Cảm Giác, Hơi Khó Chịu?
“Các người……” Tô Khinh Trúc ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ phức tạp.
Trước giường bệnh, Lạc vi vũ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng dựa vào vai Diệp phi, điềm tĩnh dịu dàng, vô cùng động lòng người.
Mà Diệp Phi lại còn ngồi thẳng, để Lạc vi vũ thoải mái hơn một chút.
Cảnh tượng trước giường bệnh giống như một bức tranh đẹp, làm Tô Khinh Trúc, trong lòng hơi hơi khó chịu, kích động kinh ngạc, khó hiểu, còn có một tia liền cô chính mình cũng chưa phát hiện đó chính là cảm giác ghen tuông.
Tô Khinh Trúc là đến thăm Lạc vi vũ, cô biết Lạc vi vũ phẫu thuật ở bệnh viện gần đây nhất.
Từ lần trước gặp mặt, Tô Khinh Trúc đối với thiếu nữ ánh mặt trời lạc quan này rất có hảo cảm.
Có lẽ bất luận kẻ nào đối mặt Lạc vi vũ, đều chán ghét không đứng dậy đi.
Cho nên biết được Lạc vi vũ ở bệnh viện làm phẫu thuật, cô về tình về lý đều hẳn là tới thăm.
Nhưng không nghĩ tới tới phòng bệnh, Tô Khinh Trúc lại vừa vặn gặp được một màn này.
Lạc vi vũ bừng tỉnh nhìn thấy Tô Khinh Trúc.
Lạc vi vũ xoa xoa nhập nhèm mắt buồn ngủ, nhìn thấy Tô Khinh Trúc xuất hiện ở trước mắt cô, không khỏi a một tiếng, rất nhanh bỏ tay của Diệp Phi ra, cuống quít nói: “Tô tiểu thư…… cô đã đến rồi, a, tôi vừa rồi ngủ quên mất, cô ngồi đi.”
“Được.” Tô Khinh Trúc khôi phục thần sắc thanh lãnh, đem trái cây cùng hoa tươi đặt ở trước giường bệnh, sau đó ngồi ở trước giường bệnh, cũng hướng tới Diệp phi hơi cúi mặy, xem như chào hỏi qua.
Tô Khinh Trúc là người thừa kế của Tô gia sau này, chịu trách nhiệm chính cho việc kinh doanh mỹ phẩm. Cô chủ yếu chịu trách nhiệm cho công ty mỹ phẩm lớn nhất dưới tên của Tô Gia, " Hồng Nhan Makeup".
Tô Khinh Trúc là từ đi làm thời gian bớt thời giờ tới xem Lạc vi vũ, cho nên hôm nay xuyên chính là chức nghiệp trang.
Tô Khinh Trúc áo trên là một kiện màu thủy lam tiểu tây trang, bên trong là màu trắng áo sơ mi, hạ thân là nắn eo nửa người váy ngắn, như thác nước tóc đen trát khởi, váy ngắn cùng tất chân bao rất mỏng, dáng người lộ ra không bỏ sót điểm nào.
Cô mặc bộ đồ này đi trên đường lớn, tỉ lệ quay đầu tuyệt đối là 100%, đủ để thỏa mãn nam tính đối với bộ trang phục OL này.
(OL - tương đối là hở hang nhiều)
Tô Khinh Trúc dáng người rất hoàn hảo, hơn nữa thuộc về có điểm tạc nứt cái loại này.
Cùng Lạc vi vũ loại này thiếu nữ bất đồng, cô càng có nữ nhân vị, nữ tính ý nhị mười phần.
Đặc biệt là lãnh diễm khuôn mặt xứng với trang phục công sở, càng có thị giác đánh sâu vào. Duy nhất vấn đề chính là, nàng đối ai đều là một bộ người sống chớ gần gương mặt.
Tô Khinh Trúc dò hỏi một chút Lạc vi vũ bệnh tình như thế nào, biết được giải phẫu hết thảy thuận lợi sau, cô cũng liền an tâm.
Lạc vi vũ nhu nhu cười, thuần tịnh hai tròng mắt trộm liếc mắt một cái Diệp phi: “Tôi ở nơi này rất tốt, Tô tiểu thư cảm ơn cô đã tới thăm tôi.”
Lạc vi vũ lặng lẽ để Diệp phi xem một màn này tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại bị Tô Khinh Trúc bắt được.
Tô Khinh Trúc trong lòng lại hiện lên một tia bực bội: “Không cần khách khí.”
Tô Khinh Trúc cũng không biết chính mình đây là làm sao vậy.
Cô cảm thấy chính mình cũng không thích Diệp phi, nhưng nhìn đến Lạc vi vũ dựa đầu vào vai Diệp Phi một màn này, trong lòng lại có chút gì đó lạ lạ.
Cô chính mình cũng không từng phát hiện, cô có một tia ghen tuông.
Diệp phi cũng chú ý tới thần sắc Tô khinh trúc, hắn khóe môi gợi lên một tia ý vị thâm trường ý cười.
Có lẽ Tô Khinh Trúc chính mình cũng chưa nhận thấy được cô trạng thái này là chuyện như thế nào.
Trong khoảng thời gian này tới nay, Diệp phi vẫn luôn không có chủ động liên lạc với Tô Khinh Trúc. Cho dù là lúc trước Diệp Phi đi Tô gia vì Tô Hiếu Khôn chữa bệnh châm cứu, hai người cũng gần là đơn giản chào hỏi, cơ hồ không có nói chuyện lâu.
Phải biết rằng, trước đây Diệp Phi đối với cô chính là rất nhiệt tình, ân cần. Nhưng đột nhiên đối hắn lãnh đạm vô cùng, làm cô nhất thời có chút khó có thể thích ứng.
Nhưng hôm nay cố tình nhìn thấy Diệp phi cùng Lạc vi vũ hành động thân mật……
Nếu chỉ là khó thích nghi.
Nhưng cái này làm cho trong lòng cô hơi khác thường.
Không hiểu sao trái tim cô hơi đau.
Tô Khinh Trúc nhắc nhở chính mình, cô không thích diệp phi, nhưng càng nghĩ như vậy, suốt thời gian qua tới nay từng hành động của Diệp Phi đều là cô luôn nghĩ đến.
Làm Tô Khinh Trúc tâm tình càng hỗn loạn.
Nó giống như thả một hòn đá trên mặt hồ tĩnh lặng, và điểm bắt đầu gợn sóng.
Lúc sau, Tô Khinh Trúc cùng Lạc vi vũ nói chuyện phiếm khi rõ ràng thất thần, có rất nhiều lần đều rõ ràng thất thần.
“Tô tiểu thư? Cô không sao chứ?” Lạc vi vũ thấy thế, vẻ mặt chân thành quan tâm nói.
“Tôi không có việc gì.”
Tô Khinh Trúc lấy lại tinh thần, che dấu đáy lòng gợn sóng.
Tô Khinh Trúc ở bệnh viện phòng bệnh không đến vài phút, liền tìm lấy cớ vội vàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Diệp phi như cũ không cùng Tô Khinh Trúc nói một lời.
“Tô tiểu thư giống như thoạt nhìn có tâm sự……” Lạc vi vũ có chút khó hiểu Tô khinh trúc, nhìn Tô Khinh Trúc rời đi.
Diệp phi cười cười, hắn là để giúp cho Lạc vi vũ nghỉ ngơi cho tốt, chính mình còn lại là đi tới hành lang bệnh viện.
Mà lúc này, hệ thống thanh âm ở Diệp phi đáy lòng vang lên: “Ký chủ, Tô Khinh Trúc đây là tình huống như thế nào?”
“Còn có thể có tình huống như thế nào, cô là trong lòng đang có thay đổi quá lớn.” Diệp phi nhàn nhạt nói.
“Ký chủ giải thích một chút đi?”
“ Chẳng phải là, trước kia Diệp phi suốt ngày quấn quít cô, yêu cô ấy say đắm, vô cùng ân cần, nhưng hiện tại tôi lại đối với cô ấy xa cách, một câu cũng không cùng cô ấy nói chuyện, cô ấy hẳn là trong lòng đang thắc mắc.” Diệp phi nói.
“Chính là, Tô Khinh Trúc không phải không thích người sao?” Hệ thống khó hiểu.
Diệp phi nhàn nhạt nói: “Cái này cũng không liên quan, cũng giống như là ngươi khi còn nhỏ chơi món đồ chơi, nhưng món đồ chơi ngươi lại không thích, nhưng muốn tặng cho những người khác ngươi vẫn là sẽ đau lòng.”
“ Cách hình dung chuẩn xác nhất là đây.”
Diệp phi nhún nhún vai: “Cho nên tôi mới làm vậy. Cũng giống như trước kia Diệp Phi như thế nào với cô ấy, hiện tại cũng nên làm cô khó chịu trong chốc lát.”
Hệ thống nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ người không nên tìm cơ hội, làm Tô Khinh Trúc đối với người ấn tượng hoàn toàn thay đổi sao?”
“Gấp cái gì, hiện tại còn không phải thời cơ tốt nhất, dục tốc bất đạt.” Diệp phi khóe môi lộ lên ý cười tự tin.