Chương 1

Mùa đông, làn gió lạnh lẽo từ khe hở cổ áo xâm nhập vào tận trong xương cốt, khiến cho con người phải run rẩy.Trần Tham co cổ lại đẩy cửa kính của phóng khám ra, lúc này bác sĩ ở gian ngoài liếc mắt nhìn rồi kêu hắn ngồi lên chiếc ghế ở trước mặt.

Hai ngày nay nhiệt độ trong ngày chênh lệch thật lớn, Trần Tham một thân rắn chắc, lần này lại không cẩn thận bị nhiễm lạnh. Ban đầu hắn còn tưởng mình có thể chịu đựng để qua cơn cảm lạnh này, nhưng qua vài ngày bệnh tình lại có xu hướng trở nên nghiêm trọng, hắn đành phải dành ra một buổi sáng không có tiết học để tới xem bệnh.

Hắn mới chuyển từ trường học cũ đến nơi đây rất xa ngoại ô ( đoạn này khó hiểu quá T.T mong mn thông cảm). Phòng khám này ở ngay sau trường học của con phố, là được bạn bè của hắn tốt bụng chỉ cho, may mà cũng không khó tìm.

Bác sĩ kiểm tra một hồi, kiến nghị hắn nên nghỉ ngơi ba ngày, Trần Tham vốn do dự một chút liền đáp ứng. Hộ sĩ bảo hắn tiến vào bên trong chờ đợi, hắn liền đẩy cửa bước vào.

Căn phòng lúc này đang đốt bếp lò, cảm giác ấm áp khiến cho Trần Tham ngây người vài giây rồi cởϊ áσ khoác thật dày trên người ra.

Trong phòng có ba chiếc giường được đặt song song với nhau. Hình như chiếc giường trong cùng đang có người nằm, cái chăn nhô lên, góc chăn lộ ra nửa mu bàn tay thon gầy đang dán băng truyền dịch.

Cái tay ấy trắng vô cùng, giống như mỡ dê vậy, mặt trên lại có vết bầm nhỏ. Đó là hiện tượng xảy ra sau khi truyền dịch, kỳ thực cũng không quá kì lạ, chỉ là vết bầm ấy khi xuất hiện trên làn da trắng nõn kia lại phá lệ ghê người.

Trần Tham cúi đầu nhìn làn da thâm sắc của mình, nhịn không được lại nhìn chằm chằm cái tay kia trong chốc lát.

Hộ sĩ tiến vào giúp hắn ghim kim, hắn lại không thực thoải mái khi ở một nơi xa lạ, liền chỉ ngồi ở một góc giường bệnh cúi đầu chơi điện thoại di động.

Hơn mười phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, mang theo một luồng khí lạnh. Trần Tham ở rất gần cửa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Tiến vào chính là một nam sinh mặt áo lông vũ màu đen, dáng người gầy, cái đầu ngẩng cao, đi vào trong phòng mang theo một cổ trầm ổn lưu loát.

Nam sinh kia trở tay đóng cửa lại, lập tức đi đến chiếc giường trong cùng, hơi hơi cúi người xuống đến gần người đang nằm ngủ say, dùng thanh âm trầm thấp, ấm áp, ôn nhu giống như làn nước mềm trong ngày xuân.

"Giản Giản, không cần ngủ nữa, nhanh tỉnh dậy."

Nam sinh duỗi tay chạm vào cái chăn đang che lên người nằm ở dưới, kiên nhẫn nhẹ giọng kêu hồi lâu, Trần Tham nhìn thấy người ở trong chăn kia rốt cuộc cũng giật mình.

Nam sinh chặn hết tầm mắt của hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy nam sinh kia tay chân nhẹ nhàng đỡ lấy bịch truyền dịch giúp người ngồi ở đầu giường, sau đó cầm một cái túi trên tay, cẩn thận lột ra lớp giấy gói kẹo, đưa hồ lồ đỏ rực được ngào đường qua, ôn nhu nói.

"Cho em, không phải em thích ăn hồ lô ngào đường nhất sao?"

Thấy người kia nhận lấy cây kẹo, nam sinh cúi đầu nhìn trong chốc lát, dịch dịch góc chăn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy bịch truyền dịch đã sắp hết liền thuần thục nhanh tay thay một bịch mới.

Một lần nữa điều chỉnh tốc độ truyền, hắn mới ngồi xuống.

Trần Tham rốt cuộc cũng thấy được người vẫn luôn bị nam sinh che lấp, cậu ta mặc áo cao cổ màu xám dựa vào đầu giường, sườn mặt tái nhợt tinh mỹ lại lãnh đạm, giống như một mảnh sành sứ vô giá bị vỡ, làm người ta chỉ có thể ngước nhìn khí thế, dung mạo tuyệt mỹ này nhưng lại không dễ dàng chạm vào.

Cậu rũ hàng lông mi dài và dày của mình, chậm rì rì ăn lớp đường bên ngoài được ngưng kết lại như một lớp sương. Kim sắc của lớp đường ấy sáng lên, mang lại ảo giác ngọt ngào, mà cậu nam sinh ấy lại rất cẩn thận vươn đầu lưỡi từ cái miệng nhỏ nhắn đang cắn lớp đường, màu hồng nhạt của đầu lưỡi như ẩn như hiện, nhưng không đυ.ng tới quả sơn trà đỏ rực đang lộ ra bên ngoài.

Cậu ăn rất chậm, cũng thực văn nhã, thẳng đến khi ăn chỉ còn lại mỗi quả sơn trà mới liếʍ liếʍ môi, phảng phất như đột nhiên mất đi hứng thú, cậu không chút để ý tinh tế nhéo xiên gỗ.

Nam sinh đang ngồi ở mép giường thấy vậy liền cầm lấy xiên kẹo, nhanh chóng giải quyết xong mấy quả sơn trà, đứng dậy đem cái xiên gỗ trụi lủi ném vào thùng rác.

Động tác quá mức tự nhiên, Trần Tham ngây người một lúc lâu mới dần phát giác ra sự thân mật đến khác thường này. Cho dù có là huynh đệ tốt cũng không đến mức dùng phương thức xưng hô ái muội cũng như chia sẻ chung một cây hồ lô như vậy, nhưng nam sinh lại chút cũng không để ý tới, như đã sớm thành thói quen.

Thùng rác ở phía sau cửa, nam sinh xoay người trong phút chốc mới phát hiện ra Trần Tham tồn tại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lễ phép hướng hắn cười cười.

Nam sinh lớn lên rất đẹp trai, đôi mắt phượng dài hơi híp lại, mũi cao môi mỏng, khi không cười thì toát ra vài phần lệ khí, nhưng khi cười lên thì thực ôn nhu.

Trần Tham nhìn nam sinh trong chốc lát, rốt cuộc mới nhớ ra lí do hắn cảm thấy nam sinh này quen mắt, nam sinh này chính là chủ tịch hội sinh viên, người luôn được dán hình lên trên bảng thông báo của nhà trường bởi các thành tích xuất sắc, cùng với tướng mạo xuất chúng, mặc dù Trần Tham mới chuyển đến đây chưa bao lâu, nhưng cũng nhờ đám nữ sinh trong trường hưng phấn khe khẽ thảo luận với nhau mà ít nhiều biết được tên tuổi của người nọ.

Hình như nam sinh tên là Lục Thiên.

Nhìn nam sinh đang nằm trong ổ chăn kia một lần nữa, Lục Thiên chỉnh lại góc chăn, rồi lấy máy tính ra từ trong balo đen để trên bàn, bắt đầu gác lên đầu gối gõ gõ đánh đánh, thỉnh thoảng tiếp mấy cuộc điện thoại, xem chừng rất bận rộn, nhưng bộ dáng trầm ổn ấy lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Mà nam sinh trên giường bệnh đang nghiêng đầu chơi di động, lộ ra sườn mặt trắng nõn bị mái tóc đen che lại, trắng đen tương phản tạo nên một sắc thái quyến rũ mê hồn.

Một giờ sau, Lục Thiên gập máy tính bỏ lại vào trong balo, cẩn thận xé băng dán trên mu bàn tay người nọ, sau đó ấn lên băng dán, thuần thục mà nhanh chóng rút kim tiêm ra.

Sự đau đớn này xảy ra trong một cái chớp mắt, cậu như cũ hơi hơi nhăn mày.

Lục Thiên ấn lên vết thương vài phút, thấy không còn chảy máu nữa mới nhẹ nhàng thở ra, đi lấy khăn quàng cổ cùng áo khoác để ở chân giường mặc cho cậu.

Cậu ngồi dậy, để cho Lục Thiên khoác áo, sau đó để hắn cúi xuống giúp đỡ xỏ giày. Còn mình thì đem bịt đến kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh xinh đẹp.

Cậu ngồi ở mép giường, rũ mắt liếc đến Lục Thiên đang chuyên chú cột dây giày, sau đó liền không hứng thú nâng đôi mắt lên, vừa vặn nhìn đến Trần Tham cách một cái giường ở phía đối diện.

Trần Tham sửng sốt, theo bản năng ngừng hô hấp, hắn không biết mình có tâm tư gì, chỉ cảm thấy trong phút chốc tim đập cực nhanh.

Mà ánh mắt cậu chỉ dừng trên người hắn một giây sau đó từ từ dời đi, tiếp theo liền đứng lên.

Lục Thiên theo sát bên cạnh, một tay hắn ôm lấy bờ vai cậu, cơ hồ đem cả cơ thể của hắn dán lên nghiêng đầu hỏi.

"Buổi tối muốn ăn cái gì? Bên ngoài trời thật lạnh, muốn hay không uống trước một ly trà sữa?"

Thanh âm nồng đậm ý cười mang theo sự ôn nhu và sủng nịnh, như là âu yếm với chính bạn lữ, dùng toàn lực muốn làm cho đối phương cười.

Cậu chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Tôi không đói bụng, không muốn ăn."

Thanh âm của cậu rất êm dịu, trong trẻo như có một thứ gì đó quét qua bên tai, cơ hồ có thể nhanh chóng khơi dậy những ý niệm đen tối rục rịch ngo ngoe.

Nhưng lại quá lãnh đạm, lãnh đạm đến mức có thể đem ý niệm chiếm hữu như ngọn lửa đang bốc hơi kia đóng băng trong nháy mắt.

Dù vậy, Lục Thiên vẫn như cũ thực ôn nhu nói.

"Không đói bụng cũng nên ăn một chút, em quá gầy. Hay là chúng ta đến quán cháo gà phía dưới được không? Em không phải rất thích cháo ở đó sao?"

Mang theo trưng cầu ngữ khí cùng với tư thái nhún nhường, Trần Tham gặp qua không ít cặp đôi, nhưng chưa bao giờ thấy nam sinh nào có thể hống bạn gái như vậy, huống chi đây lại là hai nam sinh.

Mà hành động của bọn họ lại đem lại một cảm giác quá đỗi tự nhiên.

Đi ra khỏi phòng khám, gió mùa đông lạnh thấu xương trực tiếp đánh tới. Giản Dung cau mày, đem cả khuôn mặt của mình rúc vào trong khăn quàng cổ ấm áp.

Lục Thiên đứng ở hướng gió vì cậu mà che đi toàn bộ ồn ào náo động của gió lạnh, cúi đầu xuống, hít thở sự sạch sẽ lại ấm áp, cả người hắn tràn ra sự lưu luyến trìu mến.

"Quá lạnh, hay là chúng ta mua cháo mang về uống?"

Gương mặt trắng nõn của Giản Dung vì gió lạnh lại bợt thêm mấy phần, cậu thờ ơ rũ mi, không nói tiếng nào.

Lục Thiên đợi vài giây không thấy cậu trả lời, liền tự mình quyết định.

"Vậy chúng ta liền đi mua cháo về phòng, lại mua cho em thêm mấy cái bánh đậu đỏ."

Hắn thấy quyết định này thực tốt, liền mau chóng hành động, lôi kéo Giản Dung mua đồ ăn sau đó liền về ký túc xá, dọc đường đi gặp không ít học đệ học muội hướng hắn chào hỏi.

Hắn thân là chủ tịch hội sinh viên, ngày thường cùng rất nhiều bạn học khác liên lạc, tướng mạo tuấn mỹ, tính cách ôn hòa, năng lực xuất chúng, tất cả những điều đó khiến cho hắn trở thành nhân vật nổi tiếng của trường.

Mà giữa hai người họ, độ nổi tiếng gần như bằng nhau. Nghe nói họ là bạn thời cao học, Giản Dung còn là sinh viên xuất sắc của khoa nhân văn. Hai người họ quan hệ tốt đẹp, lại bởi vì ai cũng có tướng mạo xuất chúng, nên đi tới đâu lại thành tâm điểm tới đó.

Tuy có nhân duyên tốt với Lục Thiên nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản, Giản Dung chính là một mỹ nhân lạnh lùng, trầm liễm ít nói, chuyên tâm học hành, rất ít tiếp xúc với người khác.

.

.

.

.

.

.

.

Lần đầu mình dịch truyện, nếu có gì sai sót mong mọi người thông cảm, có những chỗ hơi khó hiểu thì mình sẽ dịch sát nghĩa nhất có thể, mn nhớ ủng hộ mình nha.❤️