- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Tà Băng Ngạo Thiên
- Chương 90: Chính là càn rỡ như vậy!
Tà Băng Ngạo Thiên
Chương 90: Chính là càn rỡ như vậy!
Tà Băng nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy Thiên Tài hưng phấn đang nhìn Tà Băng, rồi lại nhìn chính mình như không thể tin được, quả thực không thể tin được, ngồi khoanh chân tu luyện bên cạnh Tà Băng một chút,thực lực trước khi bị phong ấn của hắn đã được khôi phục tám chín phần, Tà Băng nàng quả thực là một vị thần nha!
“Chúc mừng ngươi ah, Thiên Tài.” Tà Băng mắt to quét qua liền biết thực lực Thiên Tài bây giờ so với trước đã cường đại hơn nhiều, không khỏi mở miệng cười, đối với Thiên Tài lên tiếng.
Thiên Tài nghe được lời Tà Băng nói,vô thức xoa xoa mái tóc màu xanh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú nhàn nhạt ửng đỏ, hắn có phải không quá hưng phấn rồi?
Thiên Tài vừa dứt lời, tiểu Tử mấy người bên cạnh cũng bắt đầu tỉnh lại, ngoại trừ tuyết táp, Yêu Hoa, tiểu Tử cùng Thiên Tài đều đã có tiến bộ rất lớn, không phải thực lực tiến bộ, mà là tâm cảnh tiến bộ!
“Tốt rồi, các ngươi đều không có việc gì là tốt rồi, ta cũng phải đi ra ngoài rồi, Thiên Lang tộc cấm địa, ta muốn đi vào náo động một phen.” Tà Băng nhìn thấy mọi người thức tỉnh, không khỏi mở miệng cười đối với mấy người rồi nói ra.
tiểu Tử cùng Mạc vừa định mở miệng, lại bị Tà Băng ngăn cản: “Hai người các ngươi hãy ở lại ngọc giới, ta sẽ không mạo hiểm đi vào nơi nguy hiểm đâu.”
tiểu Tử cùng Mạc biết rõ Tà Băng sẽ không mang hai người bọn họ đi, bất đắc dĩ gật đầu, tiểu Tử có thể cảm nhận được tình huống của Tà Băng, gặp nguy hiểm bọn hắn sẽ lập tức tiến lên. Tuyết Ảnh, tuyết táp cùng Yêu Hoa ba người vốn hiểu rõ tính cách của Tà Băng, cũng không có yêu cầu đi ra ngoài, bọn hắn cũng sẽ ở sau lưng thủ hộ Tà Băng, nhìn Tà Băng trở nên mạnh mẽ!
“Vậy ta liền xuất phát.” Tà Băng cười cười trực tiếp lách mình ra ngọc giới, những người ở trong ngọc giới nhìn Tà Băng rời đi xong liền xoay người đi về chỗ của mình.
Đi ra ngọc giới,Tà Băng nhìn cảnh sắc nơi này, trong đầu không khỏi nhảy ra một cái ý nghĩ, bên người nàng không thiếu Hồn Thú , nhưng người nhà cùng bằng hữu của nàng thì nên thay đổi Hồn Thú a, tại đây đã có nhiều như vậy,khóe miệng Tà Băng lộ ra một tia gian trá,từ phương xa tới đây rồi mà không mang chút gì về thì quả thật phải xin lỗi với hương thân phụ lão ah!
Hồn Thú chi lĩnh cái gì là nhiều nhất? Đương nhiên là Hồn Thú rồi! Nếu đã nhiều như vậy, ta đây không ngại giúp ngươi nhận lấy, đương nhiên, tại đây Hồn Thú cấp bậc cấp thấp nhất cũng đều là thánh thú, tiếp theo tối đa chính là thần thú, còn Siêu Thần Thú, Tà Băng tin tưởng trong này tuyệt đối rất nhiều!
Tà Băng phát hiện dường như bầu trời ở Hồn Thú chi lĩnh rất mau tối, lúc này mới vừa đi không bao lâu, trời lại tối, đối với Tà Băng một người ưa thích ngủ lười mà nói, khiến cho nàng ban đêm chạy đi là tuyệt đối không thể nào, chọn lấy một cây đại thụ, Tà Băng trực tiếp phi thân lên, tìm một vị trí thoải mái liền nhắm nghiền hai mắt.
“GR…À..OOOO!!!…” Một tiếng sói tru rõ to làm Tà Băng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, bất đắc dĩ mở to mắt, cái Thiên Lang này là có chuyện gì xảy ra, còn muốn tìm mình gây phiền toái? Ai ngờ Tà Băng mở mắt ra mới biết được nguyên lai không phải tìm nàng , mà là một đàn sói đang ở phương xa tề minh!(*tụ họp đi săn)
Tà Băng dùng thần niệm quét qua, phát hiện dĩ nhiên là một đám Thiên Lang đang bắt con mồi,đã ngủ một giấc nên tinh thần Tà Băng hiện tại rất tốt, cười cười bay thẳng đến bầy Thiên Lang, nàng muốn xem Hồn Thú nào lại dám tiến vào địa bàn của Thiên Lang lúc ban đêm.
Chứng kiến vô số Thiên Lang,da đầu Tà Băng liền run lên, loại động vật quần cư này thật sự là bất đắc dĩ. Tà Băng trực tiếp nhảy lên một cái cây cao nhất, đứng trên đỉnh cây nhìn xuống trận đấu trên mặt đất,ánh mắt Tà Băng vừa nhìn đến cái hồn thú kia, một đôi mắt nhất thời liền thẳng.
Đây là cái quái vật gì? Thân ngựa, tai thỏ, mặt mèo, trên người là một bộ lông màu vàng, Tà Băng thề nàng tuyệt đối chưa từng gặp cái gia hỏa Tứ Bất Tượng mà còn khả ái như thế, quái vật kia so với ngựa thì nhỏ hơn một chút,nhưng thực lực người trước mặt này thì so với thiên lang vương tuyệt đối không chênh lệch chút nào!
“khuyến cáo Thiên lang tộc các ngươi lập tức thả người nha cùng tộc nhân của ta ra, nếu không, chính là chết,ta cũng muốn kéo theo Thiên Lang tộc các người!” thanh âm nữ tử thanh thúy mà lăng lệ ác liệt quanh quẩn tại toàn bộ Thiên Lang nhất tộc.
Nghe thế Tà Băng ngược lại có chút hứng thú rồi, quái vật kia mặc kệ là vật gì, dám vì tộc nhân của mình một mình xông Thiên Lang nhất tộc, Tà Băng liền rất bội phục, đối mặt với nhiều Thiên Lang như vậy,tấm lòng thấy chết không sờn của nó càng làm cho Tà Băng kính nể!
“Các ngươi vốn là tội nhân của tộc ta,bây giờ ngươi đã chui đầu vô lưới, thì chớ trách chúng ta không khách khí!” Một đầu Thiên Lang hoàng cao lớn lạnh lùng mở miệng nói ra.
“Tội nhân?Thiên Lang tộc các ngươi có gì tư cách nói Vương lang tộc chúng ta là tội nhân?” thanh âm khinh thường của nữ tử lại truyền ra, Thiên Lang tộc có tư cách gì nói Vương lang tộc?
Ah? Vương lang tộc? Tà Băng nhíu mày, cái Vương lang tộc này nghe nói không phải đã bị đã diệt rồi sao? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì hay sao? Tuy Tà Băng không có hứng thú đối với ân oán giữa các tộc, nhưng cái Vương Lang bất khuất trước mắt này Tà Băng lại rất có hứng thú.
Bất luận là Thiên Lang tộc hay là Vương lang tộc đều là không muốn cùng nhân loại làm bạn , cái này Tà Băng rất hiểu rõ,muốn được cái gì thì nhất định phải trả giá không phải sao? Khóe miệng Tà Băng câu dẫn ra, đối với vương Lang đang bị bao vây truyền âm: “Vương Lang, ta nghĩ ta có thể trợ giúp ngươi.”
Vương Lang nghe được lời Tà Băng nói bên tai, vốn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại,nhìn vô số Thiên Lang trước mặt, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cùng động tác, giống như là không có nghe được lời Tà Băng nói, hoặc là căn bản không có đem lời Tà Băng để ở trong lòng.
“Tình cảnh hiện tại ngươi chắc là người rõ ràng nhất, hoặc là bị bọn hắn bắt lấy, hoặc là tự bạo đồng quy vu tận, đến lúc đó hai tộc hoặc là tộc nhân của ngươi đều không có một chỗ tốt, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận.” Tà Băng chứng kiến thần sắc Vương Lang không có động tịnh gì, không khỏi lại truyền âm với Vương Lang.
Lúc này ánh mắt Vương lang mới lập lòe,rồi mới đưa cho Tà Băng ý nghĩ của mình: “Tại sao phải giúp ta? Mục đích của ngươi là gì?”
“Ta đương nhiên là có mục đích, nhưng ta đã cứu ngươi cùng tộc nhân của ngươi không phải sao? Cái thế giới này rất công bình, đạt được một ít thì phải mất đi một ít, ngươi nghĩ xem.” Thanh âm Tà Băng rất lãnh đạm, thật sự nàng có suy nghĩ đem Vương Lang tộc đến gia tộc cùng thế lực của mình, nhưng nếu bọn họ thật sự không đồng ý thì Tà Băng cũng sẽ không đi cưỡng cầu.
Vương Lang dường như đang do dự, nếu mình bị Thiên Lang tộc bắt được, như vậy kết cục của Vương Lang tộc chỉ có một,chính là diệt tộc! Thiên Lang tộc không cho phép sự tồn tại của Vương lang tộc,Vương lang tộc bọn hắn so với Thiên Lang tộc hiếu thắng hơn nhiều! Nhưng số lượng trong Thiên Lang tộc lại hơn Vương lang tộc quá nhiều.
Cho nên, Thiên Lang tộc không cho phép bất cứ cái gì uy hϊếp đến Thiên Lang tộc được tồn tại!
Vương Lang biết rõ nói chuyện với nó là một nhân loại, tuy nó chưa có tiếp xúc qua nhân loại, nhưng nghe được lời đồn về nhân loại thì thật sự không ít, nhân loại đều là vì tư lợi , hiện tại nó nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ dựa theo câu nói của thế giới loài người “Ngựa chết cho rằng ngựa sống hảo” sao?
“GR…À..OOOO!!!…” Thiên Lang hoàng tru lên một tiếng mệnh lệnh khiến cho tất cả Thiên Lang chung quanh đều bay thẳng đến cắn xé Vương Lang.
Vương Lang cũng không chịu yếu thế chiến đấu cùng Thiên Lang, nhưng Vương Lang cho dù có cường thịnh, song quyền nan địch tứ thủ, thời gian dần trôi qua Vương Lang đã kiên trì không nổi nữa, tốc độ càng ngày càng chậm, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, ánh mắt cũng đã có chút xám xịt, nhưng nó không có ngã xuống, cho dù phải dùng một hơi cuối cùng để tự bạo nó cũng sẽ không ngã xuống!
Nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, Tà Băng lắc đầu đáng tiếc, nàng đang đợi, đang đợi Vương Sói cầu cứu, nhưng có lẽ Tà Băng đã ý thức được sai lầm của mình, Vương Lang chủng tộc, là một chủng tộc xem tôn nghiêm so tánh mạng còn trọng yếu hơn, chúng cho dù có chết,phải tự bạo cũng sẽ không mở miệng cầu cứu!
Nghĩ đến điểm này, nhìn Vương Lang bên dưới sắp ngã xuống, Tà Băng bất đắc dĩ nở nụ cười phi thân xuống thay Vương Lang chặn một kích trí mạng!
Tính tình Vương Lang, nàng rất thích! Cho dù Vương Lang không cho nàng cứu, hôm nay nàng nhất định phải cứu, giống như Yêu Hoa, Vương lang tộc cũng giống như vậy, nàng nhìn thuận mắt liền muốn cứu!
Ngay tại thời điểm Vương Lang nghĩ mình phải chết, bỗng nhiên một thân ảnh màu trắng hiện lên trước mắt mình, thay mình chặn công kích, chẳng lẽ thanh âm mới vừa rồi là nàng truyền đến hay sao? Người tuyệt mỹ như vậy mà nó lại hoài nghi tâm tư của nàng?
“Lại là ngươi, nhân loại! Thiên Lang nhất tộc chúng ta hiện tại không tìm ngươi gây chuyện, cũng thỉnh ngươi không nên can thiệp vào chuyện của Thiên Lang tộc chúng ta!” Thiên Lang hoàng nhìn thấy có thể bắt được cái đầu Vương Lang cuối cùng rồi,lại bị người này ngăn cản, cái nhân loại này không thể đưa tới miệng nó được mà!
“Hoa râm? Cái thế giới này thật sự nhỏ a, lại gặp phải ngươi,chuyện này bảo ta không can thiệp,có lẽ không có khả năng rồi. Cái Vương Lang này, ta muốn!” Tà Băng nhìn Thiên Lang hoàng Hoa râm đối diện đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, lạnh lùng cười cười, chỉ vào Vương Lang sau lưng cuồng vọng nói ra.
“Nhân loại, khuyên ngươi lập tức ly khai, nếu không cho dù vi phạm mệnh lệnh, ta cũng muốn xé nát ngươi!” đôi mắt xanh lá của Hoa râm trở nên khát máu vô cùng,nếu nó có thể ăn cái nhân loại trước mắt, thực lực nó tuyệt đối tăng trưởng không chỉ một lần! Nó hiện tại ngược lại hi vọng Tà Băng không thức thời rời đi.
“Hoa râm, muốn ăn ta, cũng phải nhìn xem ngươi có tư cách này hay không!” Tà Băng xì mũi ánh mắt coi thường nhìn hoa râm, kiếp trước kiếp nầy muốn xé nát nàng, muốn gϊếŧ nàng rất nhiều, thế nhưng toàn bộ đều lên Thiên đường đi rồi! Tuy nhiên Tà Băng đã từng nói qua sẽ cố gắng không tổn thương hồn thú ở Hồn Thú chi lĩnh, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt, chẳng cần biết ngươi là ai, liền sẽ bị diệt!
“GR…À..OOOO!!!… Một cái nhân loại nho nhỏ cũng dám càn rỡ như thế? Ngươi nhìn rõ ràng đây là địa phương nào, nhìn rõ ràng chung quanh của ngươi là cái gì, nơi này chính là Thiên Lang tộc lãnh địa!” Hoa râm ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, khinh thường nhìn về phía Tà Băng, bên cạnh của nó là vô số tiểu đệ, vô số Thiên Lang, chỉ bằng một nhân loại như nàng? Buồn cười!
“Ha ha! Càn rỡ? Ta Quân Tà Băng chính là càn rỡ như vậy!” Tà Băng nghe được lời hoa râm nói…, không khỏi phóng ra khí thế cường đại của bản thân cuồng vọng mở miệng nói ra, sau đó lại quay người đối với Vương Lang sau lưng nói ra: “Vương Lang, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem ta có tư cách hay không cứu Vương Lang tộc các ngươi!”
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Tà Băng Ngạo Thiên
- Chương 90: Chính là càn rỡ như vậy!