Chương 15-1: Kết cục 1

Ập vào mặt là mùi tanh của gió biển lạnh lẽo, bên tai là âm thanh quay cuồng của sóng biển cách đó không xa, từ xa tới gần, chợt to chợt nhỏ.

Lục Thiên hốt hoảng mở mắt ra, trong vài giây hắn còn tưởng mình đang nằm mơ. Trước mặt hắn là bờ cát mênh mông cùng vô số nước biển, sắc trời âm u, cảnh tượng xung quanh đều bị bao phủ bởi bóng đen.

Mà cách hai mét trước mặt hắn, là Giản Dung đang an tĩnh chuyên chú nhìn.

Giản Dung lười biếng ngồi, tư thái thả lỏng chưa từng có trước đây, thậm chí mang theo một chút thích ý. Phía sau là nước biển không ngừng vỗ lên bờ cát rồi lui về, đem cát xung quanh cậu làm cho mềm ướt.

Cậu mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần dài, không có mang giày, mắt cá chân cùng ống quần bị tẩm ướt, da thịt trắng nõn dưới vầng sáng nhợt nhạt gần như trong suốt, mặt trên bao phủ dày đặc dấu hôn, là do buổi tối hoang đường hôm qua lưu lại.

Lục Thiên gắt gao nhíu chặt mày, mới vừa định mở miệng, mới phát hiện ra miệng mình bị bịt kín, một tiếng động cũng không nói ra được.”

Hắn ngây ngẩn cả người, cúi đầu mới phát hiện chính mình bị trói trên một khối đá ngầm, bị trói bởi chính dây xích mà hắn từng dùng trên người Giản Dung, khóa thực rắn chắc.

Hắn thử tránh tránh, phát hiện tứ chi căn bản vô pháp nhúc nhích.

Kinh hoàng chợt lóe lên rồi vụt tắt, hắn cũng không sợ Giản Dung sẽ làm gì mình, ngược lại trở nên bình tĩnh, chuyên chú nhìn chằm chằm Giản Dung.

“Tôi lúc còn nhỏ, cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời.”

Lục Thiên khi còn học cùng với Giản Dung đã biết cậu sống nhờ nhà cô, sau này cũng không phái người điều tra thân thế cậu, đây là lần đầu tiên Giản Dung chủ động hướng hắn kể về chính mình, Lục Thiên tâm liền động, nghiêm túc dựng lỗ tai lên nghe.

Ánh mắt Giản Dung có chút thất thần, như lầm bầm lầu bầu tiếp tục thấp giọng nói.

“Tuy rằng nhà cô đối xử với tôi rất tốt, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không phải đứa trẻ do bọn họ sinh ra, có nhiều khi sẽ lơ đãng mà bỏ qua tôi. Tôi thường suy nghĩ, chờ sau này tôi có đứa nhỏ, tôi nhất định sẽ không rời xa nó, phải cho nó một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc.

Cậu như nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc có chút trầm xuống, trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi nói.

“Tuy tôi không có cha mẹ ở bên cạnh, bất quá tôi sống cũng rất vui vẻ, bởi vì tôi có rất nhiều bạn bè, thời điểm tôi thiếu hụt tình thân, tình bạn chiếm vị trí quan trọng nhiều hơn những gì tôi tưởng.”

Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung nói.

“Rất nhiều.”

Lục Thiên như dự cảm đến cái gì đó, trái tim khẩn trương thắt lại, phảng phất như quay về thời điểm hai người vẫn là bạn bè tốt, ký ức ố vàng chứa đựng tuổi trẻ cùng tình cảm thuần túy nhất của bọn họ, nhiều năm sau quay đầu lại nhìn vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Giản Dung chậm rãi nâng mắt lên, nhìn hắn giật mình, biểu tình lãnh đạm không hề có độ ấm.

“Sau khi tốt nghiệp cao trung rồi bị anh nhốt hai tháng ở chung cư, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách tự sát, hoặc là gϊếŧ chết anh sau đó lại tự sát.

Ánh mặt cậu có chút mờ mịt, tựa như lâm vào ký ức kinh hoàng, đôi mắt tỉnh táo lại toát ra hận ý thấu xương.

“Anh hủy hoại tôi, gϊếŧ chết Trần Tham, mạng người ở trong mắt anh như dễ dàng nghiền chết một con kiến. Chính là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà anh có thể tùy ý làm hại người khác, có thể tùy ý hủy diệt cuộc sống của người khác mà không có bất cứ trả giá nào!”

Không phải, Không phải như thế.

Lục Thiên muốn giải thích, lại chỉ có thể phát ra âm thanh rêи ɾỉ mơ hồ.

Giản Dung làm như không thấy vẻ mặt nôn nóng cùng kinh hoàng của hắn, cậu chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó nhàn nhạt cười.

“Bất quá cũng chả sao, tôi biết làm thế nào để trả thù anh.”

Cậu đứng dậy, rũ mắt nhìn Lục Thiên, thấp giọng nỉ non nói.

“Ban đầu tôi còn nghĩ mình chỉ cần kiên trì một chút, nỗ lực một chút, nhất định sẽ chạy thoát khỏi khống chế của anh. Tôi không muốn chết, cũng không muốn tiếp tục cuộc sống ghê tởm như vậy, chính là hiện tại… Thôi bỏ đi.”

Lục Thiên không hiểu mà nhìn cậu, nội tâm bốc lên một nỗi nghi hoặc bất an. Hắn dùng sức mình thoát ra khỏi dây xích, lại bị thít chặt hằn ra dấu vết, giống như lúc trước hắn gây ra trên người Giản Dung.

Giản Dung đi đến trước mặt hắn, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, ánh nắng từ từ xuất hiện xua tan đi bầu trời tối tăm, phủ lên trên người cậu một tầng ánh sáng mờ ảo.

Bàn tay như ngâm vào trong nước biển lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa mặt Lục Thiên, giọng nói Giản Dung không biết vì sao lại ôn nhu, lưu luyến như tình nhân nỉ non yêu thương.

“Lục Thiên, anh yêu tôi sao?”

Không có một chút chần chờ nào, Lục Thiên dùng sức gật đầu, si ngốc ngửa đầu ngóng nhìn cậu.

Sau đó hắn thấy Giản Dung lộ ra vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, vui vẻ dị thường tươi cười, tựa như hài tử thiên chân.

“Vậy thực sự thì quá tốt.”

Thanh âm lầm bầm nỉ non rơi vào tai Lục Thiên, hắn mờ mịt nhìn Giản Dung, phát ra tiếng nức nở không rõ, khẩn cầu mong Giản Dung thả hắn ra.

Giản Dung cong người, ở trước đôi mắt khϊếp sợ của hắn mà dí sát vào rồi ngừng trước môi hắn một centimet, hơi thở mê hoặc dễ ngửi chui vào cánh mũi Lục Thiên, Giản Dung mi mắt cong cong, như lúc hai người bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, bầu không khí thân thiện giống y như vậy.

“Lục Thiên, chúc anh vĩnh viễn sống sót, cô độc cả đời.”

Lời nói tràn đầy nguyền rủa, Lục Thiên cả người cứng đờ, trái tim như bị bỏng cháy, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lại bị xích sắt buộc chặt không thể nhúc nhích.

Giản Dung lui về sau một bước, đến cả giơ tay cáo biệt cũng không có, liền xoay người, kiên định mà thong thả đi vào biển rộng.

Nước biển phập phồng không ngừng đánh vào mắt cá chân của cậu, làm cho ống quần ướt dầm dề, sau đó là cổ chân mảnh khảnh, như là vực sâu không thấy đáy từ từ đem cậu từng ngụm cắn nuốt.

Toàn bộ thế giới như ấn nút tạm dừng, Lục Thiên đầu óc trống rỗng vài giây, bỗng nhiên bừng tỉnh sau đó hồi hộp đỏ mắt, cả người điên cuồng liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của xích sắt, hắn hoảng sợ, lực đạo của xích sắt thô dài thít chặt da thịt tạo ra những vết máu thật sâu, cơ hồ thấy được cả xương nhưng lại không thể lay động, tất cả là do một tay hắn chế tạo, làm ra gông xiềng chói trặt Giản Dung.

Ngực như bị bỏng rát đến hít thở không thông mãnh liệt lan tràn, tay chân hắn lạnh lẽo, cả người ngăn không được phát run, sợ hãi mà tuyệt vọng như dã thú không tiếng động rống giận rêи ɾỉ.

Giản Dung trả thù hắn. là muốn cho hắn tận mắt thấy người mình yêu, ở trước mắt từng bước đi vào chỗ chết, mà hắn lại bất lực.

Nước biển đã dâng tới eo Giản Dung, lực cản càng lớn khiến cho bước chân của cậu trở nên chậm chạp, cậu đờ đẫn gian nan hướng về biển sâu, mờ mịt chăm chú nhìn về phía thái dương đang dâng lên cao ở trước mặt.

Rõ ràng thoạt nhìn thật ấm áp, nhưng vì sao, cậu lại cảm thấy xương cốt lạnh băng.

Khoảng khắc này cậu vô cùng bình tĩnh, những ký ức hỗn loạn xuất hiện lên trong đầu, giống như người than thở trước khi chết, nhìn lại cuộc đời vô dụng của chính mình, sau đó mang theo tiếc nuối ngập tràn không cam lòng mà biến mất khỏi thế giới này.

Giản Dung nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, phát hiện hơn nửa đời cậu đều cùng Lục Thiên dây dưa ở bên nhau, trừ bỏ quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi ở cao trung, quãng đời còn lại chính là vô vọng và thống khổ, như đáy biển sâu không thấy ánh mặt trời, âm u mà cô độc.

Cho đến khi ý thức dần dần mơ hồ, cậu mang theo quyến luyến đối với thế gian, chậm rãi đóng chặt hai mắt.

Ánh mặt trời ấm áp như bị ngăn cách bởi một tầng băng thật dày, không một tiếng động biến mất vào trong những gợn sóng trên mặt biển lặng yên.