Editor: Diệp Băng Băng
Chứng kiến gốc hoàn châu thảo màu đỏ xinh đẹp kia, Tuyết Táp liền phi thân lên muốn ngắt lấy nó, nhưng lập tức bị Mạc chặn lại không cho xuống dưới,Mạc cau mày nói ra: “Tuyết Táp, đồ vật trong phong ấn không phải chúng ta có thể đối phó được,nên phải cẩn thận.”
Tại thời điểm Mạc vừa tiến vào đã đại khái đoán được ở đây đang phong ấn vật gì rồi, đáy mắt ngoại trừ nghi hoặc thì vẫn là nghi ngờ, hắn không thể tưởng được vì sao nó lại bị phong ấn ở tại đây, phong ấn tại đại lục Băng nhi xuất hiện, đến tột cùng có ẩn tình gì? Còn có lúc trước tại thời điểm hắn và Băng nhi đối chiến,cái đạo quang mang kia là gì,rốt cục là xảy ra chuyện gì? Hiện tại rất nhiều chuyện Mạc vẫn chưa làm rõ, lúc trước xảy ra chuyện hiểu lầm của hắn và Băng nhi,nội tình bên trong có rất nhiều điểm đáng nghi, hiện tại hắn vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng có một điểm, chính là bất luận kẻ nào đều không được vọng tưởng muốn thương tổn Băng nhi. (Băng Băng: khà khà…….các nàng tò mò chưa……..ta cũng tò mò đấy ^ ^)
Lần tổn thương này của Tà Băng là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối cũng là lần cuối cùng, hắn tin tưởng trải qua lần này Tà Băng sẽ càng thành thục, cũng sẽ biết cách bảo vệ mình, bởi vì Mạc biết rõ, Tà Băng ghét nhất chính là cảm giác không thể điều khiển được thân thể của mình, mà lần này, ngay cả ý thức của Tà Băng cũng ngủ say rồi.
Tuyết Táp nghe được lời Mạc nói, chứng kiến đáy mắt Mạc ngưng trọng cùng nghi hoặc, gật đầu nhẹ, không có mở miệng, hắn cảm giác, cảm thấy Mạc trước mặt không hề đơn giản,thực lực khủng bố tương đương hắn và ca ca, thậm chí còn thần bí hơn ca ca, hơn nữa tựa hồ hắn biết rất nhiều về chuyện của Tà Băng, bất quá những chuyện này Tuyết Táp đều không để ở trong lòng, hắn chỉ cần biết rằng Mạc sẽ không tổn thương Tà Băng, cũng giống như bọn họ đều xem Tà Băng là trung tâm là đủ rồi.
Bí mật? Ai không có? Tuyết Táp cùng Tuyết Ảnh cũng có bí mật, trong lòng mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
“Chúng ta nên làm như thế nào?” Tuyết Táp nhìn hoàn châu thảo trước mặt gần trong gang tấc,tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng,chỉ cần nhìn là thấy rõ, hiện tại sinh mệnh lực của Tà Băng vẫn còn đang xói mòn, Tà Băng là con người, không giống như bọn hắn có được thân thể bất tử.
“Ngươi lui về phía sau, ta đến.” Đáy mắt Mạc hiện lên một vòng sáng âm u,nhìn phong ấn trước mặt, không quay đầu lại đi đến trước nói ra.
Tuyết Táp nghe được lời Mạc nói, mặc dù không có tức giận, nhưng trong đáy lòng vẫn sinh khí một chút lại có chút cảm động, mấy người bọn hắn đều bởi vì Tà Băng mới ở cùng một chỗ, trung tâm của bọn hắn đều là Tà Băng, nhưng có ai dám nói bọn hắn không phải là huynh đệ?
Nhưng bây giờ không có thời gian để cho bọn hắn suy nghĩ đến tình huynh đệ, tình bằng hữu nữa. Tà Băng vẫn đang chờ bọn hắn đem hoàn châu thảo về cứu mạng.
Mạc không nói gì nữa, trực tiếp lách mình bay đến trung tâm phong ấn,từ trên cao nhìn xem phong ấn lần cuối cùng, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên sự kính trọng chưa từng có và địch ý mãnh liệt. Hai cái này rất mâu thuẫn, kính trọng, Mạc thực lòng kính trọng vị cường giả bên trong phong ấn, tuyệt thế cường giả! Địch ý, có lẽ cũng chỉ có Mạc tự mình biết là vì cái gì.
“Ta không biết ngài vì sao lại bị phong ấn, cũng không biết ngài ở chỗ này có mục đích gì, nhưng hiện tại ta nhất định phải hái còn châu thảo.” Sau khi Mạc lạnh lùng nói với người trong phong ấn, trực tiếp lách mình muốn đi hái hoàn châu thảo, nhưng tại một khắc tay Mạc sắp chạm vào hoàn châu thảo, “PHỐC…” Mạc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như bóng da bị bắn trở về!
Khá may Tuyết Táp ở sau lưng lập tức đỡ Mạc, Mạc đứng lên, lau máu tươi ở khóe miệng, lông mày nhíu chặt, không được, không thể đợi, coi như có phải liều cái mạng này cũng nhất định lấy được hoàn châu thảo quan trọng nhất đối với tính mạng của Tà Băng.
Mạc làm cho Tuyết Táp lui ra phía sau, một lần nữa phi thân tiến lên, không hề nói cái gì, bố trí một kết giới phòng ngự xung quanh thân mình rồi lại hướng về phía hoàn châu thảo mà đi, Mạc có lẽ đã phát huy hết sức mạnh của bản thân nhưng trong mắt người bị phong ấn thì vẫn rất yếu ớt!
Tuyết táp chứng kiến Mạc lần nữa bị đánh bay, lấy ra hồn khí phòng ngự của mình, phi thân tiến lên hái hoàn châu thảo, đúng lúc này, trong phong ấn bỗng nhiên truyền ra một giọng nói: “Ha ha, muốn đồ vật của Thiên Ma ta,hiện tại các ngươi không có bất kỳ tư cách gì! Cút đi!”
Thanh âm vừa giống nam vừa giống nữ, vừa chính vừa tà, cuồng vọng hoàn toàn không ai bì nổi, hơn nữa coi như là đã phong ấn nó, trong thanh âm ẩn chứa năng lượng khiến cho Mạc và Tuyết Táp đã có chút chịu không nổi,Mạc và Tuyết Táp đặt ở Áo Tạp Tư đại lục chính là cường giả tuyệt đối, coi như là ở chổ của bọn hắn thì vẫn là cường giả, nhưng lại không thể chịu nổi một kích của thanh âm này.
Không phải Mạc và Tuyết Táp quá yếu, mà là chủ nhân của thanh âm này quá mạnh mẽ! Cường đại đến nổi phất tay một cái liền có thể giải quyết tất cả mọi người bên cạnh Tà Băng! Cho nên trên thế giới này còn có rất nhiều ngưởi hoặc vật Tà Băng nàng không biết. Thiên ngoại hữu thiên, Tà Băng chưa bao giờ xem trọng chính mình, càng chưa từng xem thường người khác, xem thường cái thế giới này!
“Thiên Ma, hôm nay ta nhất định phải lấy hoàn châu thảo!” Mạc nắm chặt nắm đấm gằn từng chữ nói với Thiên Ma bị phong ấn, Thiên Ma, quả nhiên là Thiên Ma, chỉ bằng Mạc hiện tại, một hơi của Thiên Ma cũng có thể làm cho hắn tan thành mây khói , Mạc có thể không quan tâm đến mạng của mình, nhưng Băng nhi phải sống sót!
Tuyết Táp cũng đồng thời đứng bên cạnh Mạc, ngẩng đầu lên cao ngạo nói: “Ta không cần biết ngươi là Thiên Ma hay Địa Ma , hôm nay chúng ta nhất định phải lấy hoàn châu thảo!”
Tuyết Táp nói xong, hai người ăn ý mười phần,lần nữa phi thân về phía hoàn châu thảo,thực lực của Thiên Ma đã bị phong ấn, hiện tại hắn cũng chỉ có thể sử dụng năng lượng cường đại quét sạch mọi thứ, cho nên Mạc và Tuyết Táp cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Thời gian cấp bách, hai người dắt díu lấy lẫn nhau,phòng ngừa lần nữa bị đánh bay, Thiên Ma trong phong ấn khinh thường nhìn hai cái tiểu bối ở trước mặt của hắn, cho dù hiện tại hắn bị phong ấn, cũng có thể nhấc tay liền giải quyết hai cái tiểu bối này!
Lần lượt bị đánh bại, Mạc và Tuyết Táp nhìn thời gian dần trôi qua, nhìn hoàn châu thảo chỉ gần trong gang tấc, cảm giác vô lực xông lên đầu, hiện tại hai người ngay cả đứng cũng cảm thấy khó khăn, Mạc biết tên của Thiên Ma, cũng hiểu rõ thực lực của Thiên Ma, nhưng chân chính cảm nhận được Thiên Ma thực lực, Mạc mới biết được bản thân mình và Thiên Ma có bao nhiêu chênh lệch!
Hiện tại Tuyết Táp so Mạc còn muốn thảm hơn một chút,thực lực của Tuyết Táp vốn không bằng Mạc,lại nhận lấy đả kích hung hãn, hiện tại chỉ có thể từ bỏ, nhưng hai người đều không chịu buông tha, nhất định phải lấy được hoàn châu thảo, bởi vì bọn họ không thể buông tha tánh mạng của Tà Băng.
“Tuyết Táp, ta ngăn Hồn Lực lại, ngươi đi ngắt lấy thảo dược!” Mạc nói xong không đợi Tuyết Táp trả lời, trực tiếp đem Tuyết Táp đặt ở sau lưng rồi đi về phía hoàn châu thảo trước mặt, chính mình đón nhận hồn lực cường đại của Thiên Ma!
Tuyết Táp muốn ngăn Mạc lại, thế nhưng đã không còn kịp rồi, nhìn gốc hoàn châu thảo đỏ chói trước mắt ngày càng gần, Tuyết Táp nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, lập tức phóng thích Hồn Lực bao phủ gốc hoàn châu thảo,đúng lúc này.
“Phanh! Hống!” Hai tiếng nổ mạnh truyền ra, mang theo năng lượng khổng lồ đập vào mặt Tuyết Táp, Tuyết Táp lập tức bị đánh bay ra bên ngoài!
“Hai tiểu bối các ngươi quả thực chính là muốn chết!” Thiên Ma gầm lên giận dữ vang lên, năng lượng cường đại gấp hai lần lúc nãy từ trong phong ấn tuôn trào ra! Cho bọn hắn lao động chân tay bọn hắn không muốn, càng muốn đến tìm đường chết, đã như vậy,tại sao không thành toàn bọn hắn?
“Tuyết Táp, nói với Băng nhi, thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội.” Sau khi thanh âm của Mạc gần như tê tâm liệt phế truyền đến tai, Tuyết Táp còn chưa kịp nói gì đã bị Mạc nhấc vai quăng ra khỏi kết giới.
Tại thời khắc cuối cùng khi tuyết táp bay ra kết giới, nhìn Mạc thấy chết không sờn cùng ánh mắt không cam lòng và nồng đậm không bỏ được, nhìn hồn lực khổng lồ ập đến bao quanh người Mạc!
Nhìn khẩu hình cuối cùng của Mạc, hắn nói: “Chiếu cố tốt Băng nhi.”
“Phanh!” ánh mắt Tuyết Táp vô hồn từ trong kết giới bay ra ngoài, thoáng một phát lập tức ngã trên mặt đất.
Mạc, hắn, chết rồi… Cái kia mới cùng bọn họ nhận thức không lâu, nhưng lại hơn hẳn thân huynh đệ,Mạc, cứ như vậy biến mất sao?(*thân huynh đệ: huynh đệ ruột thịt)
Thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội…
Chiếu cố tốt Băng nhi…
Hai câu nói, chỉ để lại hai câu nói, hắn cứ như vậy biến mất? Tuyết Táp chưa bao giờ rơi lệ, ngay tại thời điểm toàn thân Tà Băng tràn đầy máu tươi phun trào hắn cũng không có rơi lệ, nhưng tại một khắc nghe được thanh âm tê tâm liệt phế của Mạc, tại một khắc Mạc đem hắn quăng ra bên ngoài,một khắc nhìn thấy ánh mắt của Mạc, nhìn đến khẩu hình cuối cùng của Mạc, tuyết táp rơi lệ, lần thứ hai trong cuộc đời nước mắt chảy ra, lần thứ nhất vì ca ca, lần thứ hai, vì mực, vì Tà Băng.
“Ngươi như thế nào vậy? Còn một vị đâu? Có tìm được hoàn châu thảo…” Bích Hoằng lo lắng chờ đợi ở bên ngoài chứng kiến tuyết táp đi ra,đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến bên người tuyết táp hỏi thăm, nhưng khi nhìn đến nước mắt của Tuyết Táp,thanh âm của Bích Hoằng rốt cuộc không thể nào phát ra được nữa.
Suy nghĩ của Tuyết Táp bị Bích Hoằng cắt đứt, cũng không lau đi nược mắt trên mặt,sau khi được Bích Hoằng vịn đứng lên,nhìn thật lâu kết giới,tay gắt gao nắm chặt lại, máu tươi nhỏ từng giọt rơi trên mặt đất, Thiên Ma, mạng của Mạc, 100 cái như ngươi cũng không trả được!
Tuyết táp nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở to mắt nắm vai Bích Hoằng lên liền bay về hướng ngọc giới, trên đường đi, không ngừng có giọt nước rơi trên mặt đất, trong suốt , đỏ tươi , đã không phân biệt rõ là máu tươi hay là nước mắt…
Bích Hoằng cảm nhận được Tuyết Táp toàn thân thương cảm cùng sát khí, không dám mở miệng nói câu nào, hắn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến Tuyết Táp toàn thân đầy máu tươi, còn thiếu một đồng bạn, hắn đã đại khái đoán được một ít, hắn chỉ hi vọng sự tình không phải như hắn suy nghĩ.
Tuyết Táp nhanh chóng phản hồi ngọc giới, liền lập tức phóng xuất ra Hồn Lực của mình đi đến bên cạnh Tuyết Ảnh và Tà Băng,dùng hồn lực đem hoàn châu thảo đặt vào miệng Tà Băng, hoàn châu thảo vừa vào miệng lập tức tan ra, dược hiệu cũng tốt kinh người, hiện tại sinh mệnh lực của Tà Băng đã được khống chế không còn bị xói mòn.
Lúc Tuyết Táp vừa tiến vào, mọi người thấy được bộ dạng cùng thần sắc của Tuyết Táp, chứng kiến sau lưng không có thân ảnh của Mạc, chứng kiến ánh mắt hoảng sợ của Bích Hoằng,trong nội tâm mọi người dâng lên sự bất an mãnh liệt.
Chứng kiến Tà Băng đã không còn nguy hiểm, Tuyết Ảnh cũng không có buông ra Tà Băng đang ở trong lòng,đôi mắt xanh lam nhìn Tuyết Táp, nhìn lại bên người Tuyết Táp, trong đôi mắt hiện lên một vòng đau đớn, người đâu? Mạc đâu?
“Mạc… Hắn… Hắn đã chết…” Tuyết Táp chứng kiến thân thể Tà Băng khôi phục, rốt cuộc nhịn không được té quỵ trên mặt đất, thanh âm khàn khàn nói ra năm chữ tê tâm liệt phế…