Chương 39

"Chủ thượng" Bắc Thần và Bắc Ti hành lễ.

Quyền Cẩn kinh ngạc không thôi, đây là tình huống gì vậy? Trình Tài vừa mới từ dưới đất bò dậy, nghe được liền kinh ngạc hôn mê bất tỉnh, Đổng Bạch Liên thấy vị hôn phu của mình bị đánh ngất đi, liền vội vàng chạy tới đỡ người dậy.

Nàng ta hung tợn trừng Bắc Thần, đứng dậy chỉ vào Bắc Thần nói: "Một tên nô tỳ của thằng què mà dám động thủ với chúng ta, thật không biết sống chết."

Bắc Thần gì cũng không làm, uy áp của linh khí cấp thánh không ngừng tràn ra, trực tiếp đè áp Đổng Bach Liên đến không thở nổi, người của Đổng gia vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ tiểu thư vội vàng đi ra hành lễ: "Vị công tử này, tiểu thư nhà ta có mắt như mù, tâm thần cũng có vấn đề, mong hãy tha thứ cho chúng ta."

Đổng Bạch Liên còn định nói gì đó đã bị người kia véo một cái, ý bảo nàng mau ngậm miệng, Đổng Bạch Liên cũng hiểu rằng nàng ta đã khıêυ khí©h một người mà mình không nên dây vào.

Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh, chờ Bắc Mạc Khanh trả lời, Bắc Mạc Khanh nói: "Như vậy đi, để tiểu tử kia qua đây. Nếu hắn chọn đi cùng ngươi, thì ngươi dẫn hắn đi, nhưng nếu hắn lựa chọn ta, như vậy các ngươi không cần để ta phải nói tiếp đi?"

Người kia đành cắn răng đồng ý, nếu chọn thì vẫn còn cơ hội thành công, không chọn thì chỉ có chết.

Quyền Cẩn kêu người mang tiểu gia hỏa đến, bé mèo con cảnh giác nhìn mọi người, Bắc Mạc Khanh mở miệng: “Tiểu gia hỏa, hiện tại ngươi có hai sự lựa chọn. Một, đi theo bọn hắn.” Bắc Mạc Khanh chỉ chỉ hướng đám Đổng Bạch Liên.

"Hai, đi cùng bản tôn."

Sau khi Bắc Mạc Khanh nói xong, người Đổng gia nóng lòng lấy ra nhiều lợi ích muốn thu mua đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ lại bất động.

Đổng gia không biết đã mất bao nhiêu nước bọt, đứa nhỏ vẫn không để ý bọn hắn, đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, khi Đổng gia vẫn đang thuyết phục không ngừng, thì đứa nhỏ nhìn Bắc Mặc Khanh nói: "Ta đi theo ngươi được không?"

Bắc Mạc Khanh nhìn nó, hỏi: "Tại sao?"

"... Tôi muốn mạnh mẽ hơn" đứa nhỏ nói sau một hồi suy nghĩ.

"Tốt, muốn mạnh hơn nữa là rất tốt." Bắc Mạc Khanh vỗ vỗ tay, cao giọng cười to.

"Bạch Gia, Lạc Vũ, mau đưa đứa nhỏ này xuống tắm rửa thay đồ, Ám, đi trả tiền, Bạch Thành, Lạc Kỳ các ngươi tự xử lý chuyện của bọn hắn."

“Chúng thuộc hạ minh bạch.” Nói xong từng người đi làm nhiệm vụ của mình, tất cả đều bận rộn, chỉ còn lại Bắc Ti, Bắc Thần, Quyền Cẩn và Bắc Mạc Khanh bốn người còn sống, đúng vậy, đám người kia đã hết chết rồi, bao gồm cả Trình Tài đang ngất xỉu cũng không may mắn thoát khỏi.

Bắc Mạc Khanh nhìn hai người nói: "Hiện tại chuyện kia đã qua, chúng ta nói chuyện chút nào?"

Bắc Ti và Bắc Thần cúi đầu không dám nhìn Bắc Mạc Khanh, bọn họ hết lần này đến lần khác không nghe lời...

Hiện tại đang ở bên ngoài, lại còn có người khác, Bắc Mạc Khanh không cho họ quỳ xuống, nhìn hai người cúi đầu, Bắc Mạc Khanh không khỏi tức giận.

“Trước khi ra ngoài ta đã nói cái gì?” Bắc Mạc Khanh cũng không muốn nhìn bọn họ, nhắm mắt lại.

Bắc Thần và Bắc Ti cúi đầu đáp: "Trước khi vết thương lành hẳn không cho phép chạy lung tung..."

Quyền Cẩn trợn mắt há mồm nhìn sự tình đang xảy ra trước mắt, cảm giác có chút không thực tế, dụi dụi mắt, lại nhéo mình một cái, phát hiện là thật, trong lòng thất kinh, "Cmn!"

Bắc Mạc Khanh mặc kệ Quyền Cẩn, nhìn thoảng qua rồi lại nhắm mắt, không muốn nhìn thấy hai của nợ khiến mình khó chịu kia.

Ám cũng quay lại, chắp tay hành lễ: "Chủ thượng, bọn họ không thu tiền."

"Ồ? Không muốn tiền" Bắc Mạc Khanh nhìn Quyền Cẩn hỏi: "Ngươi làm?"

Quyền Cẩn thấy đại lão hỏi mình, liền nhanh chóng định thần lại trả lợi: "Đúng vậy, tiểu tử này vốn là bị bắt do trộm đồ vật, như vậy là được rồi."

“Được rồi, vậy ta mang người đi.” Dứt lời thì mang theo đám người rời đi, Quyền Cẩn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người ngồi xe lăn trông tầm thường nhất mới là ông chủ thực sự, cũng may là mình không đắc tội, nếu không...

Sau khi trở về Vô Song Lâu, Bắc Mạc Khanh bảo mọi người đem đứa nhỏ làm quen với nơi này, lát nữa lại mang về.

“Bắc Thần, Bắc Ti ở lại, những người khác đi xuống đi.” Nói xong, mọi người hành lễ rồi rời đi, dẫn theo tên nhỏ làm quen với Vô Song Lâu.

Bắc Mạc Khanh nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói: "Hai người, nghĩ ta không nhớ lâu sao? Quỳ xuống đi."

Hai người trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu không biết nên đối mặt với Bắc Mạc Khanh như thế nào, bọn họ cũng biết tính tình của Bắc Mạc Khanh, nhưng bọn họ không muốn chủ thượng bị thương thêm nữa...

Bắc Mạc Thanh: "Lời nói của ta không có tác dụng, hả?"

Đợi một hồi, hai người chỉ cúi đầu không trả lời, Bắc Mạc Khanh không biết từ lúc nào trong tay cầm một cây thước.

Hệ thống biểu thị: Ta thấy ký chủ nhẫn nhịn vất vả, còn muốn đánh bọn họ, nên liền giúp ký chủ chuẩn bị dụng cụ, lên đi.

Bắc Mạc Khanh nghe tiếng hệ thống, hỏi: "Ngươi tìm được bảo vật ta nhờ ngươi tìm chưa?"

Hệ thống phẫn nộ: "Ký chủ, nào có bảo bối gì a, không có gì tốt cả, ta chỉ tìm được cho ngài một miếng noãn ngọc, ta nhớ tới ký chủ sợ lạnh, cho nên mới mua lại."

Bắc Mạc Khanh dừng một chút, nói: "Đa tạ, tiểu hệ thống."



Bắc Mạc Khanh lạnh lùng: "Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trả lời đi."

Bắc Mạc Khanh thấy hai người bộ dạng như vậy, có chút nóng nảy, cầm thước đứng dậy: "Ngẩng đầu lên, cúi đầu cho ai nhìn, ta bảo các ngươi trả lời, không hiểu sao?"

Hai người ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, Bắc Mạc Khanh nhớ đến vết thương sau lưng của họ, liền nhịn xuống.

“Có biết sai chưa?” Bắc Mạc Khanh hỏi.

"Thuộc hạ biết sai"

"Thuộc hạ biết sai"

“Sai thì phải bị phạt, giơ tay ra, nâng cao lên, duỗi thẳng.” Bắc Mạc Khanh vừa nói vừa ấn ấn thước vào tay hai người để họ duỗi tay ra.

“Tự mình nói, bao nhiêu lần.” Bắc Mạc Khanh nói, khua khoắng cây thước mấy lần giữa không trung.

Bắc Thần: "Thuộc hạ biết lỗi của mình. Bình thường chủ thượng đều là mỗi lần sai lầm phạt... hai mươi."

"Vậy thì hai mươi, không được né, né một lần, làm lại một lần, hiểu chưa?"

“Thuộc hạ minh bạch.” Bắc Thần khẩn trương nhìn chằm chằm tay của mình, chủ thượng đánh tay rất đau, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng cũng không phải ít, hắn vẫn là chịu không nổi.

Trong khi đó Bắc Ti lại thở phào nhẹ nhõm, y có thể trốn một lát, thật là tốt.

Bắc Mạc Khanh đánh một roi, Bắc Thần đau nhắm mắt lại, không dám nhìn vào tay mình, ngay sau đó một roi khác rơi xuống, đau đến Bắc Thần muốn rút tay về.