay đầu.

Hắn ở trong nhà bình tĩnh một tháng, cuối cùng phát hiện làm cách nào cũng không thể quên được Giản Dung, ngược lại càng ngày càng nhớ cậu. Một lần nữa trở lại trường học, Giản Dung lo lắng hỏi hắn một tháng này sao không tới trường, Lục Thiên nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Hắn hẹn Giản Dung đến sân thượng gặp mặt, ở dưới trời hoàng hôn lấy hết can đảm thổ lộ.

Biểu tình Giản Dung lúc đó cả đời hắn cũng không thể quên, kinh ngạc, mờ mịt, cùng với nồng đậm chán ghét.

Như vậy là không đúng.

Giản Dung ném lại những lời đó liền vội vàng chạy đi, Lục Thiên không có đuổi theo, hắn chỉ dựa vào lan can sân thượng, ánh mắt âm trầm dính chặt vào Giản Dung đang chạy như bay ra phía cổng, trong lòng dị thường bình tĩnh.

Tôi thích cậu, cậu phải đáp ứng.

Thiếu niên tuổi còn nhỏ đã sinh ra tâm tư đen tối điên cuồng nhất định phải đoạt lấy, hắn bày ra thiên la địa vọng muốn đem người mà hắn tâm tâm niệm niệm nắm trong lòng bàn tay.

Lục Thiên bắt đầu một tấc không rời quấn lấy Giản Dung, Giản Dung cảm thấy phản cảm cũng khó bày tỏ sự tình xấu hổ này cho người khác biết, chỉ có thể tận lực tránh hắn, tươi cười ngày xưa đối với với hắn cũng không hề biểu lộ.

Rốt cuộc cho tới khi thi đại học, chờ Lục Thiên nói cho cậu nguyện vọng của hắn, Giản Dung quay đầu lặng lẽ sửa lại nguyện vọng của chính mình.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thi đại học xong liền trộm đến tỉnh khác nghỉ hè, sau đó liền trực tiếp đến trường đại học mới, như vậy Lục Thiên không có biện pháp tìm thấy cậu.

Chính cậu từ nhỏ đã phải hèn mọn ăn nhờ ở đậu, tự nhiên có chút không biết được cuộc sống của đám thiên chi kiêu tử, đó chính là được hưởng những đặc quyền không tưởng mà người thường không có.

Thời điểm ở ga tàu bị Lục Thiên bắt lại, Giản Dung sợ ngây người, cậu liều mạng phản kháng muốn chạy, nhưng Lục Thiên mang người từ Lục Gia đến nhẹ nhàng kiềm chế cậu, mà quần chúng ở ga tàu vây xem không ai dám hé răng nửa lời.

Lục Thiên sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn đem Giản Dung đến chung cư của mình, hai tháng không cho cậu xuống giường.

Giản Dung bị trói trên chiếc giường thật lớn, cơ thể trần trụi bị ép thành tư thế M, hậu huyệt căng chặt bị nhét chấn động đồ vật, khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra khuất nhục cùng tuyệt vọng.

Lục Thiên một bên vuốt ve khuôn mặt cậu, một bên ôn nhu khuyên cậu nên đồng ý sự theo đuổi của hắn. Cách mấy canh giờ hắn sẽ gỡ xuống khăn lông bịt miệng Giản Dung, hỏi cậu có nguyện ý đáp ứng hay không, nhìn đến Giản Dung liều mạng lắc đầu, Lục Thiên lại rút ra chấn động đồ vật đã ướt dầm dề, đem dươиɠ ѵậŧ của chính mình cắm vầo tra tấn cậu.

Mới đầu, Giản Dung thời điểm bị hắn hôn môi sẽ luôn ghê tởm nôn mửa, cũng sẽ kinh giận mắng to hoặc khóc lóc xin tha, nhưng Lục Thiên không có mềm lòng, nghe không thấy câu trả lời mà hắn muốn, liền bẻ chân cậu ra mạnh mẽ thọc rút đến chỗ sâu nhất, cười tủm tỉm nhìn bộ dáng co rút đáng yêu của cậu, bức bách rót đồ vật của chính mình vào cơ thể đối phương.

Mơ màng hồ đồ hai tháng sau, Giản Dung rốt cuộc được thả ra, cậu gầy gò giống như đã trải qua một hồi đại biến, đôi mắt khí phách mất đi sinh khí, thần sắc trở nên lãnh đạm, dáng vẻ tươi cười nói chuyện cũng đếm trên đầu ngón tay.

Lục Thiên lại vui vẻ cực kỳ, ôn nhu đối đãi với cậu phảng phất như thô bạo trước kia không hề tồn tại, cùng lúc đó hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bởi vì thời điểm Giản Dung mất tích, trong lúc kinh hoàng thất thố hắn mới ý thức được chính mình hai bàn tay trắng không thể làm được gì, chỉ có được quyền thế ngập trời, đem toàn bộ mọi thứ biến thành địa bàn của chính mình, Giản Dung cho dù đi nơi nào đều vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Vì thế sau sự cố đó đem hai người đại học ở bên nhau, Lục Thiên liền lấy tốc độ cực nhanh ở thương giới cắm rễ sinh trưởng, năng lực học tập của hắn cực nhanh, dã tâm du͙© vọиɠ mãnh liệt, không gì có thể ngăn cản hắn ngừng phát triển.

Mà Giản Dung tựa hồ cũng chấp nhận số phận, lúc bị Lục Thiên xâm phạm sẽ cắn môi nức nở, sẽ nghe theo mọi quyết định của Lục Thiên, biến thành bộ dạng trầm mặc mà dịu ngoan.

Lục Thiên cứ tưởng cậu đã tử bỏ ý niệm chạy trốn, nhưng trải qua sự tình Tần Sanh vừa rồi hắn mới phát hiện, Giản Dung kỳ thực từ trước đến nay đều không thay đổi, cậu vẫn không màng tất cả, muốn rời khỏi hắn.