Nghe được âm thanh này ba người Quân Tà Bụi, Quân Tà Tư cùng Quân Tà Vân thoáng giật mình một phát, đồng thời trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười đầy hưng phấn, âm thanh này, âm thanh này, không phải là rất quen thuộc với bọn họ sao ?, đó là âm thanh của tiểu muội mà bọn họ một mực yêu thương đấy sao?
Bất quá lúc ba người nghe được âm thanh của Tà Băng, liếc nhau, sờ sờ cái mũi, biết rõ tiểu muội nhất định là rất tức giận vì bọn họ lại chạy tới sương trắng dày đặc này ah, thế nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ tới cái sương trắng dày đặc này thật là khủng bố đến như thế, cho dù có đan dược của Tà Băng cùng Hồn Thú dẫn đường, bọn hắn vẫn là phải lục lọi nửa tháng trời ở bên trong mà chẳng tìm kiếm được gì, muốn đi ra cũng không được huống chi là thực hiện nhiệm vụ, trong nội tâm bọn họ cũng là rất bi ai ah.
“Tiểu muội, ngươi ở đâu?” Tà Tư nhìn đại ca cùng tam đệ hiện tại là không dám nói lời nào, Tà Tư đối với bảy sắc hào quang xung quanh mà hỏi.
“Hừ, ở chỗ này đây!” Tà Băng bay đến trước mặt ba người, đem cái thanh niên sớm đã ngất đi trên đường kia ném trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nhìn ca ca cùng tỷ tỷ của mình! Xem bọn hắn xem hiện tại là bộ dạng vô cùng chật vật, đây có còn là ba cái người lúc nào tinh thần cũng phấn chấn hay bay múa sao?
“Chúng ta bị thất lạc một cái đội viên kia chính là người này ah?” Tà Vân chứng kiến người thanh niên trên mặt đất, một phần kinh ngạc nhưng chủ yếu vẫn là muốn chuyển đổi chủ để tâm tư của tiểu muội bớt căng thẳng ah, nên chỉ vào người thanh niên hỏi.
Nghe được lời nói của Tà Vân…, Tà Bụi cùng Tà Tư mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến bên cạnh người thanh niên kia, xác định hắn chỉ là ngất đi, liền đem người thanh niên ấy đặt ở bên người của một đám đội viên đang chật vật đến không chịu nổi của dong binh đoàn, sau đó ba người cúi đầu đi tới bên người Tà Băng.
Thật không muốn nhìn ba người bọn họ mà, đây còn có phải là Tà Bụi đại khí hào sảng, Tà Tư hoạt bát nóng nảy, Tà Vân công tử lại văn nhã, bọn họ đang đứng trước mặt Tà Băng. Mà bây giờ….
“Đừng nhìn ta, hãy tự xem xem bộ dáng của các ngươi!” Tà Băng tiện tay chém ra một cái gương đặt ở trước mặt ba người, Tà Băng nhìn bộ dạng của ba người bọn họ, trong nội tâm là ngăn không được một hồi đau lòng, cho dù là đi làm nhiệm vụ cũng phải biết cái gì có thể làm và cái gì là không thể làm ah!
Ba người chứng kiến một tấm gương lớn xuất hiện trước mặt mình, rồi lại chứng kiến sắc mặt khó coi của mình trong gương, ba người là quần áo rách rưới đến không thể tưởng tượng nổi “Ah” một tiếng, cái gì đây, đây là hình dạng của mình sao ? Hiện tại bộ dáng thật sự của chính mình thật là…
“Các ngươi cũng hiểu được hiện tại các ngươi là rất chật vật sao? Ngươi ngươi ngươi, các ngươi nhận nhiệm vụ cũng phải chú ý đến tánh mạng của mình ah! Các ngươi còn không biết bên trong cái sương trắng dày đặc này đến tột cùng có cái gì ah! Cho dù các ngươi đối với cái sương trắng dày đặc này vô cùng hiếu kỳ, các ngươi cũng không thể, cũng không thể trực tiếp xông vô như thế ah!” Tà Băng nói xong tròng mắt cũng có chút đỏ lên rồi ah, vạn nhất hôm nay nàng không có ở sương trắng dày đặc này, vạn nhất nàng không có gặp được người thanh niên lạc đường này, thì ca ca cùng tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?
Thời điểm nàng dò xét mọi người cũng đã phát hiện ra căn bản là mọi người đã không hề ngủ và cũng không hề có đồ ăn ít nhất là sáu ngày sáu đêm rồi ah! Kêu nàng sao có thể không tức giận đây? Sao có thể không lo lắng? Cái này đều là những cái thân nhân mà nàng yêu thương nhất ah!
“Hiện tại đều ngồi xuống ngủ một giấc cho ta, kể cả các ngươi cũng thế, toàn bộ nằm xuống nghỉ ngơi cho ta!” Sau khi Tà Băng đối với ba người nói xong, lại đối với 200 cái đội viên của dong binh đoàn nói ra, bọn hắn hiện tại cần nghỉ ngơi, cần đồ ăn ah!
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ba người chúng ta sẽ không phát sự tình gì đâu ah.” Tà Vân đối với những người phía sau mình nói xong lại quay đầu đối với Tà Băng nói ra. Tuy hiện tại hắn thật là rất đói và cũng rất buồn ngủ, nhưng là muội muội của hắn còn tức giận chưa có tiêu nha, hắn làm sao có thể đi ngủ ah.
Tà Bụi cùng Tà Tư cũng là nhẹ gật đầu, muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi tiểu muội hết giận rồi mới nói sau ah.
“Đều nghỉ ngơi cho ta!” Tà Băng đối với ba người rống lên, rồi một mình liền rời khỏi !
Ba người chứng kiến Tà Băng rời khỏi, khó hiểu liếc nhìn nhau, rồi cũng ngồi xuống, cùng nhau mà đợi tiểu muội xuất hiện, ai ngờ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, ba người rất nhanh liền không chịu nổi cơn buồn ngủ đang kéo đến, cùng dựa vào một chỗ liền ngủ mất rồi, gần đây ba người bọn họ thật sự là quá mệt mỏi rồi.
Tà Băng chứng kiến ba người đã ngủ say, những cái đoàn viên kia cũng sớm đã ngủ rồi, mới thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra khỏi cái không gian bảy sắc mà mình mới bầy ra để nhặt một đống củi khô , rồi lại đi vào, phất tay thả ra một cái bát tô, vo gạo, bọn hắn hiện tại đã đói lâu như vậy, không thể ăn đồ vật đầy mỡ, Tà Băng liền nấu cho bọn họ một chút thịt cháo, cùng một ít rau cải.
Vốn tưởng rằng lúc này ba người họ đã ngủ ai ngờ lại mở mắt ra, nhìn cái thân ảnh màu trắng xinh đẹp kia không ngừng nhóm lửa, nấu cháo, hốc mắt của ba người đều ẩm ướt, đây là muội muội của bọn hắn, bọn hắn từ nhỏ đã nâng muội muội ở trong lòng bàn tay mà che chở yêu thương.
Bọn hắn đều hiểu rõ, muội muội của bọn hắn tức giận là vì bọn hắn chạy tới một trong hai cái đại hiểm địa_sương trắng dày đặc này, tức giận bọn hắn đem tánh mạng của mình đặt vào nơi nguy hiểm.
Chứng kiến Tà Băng quay người lại, ba người vội vàng nhắm lại đôi mắt sớm đã ướŧ áŧ của mình, muội muội như vậy, bọn hắn sao có thể không để ở trong lòng mà hảo hảo yêu thương?
Theo thời gian trôi qua, cháo mà Tà Băng nấu cũng đã chín rồi, hiện tại trong toàn bộ cái không gian bảy sắc này đều tràn ngập một mùi thơm nồng đậm, nghe thấy được mùi vị kia, các đội viên sớm đã ngủ cũng lục tục ngo ngoe tỉnh lại, từng đợt âm thanh “Xì xào” truyền ra.
Tà Băng nhìn cháo đã chín, lại vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện 200 cái chén, rồi lại xuất ra 200 cái muỗng, đối với mọi người nói ra: “Các ngươi đói bụng đã lâu, không thể ăn thức ăn đầy dầu mỡ, trước ăn chút cháo, đi ah.”
Sau khi nói xong Tà Băng liền lấy ba chén cháo đi về hướng ca ca và tỷ tỷ của nàng, chứng kiến ba người còn không chịu mở to mắt, tức giận nói: “Còn không mở mắt ra, uống cháo nhanh!”
Lúc này ba người mới mở mắt, bất quá ánh mắt lại né tránh không dám nhìn Tà Băng, ba người tiếp nhận chén cháo trong tay của Tà Băng, cầm muỗng mà từng ngụm từng ngụm uống vào, ở bên trong con mắt đã chứa đầy những giọt nước mắt, sắp sửa rơi xuống…
Tà Băng nhìn mọi người đã uống hết cháo, mới lại từ ngọc giới xuất ra mấy bình đan dược nhằm để khôi phục lại thể lực cùng Hồn Lực, đưa cho Quân Tà Bụi, nói ra: “Đưa cho bọn họ phân ra ăn vào ah.”
Quân Tà Bụi nhẹ gật đầu, cầm đan dược của Tà Băng mà phân phát xuống dưới, thân là trưởng đoàn của một cái dong binh đoàn, lúc này tâm tình của hắn so với bất luận kẻ nào đều chênh lệch, đáy lòng là áy náy rất nhiều, nếu lần này bọn họ không có đυ.ng phải tiểu muội của mình, thì có phải hay không những đoàn viên này đều sẽ cùng hắn tại sương trắng dày đặc này mà mệt chết hoặc là chết đói…
Quân Tà Bụi đem đan dược phân phát xuống dưới , mới xuất ra ba viên đưa cho Tà Tư cùng Tà Vân, ba người cùng một chỗ mà uống vào, cảm giác được thân thể của mình đã hồi phục xong, lúc này càng là không dám ngẩng đầu nhìn Tà Băng rồi.
Tà Băng nhìn ba người, bất đắc dĩ cười cười, nói ra: “Đại ca, Nhị tỷ, ca ca, các ngươi có biết hay không toàn bộ sương trắng dày đặc này chỉ có một cái dong binh đoàn của các ngươi?”
Thời điểm Tà Băng lợi dụng thần niệm tìm kiếm bọn hắn, đã phát hiện cái sương trắng dày đặc này chỉ có một lũ ngu ngốc bọn hắn mà thôi, nói cách khác, hai cái dong binh đoàn cùng bọn họ đánh cuộc căn bản là không có đi vào nơi này ah !
Thời điểm Tà Băng lợi dụng thần niệm tìm kiếm bọn hắn, đã phát hiện cái sương trắng dày đặc này chỉ có một lũ ngu ngốc bọn hắn mà thôi, nói cách khác, hai cái dong binh đoàn cùng bọn họ đánh cuộc căn bản là không có đi vào nơi này ah !
“Cái gì? Tiểu muội ngươi nói là sự thật?” Quân Tà Bụi nghe được lời nói của Tà Băng…, trực tiếp đứng người lên không dám tin rồi lớn tiếng nói!
Mặt mũi của Quân Tà Tư cùng Quân Tà Vân cũng là tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, sau đó là tràn đầy vẻ giận dữ, bọn hắn dám đùa nghịch với mình sao? Chẳng lẽ bọn hắn lại muốn tánh mạng của dong binh đoàn chúng ta?
“Chí có mấy đồ đần các ngươi là tới sương trắng dày đặc này để làm nhiệm vụ!” Tà Băng tức giận trừng liếc ba người, cũng may là nàng đang ở sương trắng dày đặc, cũng may là nàng đυ.ng phải người thanh niên kia, cũng may là nàng gặp được ca ca cùng tỷ tỷ của mình.
“Thiết Báo dong binh đoàn! Hồng Ba dong binh đoàn! Lần này trở về không chỉnh chết các ngươi ta cũng không phải là đại tỷ của Tà Quân dong binh đoàn_Quân Tà Tư!”Quân Tà Tư nắm chặc nắm đấm oán hận nhìn lên không trung đánh một quyền xuống đất!
“Các ngươi có còn muốn làm nhiệm vụ này?” Tà Băng quay đầu lại hỏi lấy Quân Tà Bụi, kỳ thật hỏi cũng không cần phải hỏi, tính cách của đại ca của nàng, nàng như thế nào lại không biết?
Quả nhiên, Quân Tà Bụi nhìn thoáng qua khí sắc của các đội viên cũng đã khôi phục lại, ánh mắt kiên định nói: “Đã đi tới nơi sương trắng dày đặc này, lại phải trải qua nhiều khổ sở như vậy, nếu không có thu hoạch gì thì không phải là đã uổng công những ngày qua chịu khổ hay sao?
“Đúng, nhiệm vụ này nhất định phải thành công!” Quân Tà Vân miệng nói ra, nhiệm vụ này là nhiệm vụ của cấp độ A, chỉ cần hoàn thành, Tà Quân dong binh đoàn của bọn họ sẽ thăng cấp đến cấp độ A!
Tà Băng liếc mắt, đối với ba người nói ra: “Muốn đi ta cùng các ngươi đi, bất quá những đội viên khác của dong binh đoàn thì không cần phải đi rồi, hiện tại ta dẫn bọn hắn ly khai khỏi sương trắng dày đặc này, một hồi bốn người chúng ta đi tìm linh quả.”
Ba người nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu! Quân Tà Bụi quay đầu hướng phía thủ hạ của hắn nói ra: ” Hiện tại các ngươi hãy ly khai khỏi sương trắng dày đặc này mà đến cái thị trấn nhỏ ở bên ngoàn, nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng ta trở lại thì đến đó tìm các ngươi.”
“Không được, trưởng đoàn, chúng ta không phải sợ chết ah, chúng ta cùng đi!” Một thanh niên lớn tiếng nói.
“Đúng, trưởng đoàn, chúng ta không sợ chết!”
” Trưởng đoàn, để cho chúng ta cùng đi a!”
…
Một loạt âm thanh không ngừng vang lên, Quân Tà Bụi nghe được lời nói của bọn hắn…, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, nói ra: “Các ngươi không sợ chết, nhưng ta sợ các ngươi chết!”
Hắn là trưởng đoàn, chỉ cần một cái quyết định sai thì hậu quả sẽ lớn đến cỡ nào, hắn muốn cả đoàn đội của mình là bình bình an an mà trở về! Tuy là có một đám thủ hạ huynh đệ không sợ chết làm hắn rất cao hứng! Thế nhưng mà hắn sẽ không để cho mọi người đi theo hắn để đem tánh mạng của mình đặt vào nơi nguy hiểm!
“Các ngươi không cần đi theo chúng ta, cái sương trắng dày đặc này các ngươi cũng đã nhìn thấy, bên trong cũng không có gì nguy hiểm, ngược lại nếu đi quá đông người sẽ dễ dàng bị thất lạc, cho nên các ngươi đi ra bên ngoài chờ đợi là phương pháp tốt nhất, các ngươi hiểu chưa?” Lúc này Tà Băng đứng lên đối bọn hắn nói ra.
Mọi người nghe được âm thanh của ân nhân cứu mạng mình, rồi lại nhìn vẻ thẩm mỹ không thể tưởng tượng nổi của vị ân nhân đó, cả đám đều im lặng, những điều này, bọn hắn hiểu, bọn hắn cũng biết tình huống hiện tại là không cho phép quá nhiều người, nhưng là bọn hắn vẫn như cũ muốn đi theo trưởng đoàn mà cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, chỉ bởi vì bọn họ là một cái chỉnh thể.
Tà Băng chứng kiến mọi người gật đầu, cười cười, Tà Quân dong binh đoàn, không phải là hữu danh vô thực ah, rất biết suy nghĩ cho đại cuộc! Sự đoàn kết của bọn hắn, không phải những dong binh đoàn khác có thể so sánh đâu ah! Sau đó Tà Băng đưa cho ba người Quân Tà Bụi ba cái kính râm, quay người liền cùng đoàn viên của Tà Quân dong binh đoàn biến mất không thấy gì nữa!
Lúc này ba người Quân Tà Bụi đã đứng ở bên trong của sương trắng dày đặc này thấy cái gì đều không rõ ah, chỉ có thể dựa vào cảm giác để biết rõ ba người là đang cùng một chỗ. Tiểu Tử bị Tà Băng vứt bỏ khi nhìn thấy ba người như vậy, chứng kiến trong tay ba người cầm kính râm nhưng lại không mang lên, bất đắc dĩ lắc đầu nói ra: “Trong tay các ngươi cầm cái gì kia sao không đeo lên đi ah?”
Ba người nghe được âm thanh của Tiểu Tử lại càng hoảng sợ, bên cạnh bọn họ vẫn có người khác sao?
Chứng kiến ba người còn không có phản ứng, Tiểu Tử đoạt lấy kính râm của ba người rồi đeo lên cho bọn hắn, nói ra: “Mở to mắt!”
Ba người mở mắt ra, chợt phát hiện tầm mắt của mình đã nhìn rõ ràng mọi thứ, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh sắc chung quanh mình, mới đem ánh mắt quét đến trên người của Tiểu Tử, là một tiểu thiếu niên áo tím tóc tím? Ai vậy à?
Cho tới bây giờ Quân Tà Bụi mới phát hiện ở đây lại có một cái dị loại!
“Ta là Tiểu Tử, là đệ đệ mà tỷ tỷ yêu quý nhất.” Tiểu Tử chứng kiến thần sắc ba người kinh ngạc, tự cho là bọn họ vì thấy mình quá đẹp trai nên mới thế, tóc hất lên đối với ba người giới thiệu.
Ba người Quân Tà Bụi nghe được cái tên Tiểu Tử này chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc, nhìn lại áo tím cùng tóc tím của Tiểu Tử, Quân Tà Tư bỗng nhiên chợt nhớ, lớn tiếng nói: “Ngươi, ngươi là Tiểu Tử? Chính là cái hồn sủng màu tím kia của tiểu muội sao?”
” Hiện tại Tiểu Tử ta là một cái nhân loại rất tuấn tú nha!” Tiểu Tử kiêu ngạo ngẩng đầu nói ra.
“Ngươi đã lên cấp trở thành Siêu Thần Thú rồi hả?” Tà Vân chỉ vào Tiểu Tử mà hỏi.
Tiểu Tử không có trả lời, vẻ mặt nhìn qua Quân Tà Vân, không lên cấp hắn làm sao có thể hóa thành hình người ah, thật là cái đồ đần mà.
Tà Vân bị ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Tử nhìn làm mặt có chút đỏ lên, sờ sờ cái mũi, Siêu Thần Thú nha, hắn như thế nào hội không kích động ah, tuy nhiên Hồn Thú của bọn hắn cũng được công pháp cùng đan dược của Tà Băng mà thành công tiến hóa thành Siêu Thần Thú rồi, nhưng là không nghĩ tới cái nho nhỏ màu tím trong ngực của Tà Băng kia cũng đã tiến hóa rồi.
“Cái này là vật gì? Vậy mà có thể lại để cho tầm mắt của chúng ta nhìn rõ mọi thứ!” Quân Tà Bụi chỉ vào cái kính râm trên mắt của chính mình mà hỏi.
“Đây là tỷ tỷ chế tạo ra, đeo nó lên thì bất luận tại nơi đâu cũng sẽ không thể quấy nhiễu đến tầm mắt của chúng ta.” Nói đến đồ vật mà tỷ tỷ chế tạo, trên khuôn mặt của Tiểu Tử là tràn đầy kiêu ngạo rồi, tỷ tỷ của hắn cái gì cũng biết ah.
Ba người nhìn nhìn xung quanh một xíu, tiểu muội của bọn hắn từ nhỏ đã làm cho bọn họ thật sự kinh ngạc rất nhiều rồi, hết thảy sự tình kỳ quái chỉ cần là có tiểu muội của mình tham dự, bọn họ tựu không biết cái gì gọi là kì quái. Tiểu muội của bọn họ thật sự chính là một cái làm cho người ta không ngừng kinh hỉ ah!
Ngay tại thời điểm bốn người đang cười cười nói nói, Tà Băng cũng đã dẫn người của Tà quân dong binh đoàn đưa ra khỏi sương trắng dày đặc rồi ah, hướng phía chỗ của bọn họ mà trở về nghĩ đến Thiết Báo dong binh đoàn cùng Hồng Ba dong binh đoàn, Tà Băng lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt trở nên lăng lệ ác liệt, nàng sẽ để cho bọn hắn hối hận đến chết!
Chỉ chốc lát, Tà Băng liền thấy được thân ảnh của bốn người, sau khi dừng lại bên cạnh của bọn họ, nàng đối với bốn người nói ra: “Chúng ta bây giờ phải đi mau các ngươi mau nói cho ta biết về cái sơn động kia a.”
Chỉ chốc lát, Tà Băng liền thấy được thân ảnh của bốn người, sau khi dừng lại bên cạnh của bọn họ, nàng đối với bốn người nói ra: “Chúng ta bây giờ phải đi mau các ngươi mau nói cho ta biết về cái sơn động kia a.”
Bốn người nghe được lời nói của Tà Băng…, nhẹ gật đầu, bây giờ đã có thể nhìn rõ được đường đi, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn rồi ah.
Quân Tà Bụi một mực nghi hoặc vì cái gì mà muội muội của mình lại đi tới cái sương trắng dày đặc này, không phải là khi trận đấu kết thúc đã quay trở lại học viện rồi sao? Sự tình lúc ấy của Tà Băng truyền khắp đại lục, ba người bọn họ đương nhiên là cũng biết. Vốn tưởng rằng Tà Băng sẽ trở lại học viện, không nghĩ tới nha đầu kia vậy mà lại chạy tới cái nơi sương trắng dày đặc này ah?
“Tiểu muội, ngươi tại sao lại đến cái nơi sương trắng dày đặc này ah?” Nghĩ đi nghĩ lại, Quân Tà Bụi đối với Tà Băng mà hỏi.
Quân Tà Tư cùng Quân Tà Vân cũng nghi hoặc nhìn về phía Tà Băng, bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại ở cái nơi sương trắng dày đặc này mà gặp được tiểu muội ah.
“Ta phải đi đến nơi cuối cùng của sương trắng dày đặc_Hồn Thú chi lĩnh ah. Mười năm trước đã đáp ứng mẫu thân của Tiểu Tử sẽ đem hắn trở về thăm gia tộc, huống chi ta cũng muốn đi xem truyền thuyết ở bên trong của cái Hồn Thú chi lĩnh này là cái bộ dáng gì đây!” Tà Băng nhìn Tiểu Tử bên cạnh, lại nghĩ tới Tháp Toa, bọn họ nhất định cũng rất nhớ Tiểu Tử a.
“Hồn Thú chi lĩnh? Tiểu muội, ngươi nói giỡn hay nói thiệt ah!” Tà Tư nghe được lời nói của Tà Băng…, cầm lấy tay của Tà Băng nói ra. Cái tiểu muội này có phải hay không chuyên ưa thích những chuyện kí©h thí©ɧ ah?
“Ngươi thấy ta giống nói giỡn hay sao? Nhị tỷ, ngươi thật sự cần phải ra dáng thục nữ một chút ah.” Tà Băng giang tay ra, Nhị tỷ của nàng thật là chưa bao giờ biết rõ hai chữ thục nữ là viết như thế nào ah, đại bá thì ôn hòa, đại nương thì dịu dàng nhị tỷ ah, ngươi một chút cũng không có di truyền của họ ah.
“Thục nữ? Ta là không có một chút hứng thú. Tiểu muội, sau khi hái được Thất Thải quả ngươi vẫn là cùng chúng ta trở về đi ah, Hồn Thú ở Hồn Thú chi lĩnh ghét nhất chính là nhân loại đấy.” Tà Tư đối với hai cái từ thục nữ kia là xì mũi coi thường, sau đó vẫn là không muốn muội muội của mình mạo hiểm đi Hồn Thú chi lĩnh, trước kia đã được nghe phụ thân nói Hồn Thú chi lĩnh là tuyệt đối không chào đón nhân loại, hiện tại vào Nam ra Bắc cũng hiểu được không ít sự tình, cho nên đối với việc Tà Băng muốn đi Hồn Thú chi lĩnh nàng là kiên quyết phản đối!
Tuy là trong gia đình có rất nhiều đệ đệ cùng muội muội nhưng nàng là yêu quí duy nhất một cái bảo bối muội muội này, nàng sẽ không muốn muội muội của mình đi nơi nguy hiểm như vậy!
Tà Vân cùng Tà Bụi liếc nhau, cũng không nói gì thêm, bởi vì bọn họ hiểu rõ Tà Băng nếu đã ra quyết định gì, thì bất kì ai cũng không thể cải biến, hai người chỉ có thể hi vọng Tà Băng bảo vệ tốt chính mình thôi ah.
Bất quá biết rõ được tính cách của tiểu muội nhìn sẽ tuyệt đối tin không bạc đãi chính mình, hơn nữa muội muội bảo bối của mình cũng không phải là ai muốn khi dễ thì có thể khi dễ ah, ít nhất ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của muội muội ah!
Ba người hiện tại không biết là, lúc này thực lực của Tà Băng đã lên tới đẳng cấp mà trên đại luc ai cũng phải cân nhắc xem có nnê đυ.ng tới ko ah, thực lực của Tà Băng đã là Hồn Tôn cấp bốn lại thêm mấy chiêu thức biếи ŧɦái của Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, thì cho dù là đυ.ng với cao thủ Thần giai, chắc cũng ở trong tay nàng mà phải chịu cái thiệt thòi rất lớn ah, trưởng lão áo chính là cái ví dụ điển hình ah!
Huống chi bên cạnh của nàng còn có hai cái thực lực biếи ŧɦái đến mức không thể nào biết là Tuyết Ảnh cùng Tuyết Táp, còn có mỹ nữ Yêu Hoa xinh đẹp nhưng lại rất mạnh có thực lực hủy diệt thiên địa ah, hơn nữa còn có một cái có thể so sánh với đẳng cấp của Thần giai_Tiểu Tử, thực lực như vậy, có gì không đủ để nàng kiêu ngạo tại Áo Tạp Tư đại lục ah?
“Ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, các ngươi còn chưa rõ về ta sao, chỉ có ta khi dễ người chứ không có việc người khi dễ ta!” Tà Băng đối với ba người cam đoan nói. Hồn Thú ở Hồn Thú chi lĩnh là rất chán ghét nhân loại sao? Một phần vì ta đã đáp ứng qua Tháp Toa, thì ta lại càng muốn xông vào ah!
Tà Bụi cùng Tà Vân nhẹ gật đầu, bọn hắn như thế nào lại không tin thực lực của muội muội mình ah? Nhưng là tục ngữ có câu ‘‘Thiên ngoại hữu thiên’’, người giỏi còn có người giỏi hơn, huống chi muội muội của bọn hắn chỉ mới mười lăm tuổi! Cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện cũng không chỉ mới tu luyện có mười lăm năm, cùng những cái lão quái đã mấy ngàn năm mấy vạn năm kia thì so như thế nào ah?
“Tuổi chỉ là hư ảo…” Tà Băng nói những lời này, liền lấy tay xoa xoa cổ tay của mình, tại cái nơi cường giả vi tôn này, tuổi tác chính là một cái hư ảo mà thôi, chỉ cần ngươi có được thực lực, như vậy ngươi chính là bá chủ!
“PHỐC…” Mấy người bị bộ dáng của Tà Băng làm cười , tiểu muội của bọn hắn ah.
“Tỷ tỷ, chúng ta muốn tìm Thất Thải quả là cái dạng gì ah?” Tiểu Tử trên đường một mực suy nghĩ về cái Thất Thải quả này, cảm giác, cảm thấy rất quen thuộc, hình như là hắn lúc còn ở trạng thái trong trứng đã nghe mẫu thân Tháp Toa từng nói qua loại linh quả này.
“Màu của linh quả là có bảy sắc, hơn nữa nó còn tản ra hào quang bảy màu mãnh liệt, những thứ khác thì không được rõ cho lắm rồi.” Tà Vân nghĩ nghĩ chính mình tiếp nhiệm vụ, liền đem tự mình biết cho nói ra.
“Linh quả tên là Thất Sắc Tim Sen, nó là trăm năm mới nở hoa, ngàn năm mới kết tâm, vạn năm mới thành quả, nếu là đẳng cấp Hồn Sư sử dụng Thất Sắc Tim Sen này, có thể khiến người đẳng cấp Hồn Lực lập tức gia tăng gấp đôi, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì, ngược lại đối với thân thể là sẽ cải tạo trở thành người có thiên phú ah.” Tà Băng nhàn nhạt đem tư liệu mà mình tra được trong ngọc giới đối với mấy người nói ra.
“Mạnh như vậy?” Nghe được lời nói của Tà Băng…, ba người Quân Tà Bụi đều có chút trợn mắt, cái linh quả này cũng thật sự quá cường hãn rồi!
“Đúng, cho nên, nếu chúng ta tìm được Thất Sắc Tim Sen thì…, các ngươi có thể xuất ra một cái để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu là nó quá ít…, tốt nhất vẫn là giữ lại để cho thực lực của Tà Quân dong binh đoàn tăng lên một phen ah” Tà Băng gật gật đầu, nghĩ đến thực lực của Tà Quân dong binh đoàn, nàng liền nhíu nhíu mày lại ah.
Khi đưa bọn hắn trở về, nàng đã phát hiện trong đó phần lớn là đẳng cấp Hồn Tông, Hồn Thánh cũng không có mấy cái, dong binh đoàn của bọn hắn cho dù là đoàn kết, cũng không đủ dùng ah!
Hơn nữa người ở Áo Tạp Tư đại lục đối với Thất Sắc Tim Sen là rất tham! Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, ngay từ đầu Tà Băng đã không có ý định để cho Thất Sắc Tim Sen có mặt tại đại lục, dù sao thực lực của bọn họ vẫn là chưa đủ mạnh, cho dù hiện tại bọn họ đã có được Siêu Thần Thú thì sao ah!
“Nếu như cái Thất Thải quả này thật là cường đại như vậy, thứ tốt như vậy vẫn là giữ lại chính mình dùng vẫn tốt hơn ah!” Quân Tà Bụi mặc dù là người hào sảng, nhưng là sống cùng tiểu muội của mình nhiều năm như vậy, cái gì nhẹ cái gì nặng trong lòng của hắn rất rõ ràng.
Tà Băng nhẹ gật đầu, nhìn về phía Tiểu Tử bên cạnh đang cau mày, thò tay sờ sờ đầu của Tiểu Tử, nói ra: “Tiểu Tử, làm sao vậy? Có cái gì không đúng?”
Tiểu Tử nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, ánh mắt có chút ngưng trọng nói: “Tỷ tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì năm đó ta đã cho nghe mẫu thân giống như là đề cập tới sự tình của Thất Sắc Tim Sen.”
Tà Băng nhíu mày, ý bảo Tiểu Tử nói tiếp. Nếu là Tháp Toa đã từng nói qua cái sự tình của Thất Sắc Tim Sen này, thì rõ ràng là cái Thất Sắc Tim Sen này hoàn toàn chính xác là có mị lực rồi.
“Lúc ấy mẫu thân hình như là có nói, Thất Sắc Tim Sen là tại hướng đông của sương trắng dày đặc ở trong một cái Thất Sắc Hồ(hồ bảy sắc), hơn nữa Hồn Thú chi lĩnh cùng sương trắng dày đặc là cách xa nhau chỉ ở cái Thất Sắc Hồ ấy, quan trọng nhất là, mẫu thân có nói, ở dưới đáy hồ có một cái quái vật rất lợi hại! Hơn nữa quái vật kia chưa bao giờ chủ động công kích bọn hắn, trừ phi có người muốn ngắt lấy vật mà nó thủ hộ_Thất Sắc Tim Sen.”
Tiểu Tử một hơi đem sự tình về Thất Sắc Tim Sen mà mình nghe được đều nói ra, nhìn xem tỷ tỷ của mình, thời điểm hắn nghe mẫu thân nói đến quái vật kia, rõ ràng là cảm nhận được mẫu thân đang run rẩy, sợ hãi.
Quái vật có thể làm cho mẫu thân mình sợ hãi như thế, Tiểu Tử thật sự không hi vọng tỷ tỷ của mình mạo hiểm đυ.ng chạm đến nó!
Quái vật có thể làm cho mẫu thân mình sợ hãi như thế, Tiểu Tử thật sự không hi vọng tỷ tỷ của mình mạo hiểm đυ.ng chạm đến nó!
Tà Băng nhăn nhíu mày, nàng có thể cảm nhận được hiện tại Tiểu Tử đang sầu lo, biết rõ bây giờ Tiểu Tử đối với nàng là vô cùng lo lắng, nàng nghĩ nghĩ hồi, rồi đối với ba người Quân Tà Bụi hỏi: “Như vậy mà các ngươi còn muốn đi sao?”
Khi Tà Băng nghe Tiểu Tử nói xong về quái vật kia, nàng là cực kì hiếu kỳ rồi, gần đây vấn đề liên quan tới quái vật Tà Băng đều rất có hứng thú, giống với trước khi đυ.ng phải Yêu Hoa, còn có cái con quái vật to lớn kia, còn có Mỹ Nhân Ngư, hiện tại lại xuất hiện một cái quái vật nữa, nàng là rất muốn đi đấy!
“Đi, sao có thể không đi, cho dù đυ.ng không được tới Thất Sắc Tim Sen thì cũng phải nhìn được nó cho thật kỹ chứ.” Quân Tà Vân nắm chặt nắm đấm, đối với Tà Băng nói ra, hắn là khẳng định phải đi, ít nhất cũng biết rõ muội muội của mình có thể thành công vượt qua Thất Sắc Hồ mà đến Hồn Thú chi lĩnh hay không ?
Quân Tà Bụi cùng Quân Tà Tư cũng nhẹ gật đầu, người của Quân gia cũng không phải là dạng người thấy khó khăn mà lùi bước ah!
Đương nhiên nếu biết rõ gặp nguy hiểm mà còn xông thì chính là kẻ đần! Cho nên bọn hắn quyết định nhất trí, đi, kiên quyết muốn đi! Bốn người huynh muội bọn họ thật vất vả mới gặp lại nhau, cũng có thể xem đây là đi chơi ah.
Tà Băng khóe miệng ngoéo … một cái, vung tay lên, nói ra: “Tốt, chúng ta nhau đi xem Thất Sắc Tim Sen cùng cái quái vật thủ hộ này một chút ah!”
Tiểu Tử chứng kiến bốn người đã quyết định muốn đi, chỉ có thể đi theo bên người tỷ tỷ, hơn nữa bọn hắn tiến vào Hồn Thú chi lĩnh cũng phải thông qua cái Thất Sắc Hồ này đấy.
Sau khi mọi người đã xác định xong, cũng không nóng nảy, trên đường đi bọn họ kể cho Tà Băng cuộc sống bên ngoài của bọn họ, có niềm vui, có nỗi buồn, có nguy hiểm cùng kí©h thí©ɧ, kiếp sống của dong binh vốn là kí©h thí©ɧ vô cùng, không ngừng đứng ở vực thẩm của sự sống và cái chết, bọn hắn cũng đã từng mất đi một bộ số huynh đệ, bọn hắn cũng đã từng bị một đàn sói truy đuổi…, bây giờ ba người Quân Tà Bụi bọn họ là đã thành thục, đồng dạng là cường đại đấy!
Tà Băng nghe được cuộc sống của bọn hắn, có khi khóe miệng câu dẫn ra, có khi lại oán trách bọn hắn không để ý đến an nguy của bản thân.
Tà Băng cũng thỉnh thoảng kể cho bọn hắn về cuộc sống của mình ở học viện, dù cho sự tích của Tà Băng đã truyền khắp đại lục, lúc ba người nghe được trong miệng Tà Băng nói ra những chuyện kia, vẫn là nhịn không được líu cả lưỡi, về sự tình của trận đấu kia ai cũng đều không có nói ra, trong nội tâm mỗi người của Quân gia đều nhớ kỹ một cái tên, cái tên kia chính là Vân Á, cái đã dùng tánh mạng của mình để cứu nữ tử bảo bối của Quân gia bọn họ.
Cười cười nói nói, mọi người đã sắp đi đến bên cạnh Thất Sắc Hồ, nhưng mà vào lúc này, một đạo âm thanh truyền ra nhưng không nghe rõ là âm thanh của nam hay của nữ: “Tại đây không phải là nơi các ngươi có thể tới, kính mong nhanh chóng rời đi!”
Trong âm thanh còn kèm theo uy áp cường đại hướng phía mấy người Tà Băng đè xuống, Tà Băng nhăn nhíu mày, vì mọi người mà phóng xuất ra một cái Quy Nguyên Tráo chống đỡ lại một phần uy áp này, Tà Băng mở miệng nói ra: “Chúng ta chỉ là muốn vượt qua cái Thất Sắc Hồ này đến Hồn Thú chi lĩnh mà thôi.”
“Ah? Thật là như vậy? Tiểu nha đầu, nhất cử nhất động của các ngươi đều được hiện ra trong tầm mắt của ta.” Trong âm thanh tràn đầy miệt thị.
“Vậy sao?” Ngữ khí của Tà Băng cũng không được thân thiện, mở miệng nói ra. Quái vật kia nói rất đúng ah?
“Các ngươi là muốn nhìn bộ dáng của bản tôn a, càng muốn biết về tòa hoa sen Thất Sắc của bản tôn có phải hay không? Thậm chí còn nghĩ đến việc hái đi Thất Sắc Tim Sen của bản tôn?” Trong âm thanh ngậm lấy chút ít ngữ khí trào phúng đối với mấy người Tà Băng truyền đến.
“Nếu thề thì như thế nào?” Tà Băng lạnh lùng nói, nàng có thể cảm nhận được ở bên trong âm thanh này mang uy áp rất lớn, chính là một cái tuyệt đối cường giả, nhưng là cho tới bây giờ Tà Băng đều là gặp mạnh thì sẽ càng cường! Không quản ngươi là thần hay là ma, ngăn cản đường đi của ta, ta gϊếŧ!
“Tiểu nha đầu, không nên cuồng vọng như vậy, cho dù bản tôn ngăn cản đường đi của ngươi thì như thế nào?” Âm thanh phảng phất có thể biết được ý nghĩ trong lòng của Tà Băng, trong giọng nói vẫn là như cũ không ai bì nổi, âm thanh miệt thị đối với Tà Băng nói ra.
“Người nào ngăn cản đường đi của ta, ta diệt!” Tà Băng trực tiếp phóng xuất ra Hồn Lực của mình! Không hài lòng sao ? Đã không nhường đường cho ta, vậy thì đánh tới khi nào ngươi nhường đường! Nếu không nữa thì, trực tiếp tiêu diệt ngươi để đường đường mà đi qua!
“Người có thể cuồng vọng, nhưng là trước mặt bản tôn còn chưa tới phiên mấy người các ngươi hung hăng càn quấy!” Âm thanh càng nói lại càng lớn, cho đến những lời nói cuối cùng quả thực là rống lên, ít nhất so với uy áp của Tà Băng là khổng lồ hơn mấy chục lần hướng phía mấy người Tà Băng mà đè xuống!
Hiện tại mấy người Tà Băng hô hấp đều có chút khó khăn, Tà Băng quay đầu lại nhìn xem ca ca, tỷ tỷ của mình cùng Tiểu Tử, chứng kiến sắc mặt của bọn hắn tái nhợt, nếu uy áp lớn hơn một chút nữa thì…, thì thân thể của mấy người bọn họ sẽ có vấn đề nghiêm trọng! Tà Băng không chút nghĩ ngợi trực tiếp đem ba người Quân Tà Bụi cùng Tiểu Tử đưa đến bên trong ngọc giới!
Thời điểm chỉ còn lại một người Tà Băng, uy áp đã giảm xuống rất nhiều, Tà Băng xuất ra lam lăng sa mà Mỹ Nhân Ngư đưa cho nàng, cảm giác được năng lượng hùng hậu của nó, trực tiếp phi thân đến Thất Sắc Hồ, mà trong mắt của Tà Băng thì Thất Sắc Hồ lại không có một tia sáng nào, mặt hồ chỉ là một mảnh tĩnh lặng.
“Tiểu nha đầu, muốn đi qua Thất Sắc Hồ của ta cũng phải nhìn xem ngươi có hay không tư cách này!” Âm thanh từ trong đáy hồ truyền ra, Thất Sắc Hồ lập tức tỏa ra hào quang bảy màu!
Tà Băng nháy mắt mấy cái, lạnh lùng nhìn về phía hồ: “Nếu như chỉ bằng cái Thất Sắc bình chướng này mà muốn ngăn cản đường của Quân Tà Băng ta, ngươi thật đúng là không đủ tư cách ah!”
Thất Sắc bình chướng đối với những người khác có lẽ là một chút biện pháp nhỏ đều không có, nhưng là Tà Băng thì khác, thời điểm con mắt của Tà Băng có thể hóa thành Thất Sắc, thì việc Thất Sắc bình chướng này đối với nàng mà nói là không có dù chỉ là một tia tác dụng!
“Hừ, cũng không nên nói ẩu nói tả, chờ ngươi đánh vỡ cái bình chướng này mới có tư cách cùng bản tôn động thủ!” Âm thanh tràn ngập khinh thường, Thất Thải bình chướng của hắn cũng không phải là muốn thì có thể đánh vỡ được ah.
Thế nhưng mà hành động kế tiếp của Tà Băng, đem chủ nhân của âm thanh này làm cho dọa sợ!
Chỉ thấy Tà Băng không nói gì thêm, chỉ là lạnh lùng khơi gợi lên khóe miệng của mình, nhìn như là cười, nhưng là trong đôi mắt lại là một mảnh lạnh như băng! Đã như vầy miệt thị ta, không chỉnh ngươi một chút thì ngươi không biết ngươi là ai, có bao nhiêu cân lượng ah!
Cầm lấy lam lăng sa trên tay, hào quang bảy màu lập tức tại trên người của Tà Băng hiện ra! Ngay tại hào quang bảy màu sáng lên, bên hồ Thất Thải bình chướng rõ ràng đã mờ đi rồi! Mà lam lăng sa trong tay của Tà Băng càng là hóa thành màu xanh da trời hòa với hào quang bảy màu bên người của Tà Băng! Toàn bộ cục diện là mỹ đến không thể tưởng tượng nổi!
Tà Băng xoay người một cái, vung tay một cái, lăng sa liền hướng phía Thất Thải bình chướng đánh tới!
“Phanh!” Một tiếng, Thất Thải bình chướng trên mặt hồ đã bị đánh lên một đạo, Tà Băng xem xét kỹ, đối với cái kia khe hở lại là mãnh liệt một kích! Tà Băng nhíu mày, không nghĩ tới cái Thất Thải bình chướng này thật đúng là khó PHÁ…!
Tà Băng là lần đầu phiền muộn, chủ nhân của âm thanh kia đã triệt để sợ choáng váng rồi! Thất Thải năng lượng, trong cơ thể của thiếu nữ này dĩ nhiên là Thất Thải năng lượng? ! Nàng phải.. Nàng phải.. Trên thân của âm thanh kia đã chảy mồ hôi lạnh chất đầy rồi ah, như nàng thật là nàng, vậy hắn hiện tại quả thực chính là đi tìm đường chết!
Ngay tại thời điểm chủ nhân của âm thanh kia sợ hãi, Tà Băng đã phát ra một kích cuối cùng!
“Phanh! Ba!” Hai tiếng âm thanh cực lớn vang lên, Thất Thải bình chướng bên hồ đã hoàn toàn bị đánh nát! Khóe miệng của Tà Băng ngoéo … một cái, nhìn xem mặt hồ một lần nữa khôi phục lại tĩnh lặng, lạnh lùng nói: “Hiện tại ta có tư cách hay không ah? Ngươi có phải hay không có thể hiện thân rồi hả?”
“Hừ! Bản tôn hôm nay tâm tình tốt, chẳng muốn cùng ngươi so đo!” Cái thoại ngữ, này nghe thì có vẻ như là rất có khí thế nhưng có trời mới biết chủ nhân của âm thanh này là thừa nhận lấy cái dạng khủng bố mới có thể đem nó nói ra!
“Vậy sao? Thế nhưng mà hôm nay Quân Tà Băng ta tâm tình cũng rất tốt, thật đúng là muốn cùng ngươi so đo một chút!” Lúc Tà Băng đang nhìn đến Thất Thải bình chướng, liền đem nó cùng Thất Sắc Hồn Lực của mình liên hệ lại với nhau, nói không chừng chủ nhân của âm thanh này thật đúng là có thể cung cấp cho mình một chút ít tin tức ah!
“Vậy sao? Thế nhưng mà hôm nay Quân Tà Băng ta tâm tình cũng rất tốt, thật đúng là muốn cùng ngươi so đo một chút!” Lúc Tà Băng đang nhìn đến Thất Thải bình chướng, liền đem nó cùng Thất Sắc Hồn Lực của mình liên hệ lại với nhau, nói không chừng chủ nhân của âm thanh này thật đúng là có thể cung cấp cho mình một chút ít tin tức ah!
“Ta, ta khuyên ngươi mau nhanh ly khai tại khỏi đây, nếu không thì…, thì bản tôn có thể không ngần ngại mà đem ngươi trở thành thuốc bổ mà nuốt vào bụng ah!” Ngữ khí của âm thanh kia có chút sốt ruột nói, nha đầu kia như thế nào còn không đi, muốn cùng ta so tài sao? Ta lại không phải người ngu, chứng kiến ngươi có Thất Sắc Hồn Lực mà vẫn cùng ngươi so tài? Thì cùng với việc muốn chết thì có cái gì khác nhau!
“Vậy sao? Vậy tại sao ta lại cảm thấy ngươi là sợ hãi ah?” Nghe được bên trong âm thanh đã không có sự miệt thị cùng trào phúng như lúc ban đầu, Tà Băng rõ ràng cảm thấy trong âm thanh kia là có chút run rẩy! Cho nên Tà Băng rất xác định, hắn tuyệt đối biết rõ được bí mật bên trong của Thất Sắc Hồn Lực của mình!
“Sợ hãi? Bản tôn sống nhiều năm như vậy, theo không biết hai chữ này viết như thế nào!” Âm thanh chủ nhân đích thật là thập phần cuồng vọng đấy! Nhưng là hắn biết rõ, cuồng vọng cũng là sẽ đối người đối với sự tình đấy! Nếu không phải Tà Băng sử dụng Thất Sắc Hồn Lực, hắn chỉ cần động động ngón tay liền có thể giải quyết cái tiểu nha đầu hung hăng càn quấy này!
“Đã như vầy, vậy thì mau đi ra cùng ta đánh nhau một hồi ah!” Tà Băng bĩu môi, gọi không dám ra mà còn ở đó nói cái gì? Hãy đi ra cùng nàng mà đánh nhau một hồi, thuận tiện hỏi một chút bí mật của Thất Sắc Hồn Lực trong cơ thể nàng!
Nghe được những lời này của Tà Băng, âm thanh kia lại im lặng, bụm lấy lỗ tai của mình không ngừng rung đùi đắc ý, hắn không nghe được hắn nghe không được…
Tà Băng đợi cả buổi cũng không thấy có người đi ra, khóe mắt không còn vui vẻ đối với mặt hồ nói ra: “Không đi ra cũng được, nhiều năm như vậy ngươi tích góp cũng không ít Thất Sắc Tim Sen rồi, coi như là lễ gặp mặt ta, đưa ta mười bảy mười tám cái là được rồi!”
Ta cũng không tin ta nói như vậy ngươi còn không chịu ra!
Những lời này của Tà Băng, làm cho chủ nhân của âm thanh kia thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn đến chết! Lễ gặp mặt sao? Mười bảy mười tám cái? Có trời mới biết trước mắt trong tay hắn mới có hai mươi cái ah! Đi ăn cướp hay sao? Tiếp tục bịt lấy lỗ tai lại, cái gì hắn đều không có nghe được, cái gì cũng không nghe thấy.
Tà Băng thấy đối phương vẫn là không để ý tới mình, học bộ dạng của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký ở kiếp trước, từ bên trong ngọc giới xuất ra một cái trường côn, gian trá cười, không đi ra sao? Ta quấy cho cái Thất Sắc Hồ này không được an bình, để xem ngươi có chịu đi ra không?
Tà Băng cầm lấy trường côn liền phi thân đến bên hồ, lớn tiếng nói: “Ngươi nếu không ra cũng đừng trách ta sẽ hủy cái hang ổ này của ngươi!”
Âm thanh kia như cũ không có lên tiếng, hắn như thế nào cũng không tin nha đầu kia có thể hủy cái hang ổ này của hắn!
“Trường!” Theo một tiếng này, trường côn trong tay của Tà Băng bắt đầu lớn lên một cách nhanh chóng! Khoảng chừng thời gian nửa khắc đồng hồ mới nghe “Phanh!” Một tiếng!
Sau đó tay của Tà Băng cầm trường côn mà bắt đầu quấy động, mặt hồ bắt đầu xoáy càng lúc càng mạnh trở nên càng lúc càng lớn! Ngay tại lúc này chủ nhân của âm thanh kia mới cảm nhận được hiện tại Tà Băng thật sự sẽ hủy hang ổ của hắn! Không khỏi vội mở miệng nói!
“Ngừng! Ta cho ngươi, ta cho ngươi!” Âm thanh lo lắng truyền vào trong tai của Tà Băng, Tà Băng mới đình chỉ không quấy nước nữa! Xem ra một chiêu này của Tôn Ngộ Không hoàn toàn là rất có tác dụng ah!
“Còn không mau lấy ra cái kia?” Tà Băng cười nhẹ nhàng đối với mặt hồ nói ra.
Ngay tại lúc Tà Băng nhìn chăm chú ở bên trong hồ, năm cái hào quang bảy màu của Thất Sắc Tim Sen liền từ trên mặt hồ tản ra! Tà Băng đem năm cái Thất Sắc Tim Sen cằm ở trong tay , ngoéo … miệng một cái, đối với mặt hồ nói ra: “Ta nhất định sẽ tìm đến ngươi để tâm sự, cùng nhau bàn luận về sự tình của cái Thất Sắc Hồn Lực này.”
Âm thanh kia không còn mở miệng, đoán chừng là bị những lời này của Tà Băng làm chọc giận đến gần chết rồi! Thứ đồ vật ngươi cần ta đã cho ngươi rồi, như thế nào vẫn không buông tha ta chứ?
Hai chữ” bàn luận” của Tà Băng đã làm cho chủ nhân của âm thanh kia thầm nghĩ mình là ăn no không có chuyện gì làm rồi, lại đi đυ.ng phải một cái nhân vật như thế! Hiện tại chỉ hi vọng nàng hãy quên sự tình mới vừa rồi đi ah.
Khi trở về ngọc giới Tà Băng liền nhìn thấy ba người Quân Tà Bụi cùng Tiểu Tử không ngừng ở bên trong đi tới đi lui, bốn người chứng kiến Tà Băng đi đến, đôi mắt lập tức sáng ngời chạy vội đến bên người của Tà Băng, nắm tay Tà Băng lên rồi bắt đầu kiểm kiểm tra tra từ đầu đến chân một lần!
Không có việc gì, muội muội không có việc gì…
Tà Băng chứng kiến cử động của mấy người bọn họ, cười cười, mở miệng nói ra: “Bảo bối muội muội của các ngươi tại sao có thể có sự tình gì được ah?”
Ba người nghe được lời nói của Tà Băng…, vỗ vỗ đầu Tà Băng một cái, xoa cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Tà Băng hai cái, rồi sủng nịch nói: “Đúng vậy a, bảo bối của muội muội của chúng ta sao có thể có chuyện gì đâu ah?”
Thế khi ánh mắt của ba người dời đi chỗ khác đáy mắt lại không có một tia vui vẻ, bọn hắn chỉ cảm giác mình thật vô dụng! Thời điểm nguy hiểm như vậy lại bị muội muội đưa về ngọc giới, làm cho một mình nàng đối mặt với đối thủ cường đại như vậy, ba người là nắm thật chặt nắm đấm của mình!
“Đại ca, các ngươi xem, đây là cái gì?” Tà Băng xuất ra cái năm cái Thất Sắc Tim Sen kia đặt ở trong lòng bàn tay đối với ba người nói ra.
“Cái này… Đây chẳng lẽ là…” Quân Tà Bụi xem đồ vật trong tay của Tà Băng, không dám tin mở miệng nói.
“Cái này chính là….Thất Sắc Tim Sen, các ngươi cầm một cái đi hoàn thành nhiệm vụ ah, những thứ khác dùng để tăng thêm thực lực của Tà Quân dong binh đoàn.” Tà Băng đem năm cái Thất Sắc Tim Sen bỏ vào trong tay của đại ca mình là Quân Tà Bụi, mở miệng nói ra.
Mấy người Quân Tà Bụi cũng không có chối từ, biết rõ tính tình của Tà Băng, bọn hắn chỉ là đem Thất Sắc Tim Sen một mực nắm chặc ở trong tay…
“Hiện tại ta sẽ dẫn các ngươi ra khỏi sương trắng dày đặc này, sau đó sẽ hướng phia Hồn Thú chi lĩnh mà xuất phát!” Tà Băng cười cười, cùng ba người Quân Tà Bụi đi ra khỏi ngọc giới, thời điểm đang định phi thân, thì một giọng nói liền truyền ra!
“Ôi!!!, vừa đi ra liền chứng kiến mấy cái nhân loại rất mỹ ah, sương trắng dày đặc này đã thật lâu không thấy được rồi!” Trong âm thanh là tràn đầy yêu mị cùng khát máu.
Mấy người Tà Băng vẫn không nói gì, một đạo âm thanh quen thuộc khác lại truyền ra: “Ngươi là muốn tìm cái chết sao?”