Chương 16: Ghen?!

Ghen?!

Dương Tử Phố.

Tô nhẹ trúc tim đập rộn lên, lặng lẽ lái xe đi theo Diệp Phi, ma xui quỷ khiến, khiến cô theo dõi Diệp Phi

Cô muốn biết Diệp Phi rốt cuộc đang làm cái gì.

Chỉ thấy được Diệp Phi dừng xe ở bên đường, sau đó đi tới một ngôi nhà rất bình thường là cửa hàng bán hoa.

Hắn đây là muốn đi mua hoa?

Tô Khinh Trúc nghi hoặc.

Ngay sau đó, lại thấy Diệp Phí tiến đến cửa hàng bán hoa, cùng một nữ nhân rất xinh đẹp chào hỏi.

Vậy ra là đi tán gái.

Tô Khinh Trúc trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, tay phải vô ý thức siết chặt, ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng kế tiếp một màn, làm Tô Khinh Trúc hơi hơi sửng sốt.

Chỉ thấy được Diệp Phi đẩy kia nữ nhân kia đi đến sân nhỏ của cửa hàng bán hoa, mà nữ nhân kia thế nhưng là ngồi ở trên xe lăn!

Nữ hài nhân này rất đẹp, tươi cười cũng ngọt, nhưng chân cô dường như là bị tàn tật, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn Diệp Phi đẩy ra cửa giúp cô phơi nắng.

Một lát sau, Tô Khinh Trúc nhìn thấy Diệp Phi lấy ra ngân châm, không chút cẩu thả vì nữ nhân ấy mà châm cứu.

Rất xa nhìn thấy một màn này, Tô Khinh Trúc thần sắc lạnh như băng dịu lại, ánh mắt cũng có trở nên dịu dàng.

Diệp Phi thân phận thật sự của hắn là ai?

Người thừa kế tập đoàn Diệp Thị duy nhất, Diệp gia đại thiếu!

Toàn bộ giới thượng lưu ở Yến Kinh, ai không biết đại danh này?

Thậm chí có người hiểu chuyện còn đem Diệp Phi cùnghai vị đại thiếu liệt với nhau, lấy danh ‘ Yến Kinh tam thiếu ’.

Ngay lúc Diệp Phi đi tìm Lạc Vi Vũ, Tô Khinh Trúc cảm thấy Diệp Phi là đi tán gái, bởi vậy trong nội tâm rất chán ghét.

Mà khi cô nhìn thấy Lạc Vi Vũ ngồi xe lăn, Diệp Phi còn ngồi xổm thân mình vì cô châm mà châm cứu, Tô Khinh Trúc liền xóa bỏ ý nghĩ lúc nãy.

Diệp Phi muốn dạng nữ nhân gì mà không có?

Tuy rằng trước mắt nữ nhân này ngồi xe lăn nhưng vẫn rất xinh đẹp, vả lại nếu là thân phận Diệp Phi, tìm một nữ nhân xinh đẹp như thế không khó.

Nếu chỉ là tán gái chơi chơi mà thôi, hắn không đáng tìm một người ngồi xe lăn như nữ nhân này, dù là cô ta có đẹp đi nữa!

Này nữ nhân này thân thể tàn tật, nhìn qua trong nhà điều kiện rất bình thường, mà Diệp Phi như cũ kiên nhẫn, cẩn thận vì cô châm cứu.

Ước chừng mấy chục phút.

Ngồi ở trong xe, Tô Khinh Trúc thậm chí có thể nhìn đến diệp phi trên trán chảy không ít hãn, nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, vẫn như cũ chuyên chú vô cùng.

Từ đầu đến cuối, Diệp Phi động tác đều rất quy củ sạch sẽ, không có bất luận động tác gì là chiếm tiện nghi, thậm chí nói chuyện cũng rất ít, chỉ là châm cứu.

Cuối cùng châm cứu xong rồi, Tô Khinh Trúc liền nhìn thấy Diệp Phi cười cùng với nữ nhân kia phất tay từ biệt, tươi cười sáng lạn.

Một màn này vô cùng tốt đẹp, như là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Đường đường là Diệp gia đại thiếu, thế nhưng nghiêm túc chữa trị cho một nữ nhân tàn tật.

Xem ra là trách lầm hắn.

Tô Khinh cũng không biết nói như thế nào về Diệp Phi, chỉ cảm thấy là cô trách lầm Diệp Phi.

Tô Khinh Trúc ánh mắt nhu hòa, lại ngẫm lại Diệp Phi trước đây ở Yến Kinh thanh danh, vẫn luôn rất nổi. Mặt khác các đại thiếu khác đều trái ôm phải ấp, nhưng Diệp Phi lại đối với cô một lòng say mê, không bao giờ theo đuổi ai bên ngoài, chưa bao giờ nghe hắn cùng nữ nhân khác truyền tai tiếng.

Cũng đúng là bởi vậy, Gia Gia Tô Hiếu Khôn đối với Diệp Phi rất tốt, vẫn luôn tác hợp hai người.

Tô Khinh Trúc lâm vào hồi ức, nhớ tới rất nhiều chi tiết.

Mà lúc này, Diệp Phi bên tai còn lại là chợt vang lên nhắc nhở: “Đinh, chúc mừng ký chủ, Tô Khinh Trúc ấn tượng với ngài đổi mới, điểm kinh nghiệm gia tăng 100 điểm.”

Diệp Phi mới vừa cùng Lạc vi vũ chữa trị, liền nhận được thông báo.

Diệp phi: “Gì vậy man???”

Hắn vẻ mặt buồn bực, rõ ràng cái gì đều không có làm, Tô Khinh Trúc vì cái gì đối với hắn ấn tượng đổi mới?

“Hệ thống, đây là có chuyện gì?” Diệp phi hỏi.

“Ký chủ, vừa rồi Tô Khinh Trúc vẫn luôn đi theo người……” Hệ thống đơn giản giải thích một lần, trả lời nói.

“…… Ngươi mẹ nó sao không nói sớm?”

“Dù sao kết quả đối với ngươi có lợi, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ a, ký chủ.”

Diệp phi đại khái cũng có thể đoán được Tô Khinh Trúc vì cái mà ấn tượng đổi mới với hắn, hắn lộ ra một tia ý cười, tâm tình không tồi.

Thật là vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

……

Diệp phi rời khỏi dương tử phố, nhưng Tô Khinh Trúc lại không có rời đi, cô xuống xe, đi tới cửa hàng bán hoa.

Nhìn thấy có khách hàng tới, Lạc vi vũ cười chào hỏi: “ Chào quý khách, quý khách là tới mua hoa sao?”

Khi nói chuyện, Lạc vi vũ sửng sốt, nữ nhân này quá xinh đẹp!

Tô nhẹ trúc dáng người cao gầy, manh lên một đô giày cao gót màu bạc, mang một chiếc túi phiên bản giới hạn Hermes, đeo vòng cổ ngọc lục bảo màu tím đặc biệt, trang điểm nhẹ, khuôn mặt thanh tú và khí chất thanh lãnh.

Lạc vi vũ gần như ngây người, khóe miệng tươi cười như cũ.

Tô Khinh Trúc lắc đầu: “Tôi không mua hoa.” Nàng trong lòng cũng đối Lạc vi vũ tán thưởng một phen, này thiếu nữ sạch sẽ thanh lệ, tựa như thủy tinh.

Như thế thuần tịnh tốt đẹp nữ hài, rất ít thấy.

“Vậy quý khách đây là?” Lạc vi vũ hỏi.

“Tôi là……bạn của Diệp Phi.” Tô Khinh Trúc nghĩ nghĩ rồi nói.

Lạc vi vũ kinh ngạc nói: “Ra là bạn Diệp tiên sinh, a, đợi một chút tôi đi lấy nước.”

Nói, Lạc vi vũ rất quen thuộc đẩy xe lăn, đi rót nước.

Tô Khinh Trúc rất tò mò, cô trực tiếp hỏi Lạc vi vũ nói: “Cô cùng Diệp Phi là như thế nào?”

Lạc vi vũ đem ly nước đưa cho tô nhẹ trúc, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười ngọt ngào ý, nói: “Là Diệp tiên sinh giúp tôi giải quyết phiền toái……”

Vậy ra là trùng hợp.

Tô Khinh Trúc nhìn trước mặt cô gái ấy, nói: “Lạc tiểu thư, chân của cô có cần tôi giúp không, tôi có thể tìm bác sĩ giúp cô.”

Lạc Vi Vũ mới vừa rồi đơn giản đem ngày đó phát sinh sự nói một lần, Lạc Vi Vũ cùng Tô Khinh Trúc trao đổi họ tên của họ coi như làm quen.

Nói chuyện với Lạc Vi Vũ dịu dàng xinh đẹp như vậy, Tô Khinh Trúc cũng muốn giúp cô.

“Không cần đây, cảm ơn Tô tiểu thư, Diệp tiên sinh anh ấy sẽ giúp tôi.” Lạc vi vũ đề cập đến Diệp Phi, trên mặt mỉm cười càng ngọt.

Nhìn thấy Lạc Vi Vũ trên mặt cười ngọt ngào, không biết như thế nào, Tô Khinh Trúc trong lòng xẹt qua một tia ghen tuông.