Cảm nhận được khí tức trên người lập tức suy yếu, Tà Băng mở ra một cái Quy Nguyên tráo liền đem toàn bộ sân đấu bao phủ, tiếp theo một cái hồn kĩ đã đem người vừa mới giúp mình đỡ ám khí ở trước mặt!
Lúc này mọi người mới có thể mở to mắt, mà Tà Băng cũng đã nhìn thấy người thay mình ngăn trở ám khí, một thân ảnh uyển chuyển, một nữ tử khóe miệng đang mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi đang được Tà Băng ôm ở trong ngực.
“Vân Á, Vân Á, ngươi như thế nào rồi?” Tà Băng chứng kiến khí tức của Vân Á ở trong ngực mình càng ngày càng suy yếu, một tay của Tà Băng thì theo ngọc giới lấy ra một đống đan dược cứu mạng, dốc sức liều mạng đem tất cả đan dược đưa vào miệng Vân Á, tay kia của Tà Băng không ngừng giúp Vân Á bổ sung Hồn Lực.
Sau nửa ngày, Vân Á mới tỉnh lại, mở to mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Tà Băng, khóe miệng tươi cười là một mực không có biến mất, nhìn Tà Băng, Vân Á nói ra: “Mặc Trần, ngươi không có việc gì, thật tốt quá rồi…”
Vân Á không lo lắng cho mình, cho tới bây giờ trong nội tâm Vân Á muốn chỉ là Mặc Trần, chỉ cần Mặc Trần không có việc gì, chỉ cần Mặc Trần không có việc gì là tốt rồi, chính mình không quan trọng, nếu so sánh thì Mặc Trần ngươi thật sự quan trọng hơn ta.
“Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, ta cho ngươi cái này để giải đi độc tố, đừng nói chuyện.” Tà Băng cảm nhận được Vân Á bởi vì nói chuyện mà sinh mệnh rất nhanh chóng xói mòn, cái mũi chua xót, Vân Á, Vân Á, ngươi là đồ ngốc sao? Tại sao phải ngăn trở ám khí kia cho ta!
Tà Băng không ngừng đưa Hồn Lực vào Vân Á cùng sinh mệnh lực, không ngừng ở trong ngọc giới tìm kiếm những loại đan dược có khả năng khởi tử hồi sinh, nhưng là vô dụng, vậy mà lúc này những đan dược đối với Vân Á một chút tác dụng đều không có! Tà Băng hận, hận mình bây giờ như thế nào lại vô dụng như vậy! Trơ mắt nhìn sinh mệnh của Vân Á đang xói mòn, nàng lại không có một sức lực gì để vãn hồi!
“Mặc Trần, không cần truyền Hồn Lực cho ta nữa, vô dụng , ta có thể cảm nhận được tánh mạng của mình…” Vân Á lấy tay Tà Băng ra , ngẩng đầu nhìn hốc mắt của Tà Băng hồng hồng, trên mặt Vân Á giờ phút này tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ.
“Ngươi biết không? Cái tánh mạng này có thể chấm dứt ở trong ngực của ngươi, ta… PHỐC… Ta thực , rất vui vẻ.” một câu nói của Vân Á còn chưa nói hết, máu tươi trong cổ họng đã tràn ra, sau đó cười nói với Tà Băng.
“Vân Á…” Tà Băng nhìn Vân Á ở trong ngực, vì nàng lau đi vết máu trên môi, giọng nói có chút nghẹn ngào, nữ tử này, nữ tử này… , Tà Băng giờ phút này đã nói không ra lời. Tại sao lại vô dụng như vậy! Tại sao tất cả đan dược đối với nàng đều không có tác dụng!
“Mặc Trần, nhớ rõ lúc vừa nhìn thấy ngươi, khuôn mặt tuyệt mỹ, thần thái lười biếng để cho ta sửng sốt, sau đó lời nói của ngươi hung hăng càn quấy, ngữ khí cuồng vọng để cho ta tức giận, lúc cùng ngươi đối chiến , thực lực của ngươi rất cường, dáng tươi cười đầy ôn nhu, ngươi đối với ta vươn tay muốn kéo ta lại, khi đó, lòng ta đã trầm luân rồi…” Vân Á nhìn Tà Băng, mặt mày là tràn đầy hạnh phúc…
“Chỉ cần nơi nào có ngươi, ánh mắt của ta không thể rời khỏi trên người ngươi, đưa cho ta bánh mì, tặng ta Trường Tiên, cổ vũ cho ta, Mặc Trần, ngươi như vậy, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ám khí hướng ngươi vọt tới, mặc dù ta chết đi, chỉ cần… Ngươi còn sống là tốt rồi…” Vân Á nói xong lời cuối cùng này thì ngữ khí càng ngày càng suy yếu, sinh mệnh thực đã xói mòn càng ngày càng nhanh chóng.
“Vân Á, Vân Á, ngươi có biết hay không… Có biết hay không…” Tà Băng cảm thụ được sinh mệnh của Vân Á, phẫn hận đánh một quyền trên mặt đất, vì cái gì nàng lại vô dụng như vậy! Vì cái gì Tà Băng ta lại không thể cứu nàng? ! ! ! Nhìn Vân Á, Tà Băng thật sự không đành lòng nói ra bản thân mình sự thật là nữ tử, thế nhưng Tà Băng thật sự không muốn lừa gạt nàng! Một giọt nước mắt, theo khóe mắt của Tà Băng mà chảy xuống…
“Mặc… Trần… , không… đừng khóc, ta, ta không thể nhìn thấy ngươi đạp trên đỉnh phong rồi… , ta… Ta…” Vân Á gian nan vươn tay vì Tà Băng mà lau đi nước mắt ở khóe mắt, đôi mắt thật sâu nhìn Tà Băng, nàng chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy để nhìn nàng, nàng muốn đem đôi lông mày này, đôi mắt này, đôi môi này, đều một mực ghi nhớ ở trong lòng…
Có khả năng , nàng sẽ không còn được gặp lại Mặc Trần nữa…
“Không muốn, Vân Á, ngươi chịu đựng, ngươi chịu đựng ah!” Tà Băng rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của Vân Á đã đến cùng cực, không ngừng vì Vân Á đưa vào Hồn Lực để bảo toàn sinh mệnh của Vân Á, thế nhưng là vô dụng, vẫn vô dụng!
“Ha ha… Mặc Trần, ngươi cũng đừng uổng phí khí lực nữa, ám khí mà ta dùng là toàn bộ đại lục chỉ có một cái, trong vòng 10 phút sẽ tan thành mây khói, cho dù ngươi là thần cũng cứu không được nàng!” Tử Mạt Nhi nằm trên mặt đất, nàng hận, hận Vân Á hận cái tiện nữ nhân này lại vì Mặc Trần mà đỡ ám khí, nhưng nhìn thấy Mặc Trần thương tâm, trong lòng của nàng lại vô cùng sảng khoái!
“Tuyết Ảnh, ta không muốn nghe nữ nhân này nói chuyện!” Tà Băng ôm chặt Vân Á ở trong ngực, ngữ khí lạnh như băng nói.
Tuyết Ảnh theo ngọc giới đi ra, trực tiếp đem Tử Mạt Nhi đánh cho hôn mê bất tỉnh… Chứng kiến nữ tử Vân Á này vì Tà Băng trả một cái giá lớn như vậy, hắn không nói gì, chỉ là đi tới sau lưng Tà Băng…
“Mặc… Mặc Trần… Ngươi có thể… Hôn, hôn ta thoáng một cái được không?” Vân Á biết rõ chính mình sẽ không còn được gặp lại nàng, gian nan nói ra một cái yêu cầu cuối cùng này…
Lại một giọt nước mắt theo khóe mắt của Tà Băng chảy xuống, nhẹ gật đầu, thân cúi xuống, ở khuôn mặt tái nhợt của Vân Á mà ấn xuống một nụ hôn, mà lúc này, âm thanh của Vân Á đứt quãng rơi vào trong tai của Tà Băng.
“Ta biết rõ, ta biết rõ… Mặc Trần là cái… Nữ tử, nhưng, nhưng ta vẫn là nhịn không được đã yêu… Mặc Trần, ta, ta…” Ta không hối hận, ta không hối hận yêu mến ngươi, dù cho ngươi là nữ tử, ta không thể giúp gì được cho ngươi, chỉ có… Chỉ có một cái mạng này…
Vân Á nhớ rõ ngày đó mình muốn bên hồ ngồi một lúc, nhưng không ngờ đã thấy một cảnh kia, không dám tin một cảnh kia, thế nhưng mà dù cho biết rõ thì đã sao? Nàng vẫn là đã thật sâu yêu mến cái nữ tử mang tên Mặc Trần này…
Mà lời nói cuối cùng này…, Vân Á là chưa kịp nói ra, thì khóe miệng mỉm cười ngã xuống trong ngực của Tà Băng… Chỉ trong nháy mắt, thân thể Vân Á bắt đầu dần biến mất, cho đến khi hóa thành một vòng bụi mù, theo gió mà bay đi…
Nàng biết rõ, nàng biết rõ chính mình là nữ tử, vì cái gì? Vì cái gì còn muốn… Vân Á, Vân Á!
Tà Băng nhìn hoài bão trông ngực mình trống rỗng, nàng rất muốn khóc, rất muốn khóc lớn một hồi, cho là thực lực của mình bây giờ đã thật tốt, cho là mình đủ để bảo vệ thân nhân, bằng hữu mà mình coi trọng, nhưng vì cái gì vẫn là phải trơ mắt bất lực mà nhìn Vân Á vì chính mình mà chịu cảnh tan thành mây khói? !
Tuyết Ảnh đến gần, ôm Tà Băng vào trong ngực, hắn là không muốn nàng thương tâm như vậy, vì cái gì chứng kiến ngươi đau lòng, trong nội tâm hắn sẽ đau nhức như vậy? Hận không thể đem tất cả điều không vui, tất cả chuyện thương tâm của ngươi đều để cho ta thay ngươi gánh chịu…
Toàn bộ người trong sân thi đấu đều mở mắt ra đến bây giờ không ai mở miệng nói chuyện, bọn hắn chứng kiến cái nữ tử kia vì yêu mà trả giá tánh mạng, chứng kiến thiếu niên dốc sức liều mạng cứu vãn nhưng lại bất lực cùng phẫn hận, chứng kiến nữ tử kia cho dù tan thành mây khói cũng thủy chung mang theo tươi cười, chứng kiến nữ tử biến mất trên người làm thiếu niên nồng đậm bi thương…
Tình yêu? Rất nhiều người ở chỗ này đối với hai chữ này đều là coi thường, nhưng là hiện tại, bọn hắn không một người nào là không bị tình yêu của cô gái này làm cảm động, mỗi người hốc mắt đều ướŧ áŧ, thậm chí có người ngồi xổm xuống không ngừng khóc nức nở, Vân Á, cái nữ tử này vì yêu mà hi sinh cả tánh mạng, sắp được mọi người vĩnh cửu ca tụng.
Hồi lâu sau, Tà Băng đứng lên, trong đôi mắt là một mảnh yên lặng, không có thương tâm, không có phẫn nộ, trong tròng mắt đen chỉ có chết lặng.
Mà Tuyết Ảnh cũng hiểu được, Tà Băng phẫn nộ là sẽ có huyết tinh, là sẽ có bạo ngược! Nhưng là hiện tại Tà Băng lại yên lặng thì chính là hủy diệt, là hủy diệt hết thảy!
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, mà ngay cả người ngồi xổm xuống thút thít nỉ non cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, yên tĩnh, toàn bộ sân đấu lúc này đều yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn thiếu niên bên trong sân thi đấu kia, cái thiếu niên kia rõ ràng là yên lặng vô cùng lại làm cho mọi người sắp hít thở không thông…
Tà Băng từng bước một hướng Tử Mạt Nhi trên mặt đất mà đi tới, ánh mắt như trước không có một tia biến hóa.
Tà Băng hất tay lên, Tử Mạt Nhi ở trên mặt đất đã tỉnh lại, ánh mắt Tà Băng đang đi tới, bắt đầu điên cuồng mà cười : “Ha ha, nàng đã chết rồi ah, cho dù không thể gϊếŧ ngươi, ta cũng muốn ngươi thống khổ cả đời! Vân Á nàng là vì ngươi mà chết! Ngươi nhớ kỹ, nàng là vì ngươi mà chết!”
“Nàng hội tan thành mây khói, tất cả đều là bởi vì ngươi, vì ngươi! ! !” Tử Mạt Nhi đứng lên điên cuồng chỉ vào Tà Băng mà hô to, nàng muốn Tà Băng thống khổ cả đời, cả đời!!
Tử Kình chứng kiến Tà Băng như thế, xoay người qua, không hề nhìn chuyện kế tiếp sẽ phát sinh ở sân thi đấu…
Tà Băng ngừng lại, tay vươn cao hướng phía cổ của Tử Mạt Nhi, Tà Băng bóp lấy cổ của Tử Mạt Nhi, ánh mắt tĩnh mịch trống rỗng nhìn chằm chằm vào Tử Mạt Nhi, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tử Mạt Nhi, tánh mạng của Vân Á, một ngàn một vạn cái mạng của ngươi cũng không bằng!”
“Cho nên, ngươi đến cả cái chết còn chưa có tư cách!” Tà Băng xem Tử Mạt Nhi trước mặt đã sắp hít thở không thông, sắc mặt xanh xao, từng câu từng chữ nói
“Cho nên, ngươi đến cả cái chết còn chưa có tư cách!” Tà Băng xem Tử Mạt Nhi trước mặt đã sắp hít thở không thông, sắc mặt xanh xao, từng câu từng chữ nói.
“Thả… ta ra!” Tử Mạt Nhi dốc sức liều mạng giãy dụa, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía sau lưng của tổ gia gia cùng Nhị đệ Tử Minh mặt mũi tràn đầy vô tình của mình, thế nhưng không người nào để ý đến sự cầu cứu của mình, nên nàng phải thật vất vả mới nói ra được ba chữ kia!
“Thả ngươi ra?” Tà Băng lạnh lùng hừ một tiếng, đem Tử Mạt Nhi vung trên mặt đất! Sau đó theo ngọc giới lấy ra môt con dao găm, nàng ngồi xổm người xuống.
“Tử Mạt Nhi, ngươi yêu nhất chính là cái khuôn mặt này có phải hay không?” Tà Băng cầm dao găm ở trên khuôn mặt của Tử Mạt Nhi mà khoa tay múa chân, thần thái của ánh mắt mà đầy tàn nhẫn và khát máu.
“Không… Không muốn…” Tử Mạt Nhi hung hăng trừng mắt đối với Tà Băng rồi lớn tiếng hô.
” Ngươi nói thử xem nếu ta hủy đi cái khuôn mặt này của ngươi thì sẽ như thế nào đây?” Tà Băng tàn nhẫn nhìn Tử Mạt Nhi.
“Ngươi dám! Ta cho ngươi biết, ta là công chúa được sủng ái nhất ở đế quốc này! Ngươi nếu dám đối với ta bất kính, ta chắc chắn sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!” Tử Mạt Nhi lúc này còn không quên thân phận của mình, nàng là công chúa! Nàng không tin thiếu niên ở trước mắt dám đối với nàng bất kính!
“Công chúa? Ha ha! Chỉ cần Mặc Trần ta muốn, đại lục này có thể lập tức bị ta dẫm nát dưới chân!” Tà Băng khinh thường nhìn thoáng qua Tử Mạt Nhi, đứng người lên mà cuồng vọng nói!
“Tổ gia gia, tổ gia gia, nàng muốn tạo phản ah! Ngươi còn không nhanh chút bắt lại nàng!” Tử Mạt Nhi nghe được lời nói của Tà Băng, lập tức hướng Tử Kình mà lớn tiếng hô, nhưng là Tử Kình thủy chung không quay đầu lại, hết thảy đều là do nàng tự làm tự chịu!
“Ngươi bớt nháo đi!” Tà Băng một đao đi qua, cái cằm hợp với đầu lưỡi của Tử Mạt Nhi đã bị gọt sạch rồi! Tà Băng chán ghét nhìn xem màu đỏ của máu tươi, ánh mắt khát máu rơi vào trên người Tử Mạt Nhi: “Có biết hay không, ta đời này ghét nhất chính là huyết tinh, chứng kiến nó ta sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng hơn nữa là hưng phấn, hưng phấn, ngươi hiểu không?”
“Ah ah ah! !” Tử Mạt Nhi thống khổ lắc đầu mãnh liệt, trước mặt nàng không phải người, không phải người… Chỉ có một mình nàng có thể thấy đôi mắt của Tà Băng lúc này là màu đỏ như máu, bên trong ẩn chứa chính là tử vong, là hủy diệt! Là năng lượng hủy thiên diệt địa!
“Ngươi thật sự không bớt nháo sao?…” ánh mắt của Tà Băng nguy hiểm, nói ra những lời này, mà người nghe được những lời nói này của Tà Băng_Tử Mạt Nhi cũng lập tức im lặng, cũng không dám phát ra dù là một chút âm thanh nào nữa.
“Tạo phản sao? Mặc Trần ta đối với quyền thế theo không để vào mắt! Nhưng nếu là không muốn cho ta đem trọn cái đại lục này dẫm nát dưới chân thì đừng bao giờ làm thương tổn thân nhân cùng bằng hữu của ta…, như vậy, cho dù là trả giá bằng tánh mạng, Mặc Trần ta cũng muốn gϊếŧ hết tất cả những ai đối với bọn họ có uy hϊếp dù chỉ là một chút!”
Tà Băng nhìn chân trời xa xôi, liều lĩnh lãnh khốc đích thoại ngữ, lại làm cho tất cả mọi người thiếu chút nữa quỳ xuống mà cúng bái! Ẩn núp trong bóng tối là Tà Phong và Tà Vũ, nghe được lời nói của Tà Băng, nước mắt rốt cuộc ngăn không được chảy ra, bọn hắn biết rõ, bọn họ cũng đều biết, Tà Băng bồi dưỡng 50 người bọn hắn năm năm, thời gian năm năm lại để cho mỗi người bọn hắn đều đã trở thành bá chủ của một phương!
Mà yêu cầu duy nhất của nàng đối với 50 người bọn họ chính là bảo vệ thật tốt chính bản thân bọn hắn cùng trên dưới Quân gia!
Tà Băng xoay người lần nữa nhìn về phía Tử Mạt Nhi, màu đỏ như máu trong đôi mắt càng ngày càng nghiêm trọng! Vân Á, nghĩ đến Vân Á vì nàng tan thành mây khói, nàng thật muốn, muốn hủy diệt cái thế giới này!
“Ánh mắt của ngươi, ta nhìn rất buồn nôn!” Tà Băng nhìn Tử Mạt Nhi, một đao lại đi qua đem con mắt máu tươi đầm đìa của Tử Mạt Nhi ra!
Tử Mạt Nhi tiếng kêu thảm thiết cùng khuôn mặt máu tươi đầm đìa làm cho một bộ phận lớn mọi người chịu đựng không nổi chạy qua một bên mà ói …
“Thế nào tay phóng ra ám khí là tay nào? Tay phải?” Tà Băng dùng dao găm đem đầu ngón tay phải của Tử Mạt Nhi một đoạn một đoạn băm xuống dưới! Hoàn toàn không để ý đến tất cả mọi người bên cạnh!
“Không phải chỉ có tay phải? Cái tay trái kia cũng có tham dự?” Tà Băng lần nữa dùng phương pháp đồng dạng đem tay trái của Tử Mạt Nhi từng điểm từng điểm băm xuống dưới!
Tử Mạt Nhi muốn ngất đi, thế nhưng mà nàng không thể, Tà Băng không cho phép nàng ngất đi, đan dược tốt nhất làm thần kinh của nàng luôn hoạt động, nàng muốn ngất đi cũng không thể! Tà Băng không cho nàng chết, nàng vĩnh viễn cũng không thể chết được! Đã từng nói qua rồi, Tử Mạt Nhi nàng cái tư cách để chết cũng không có!
“Mặc Trần, cho nàng thống khoái a!” Tử Kình cho dù đưa lưng về phía hai người, cũng hoàn toàn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, không khỏi quay người đối với Tà Băng nói ra, hắn biết rõ Tử Mạt Nhi không thể tha thứ, nhưng là hiện tại nàng cũng đã chịu quá nhiều thống khổ rồi, cũng nên làm cho nàng thống khoái ah!
Tà Băng nghe đến lời nói của lão sư, không có quay người, chỉ là nhắm mắt lại, cho nàng thống khoái? Thời điểm nàng suy nghĩ muốn gϊếŧ ta có nhớ hay không muốn cho ta thống khoái? Tà Băng nắm thật chặt nắm đấm của mình! Thời điểm muốn cho Tử Mạt Nhi thống khoái, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh tức giận!
“Mạt Nhi, Mạt Nhi ngươi như thế nào đây? ! Ai? Đến tột cùng là ai? !” Một tiếng phẫn nộ bi thảm gầm gừ truyền đến, một người thiếu phụ mặc trang phục hoàng cung đã rơi vào bên người của Tử Mạt Nhi! Cái thiếu phụ này, không phải ai khác, mà chính là mẫu thân của Tử Mạt Nhi, hoàng hậu Lữ Lam của Tử Diệu đế quốc! Mà ở sau lưng Lữ Lam còn đi theo mấy trăm tên cao thủ Hồn Sư!
Tử Mạt Nhi nghe được âm thanh quen thuộc, thoáng cái liền hô to, ra sức muốn hướng phía âm thanh mà đi! Lữ Lam lách mình đem con gái của mình đã huyết nhục mơ hồ ôm vào trong lòng, nàng là con gái duy nhất của Lữ Lam, là một cái bảo bối của Lữ Lam, trước khi đến trận đấu đã ở bên cạnh mình mà làm nũng, nửa tháng không thấy lại trở thành cái bộ dáng này!
Hôm nay Lữ Lam trong cung luôn có cảm giác bất an, hoảng hốt, sợ hãi phát sinh chuyện gì, trên đường chạy đến đây không ngờ lại chứng kiến ‘mệnh bài’(thuộc dạng lệnh bài ah, mà lệng bài còn người còn, lệnh bài mất người mất ah) của nữ nhi mình đã bị nứt ra, biết rõ lúc này là nữ nhi của mình có nguy hiểm đến tánh mạng, Lữ Lam lập tức mang trăm tên cao thủ của gia tộc cùng trong hoàng cung chạy vội đến đây!
Lại không nghĩ rằng nữ nhi của mình lại trở thành một cái bộ dáng như vậy! Nàng như thế nào lại không tức giận, như thế nào lại không phẫn hận!
“Ai? Đến tột cùng là ai? !” âm thanh của Lữ Lam tê tâm liệt phế lại để cho mọi người ở chỗ này đều chịu không nổi mà cảm động, trên cái thế giới này tất cả mọi người có thể chán ghét Tử Mạc Nhi nàng, cũng có thể hận nàng, nhưng mẹ của nàng thì mãi mãi sẽ không biết đến những điều đó.
“Ngươi! Là ngươi! Có ai ! Cho ta đem hắn băm thành từng mảnh! Ta muốn cho hắn chết không yên lành!” Lữ Lam lúc đảo mắt xem xét tình huống chung quanh cùng Tà Băng ở đối diện đang cầm dao găm đứng sửng ở trên đài thi đấu, liền biết được ai là hung thủ đã hại nữ nhi của mình!
Tử Kình vừa muốn nói chuyện, lại bị Tà Băng nói trước rồi, Tà Băng lạnh lùng lạnh khinh thường xem trước mặt vài trăm người, thoáng một phát vờn quanh bốn phía, nói ra: ” Chuyện này cùng người không có liên quan gì, lập tức ly khai!”
Tà Băng ngữ khí đã gần như là ra lệnh, nhưng là không ai dám nói cái gì, tất cả người đến quan sát của các học viện đều đã thối lui ra khỏi sân thi đấu, người thông minh cũng biết, Tà Băng là không muốn để cho vô số người vô tội phải toi mạng! Mà ngay cả mấy người của Bắc Ngạn Nghiêng cũng bị một ánh mắt của Tà Băng làm cho sợ tới mức lui ra ngoài!
Hiện tại trong sân thi đấu, chỉ còn lại có Tà Băng, Tuyết Ảnh, Tử Kình, Tử Mạt Nhi cùng Lữ Lam, còn có trên trăm tên Hồn Sư kia!
“Ngươi tại sao phải đối đãi như vậy đối với nữ nhi của ta? !” Lữ Lam nhìn con gái của mình huyết nhục mơ hồ ở mặt và tay, chảy nước mắt mà lớn tiếng đối với Tà Băng hô.
“Kẻ gϊếŧ người, thì vĩnh viễn phải chịu kết quả là chết! Nàng dám gϊếŧ chết đi tâm của ta, nếu muốn làm thì tốt nên chuẩn bị là sẽ phải nhận kết quả như ngày hôm nay! Gϊếŧ người mà Mặc Trần ta để ở trong lòng, nàng ngay cả cái tư cách để chết đều không có!” Thương cảm sao? Tà Băng có, nhưng đối với địch nhân của mình, Tà Băng chưa bao giờ biết rõ cái gì gọi là thương cảm! Mẫu thân thương tâm sao? Dạy dỗ con gái thành ác độc như vậy, thì được xem là cái gì mẫu thân? !
“Ngươi chỉ là một cái dân đen, con gái của bổn cung nếu thực sự muốn gϊếŧ ngươi thì như thế nào? ! Gϊếŧ bằng hữu của ngươi thì sao ?, một cái tiện mệnh của các ngươi so ra còn kém hơn cả một sợi tóc của con gái Bổn cung!” Lữ Lam nghe được lời nói của Tà Băng…, đứng người lên chỉ vào Tà Băng mà mắng, công chúa tôn quý nhất của đế quốc, hôm nay cho dù là gϊếŧ hết thảy mọi người thì như thế nào? !
Nghe được lời nói của Lữ Lam…, không chỉ Tà Băng nổi giận, mà Tuyết Ảnh cũng nổi giận, mà ngay cả Tử Kình một mực không nói gì cũng nổi giận! Bọn hắn nghĩ sinh mạng của con người là cái gì? ! Đế quốc công chúa là rất giỏi sao?
Tà Băng nghe được Lữ Lam nói nàng là dân đen thì lúc đầu chỉ là phẫn nộ, nhưng lúc nghe được Lữ Lam nói Vân Á là một cái tiện mệnh, Tà Băng sát khí rốt cuộc ức chế không nổi, sát khí giờ phút này là nồng hậu dày đặc đã tràn ngập ở toàn bộ sân thi đấu! Mạng của Vân Á, chính là toàn bộ đế quốc của các ngươi so ra cũng còn kém hơn!
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho ta! Đem cái dân đen này phanh thây xé xác cho Bổn cung! Nhanh lên!” Lữ Lam thấy mấy trăm tên Hồn Sư mà nàng mang đến không ai tiến lên, không khỏi mở miệng lớn tiếng quát!
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho ta! Đem cái dân đen này phanh thây xé xác cho Bổn cung! Nhanh lên!” Lữ Lam thấy mấy trăm tên Hồn Sư mà nàng mang đến không ai tiến lên, không khỏi mở miệng lớn tiếng quát!
Mấy trăm tên Hồn Sư nghe được lời nói của Lữ Lam…, nguyên một đám đem Hồn Lực của mình phóng xuất ra, rồi lập tức triệu hồi ra Hồn Thú của chính mình tiến hành Hợp Thể! Tà Băng nhìn thoáng qua bọn hắn, đáy mắt hiện lên một tia hung ác cùng ánh sáng màu đỏ!
Chính giữa mấy trăm tên Hồn Sư có hai gã Hồn Đế, hơn phân nửa Hồn Tông cùng Hồn Thánh! Hai gã Hồn Đế dẫn đầu hướng phía Tà Băng phóng đi! Tà Băng vừa mới áp chế đi khí tức của mình xuống dưới, lần nữa lại bạo phát ra! Đôi mắt màu đỏ như máu thay thế cho đôi mắt màu đen huyền vốn có, mắt nhìn hai cái gã Hồn Đế kia, Tà Băng trực tiếp phi thân vọt vào trong đội ngũ của trên trăm tên Hồn Sư!
Gϊếŧ chóc, huyết tinh, kêu thảm thiết, không ngừng từ chỗ trong vòng vây của Tà Băng mà văng ra! Sát! Tà Băng nghĩ đến trước khi chết Vân Á vẫn là dáng tươi cười, thì đã ngăn không được lửa giận, nếu không tại Tử Mạt Nhi, Vân Á cũng sẽ không chết đi như vậy! Nếu như mình sớm chút đem Tử Mạt Nhi giải quyết, Vân Á cũng sẽ không vì mình mà chết nhu vậy! Hủy diệt! Tà Băng là muốn đem hết thảy những người muốn thương tổn nàng, thương tổn thân nhân của nàng toàn bộ cho hủy diệt! Nàng sẽ không một lần nữa cho những người này cơ hội đi tổn thương thân nhân của nàng, bằng hữu của nàng!
Tuyết Ảnh đứng bên ngoài nhìn Tà Băng tàn nhẫn ở bên trong, trong ánh mắt chỉ là đau lòng, Tà Băng như vậy, lại để cho lòng của hắn vô cùng đau đớn, hắn tình nguyện chứng kiến Tà Băng đại khai sát giới, hung hăng phát tiết một hồi, cũng không muốn thấy cái gì đau nhức, cái gì khổ sở giấu ở trong lòng Tà Băng. Cho nên Tuyết Ảnh sẽ không có đi ngăn đón nàng, không có đem nàng ôm vào trong ngực, mà là làm cho nàng đi phát tiết! Làm cho nàng đem mọi sự hận thù, đau nhức trong nội tâm của chính mình tất cả đều phát tiết ra!
Sau đó hắn muốn đem nàng chăm chú ôm vào trong ngực, nói cho nàng biết, cái này không phải là do nàng sai, Vân Á chết không phải là lỗi của nàng… Nói cho nàng biết, có rất nhiều người đều yêu mến nàng, hiểu được nàng, thủ hộ lấy nàng…
Tuyết Ảnh cầm chặc nắm đấm, cố gắng khắc chế lấy xúc động của chính mình, hắn cũng hận tại sao mình luôn ở trong ngọc giới mà tu luyện! Vì cái gì không ở bên cạnh Băng nhi mà thủ hộ nàng! Nếu như hôm nay hắn tại đây…, có thể sẽ không có việc Vân Á phải chết, có thể cũng không để cho Tà Băng thương tâm cùng áy náy đến như thế? !
Tử Kình đem tất cả những điều đó đều nhìn rõ ở trong mắt, chợt nhớ tới lão hữu của mình lúc trước có nói qua…, hắn nói: “Cái cháu gái này của ta, cái gì cũng tốt, nhưng là tuyệt đối không thể để cho người mà nàng quan tâm gặp chuyện không may, cho nên, bản thân chúng ta phải hảo hảo mà tự bảo vệ mình, bởi vì ta cũng không biết, nếu là chúng ta có xảy ra chuyện gì, cháu gái của ta sẽ biến thành bộ dáng gì nữa…”
Tử Kình lúc trước một mực không hiểu vì cái gì người bạn già của mình lúc ấy lại nghiêm túc như thế đối với chính mình nói ra cái vấn đề này, cho tới ngày hôm nay, hắn đã hiểu, đứa nhỏ này làm hết thảy cũng là vì thân nhân của nàng, bằng hữu của nàng, nha đầu kia đối với chính mình, còn chưa có dù chỉ là một yêu cầu nhỏ cho chính mình, chỉ cần thân nhân mình vui vẻ là tốt rồi
Cùng Tà Băng tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Tử Kình đã phát hiện chỉ cần có sự tình xuất hiện tại trên người Tà Băng, đây tuyệt đối là bởi vì người bên cạnh của nàng xảy ra chuyện…
Nha đầu kia chưa từng chủ động đi trêu chọc người khác, mà chính là do Tử Mạt Nhi, Tà Băng cũng là một mực tránh né nàng, không muốn xảy ra chuyện cùng nàng, Tử Kình biết rõ, nếu là Tử Mạt Nhi cùng chính mình không có cái quan hệ này, nếu là xét theo tính tình của nha đầu kia, Tử Mạt Nhi sợ là đã sớm biến mất tại thế gian này rồi.
Nghĩ tới đây, Tử Kình đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó, vừa rồi cái nam tử áo trắng không có căn bản nàng, nhưng là cái tầm mắt của nam tử kia cũng đã thật lâu chưa từng có dao động qua, lúc này lại là có dấu hiệu buông lỏng! Tốc độ lên cấp của nha đầu kia có thể nhanh như thế, có lẽ cũng không hoàn toàn là do thiên phú của nha đầu
Tử Kình lắc đầu, nhìn Tà Băng, Tà Băng như vậy lại để cho Tử Kình nơi đáy lòng âm ỉ đau đớn…
Lúc này Tà Băng lại là hoàn toàn lâm vào gϊếŧ chóc đến vô tận ở bên trong! Đem phẫn nộ cùng áy náy nơi đáy lòng của chính mình, tất cả mà hung hăng phát tiết tại trên người những tên Hồn Sư này! Tà Băng chán ghét huyết tinh, nàng chán ghét gϊếŧ chóc, không có ai biết nàng chứng kiến bên cạnh mình từng người từng người ngã xuống trong một đống huyết tinh là có đến bao nhiêu buồn nôn, không có ai biết nàng bây giờ là cỡ nào muốn vứt bỏ hết thảy tìm một nơi yên lặng mà ngồi một hồi!
Thế nhưng mà nàng hiện tại rất hận, hận chính mình không có cách nào cứu được Vân Á! Hận những cái kia muốn chính mình mạng của chính mình! Vì cái gì nàng vẫn là không đủ cường đại? ! Vì cái gì nàng đánh bất lực mà trơ mắt nhìn Vân Á tan thành mây khói? ! Ông trời, vì cái gì lại ép ta đi làm một cái người tàn nhẫn cùng khát máu? !
Nàng chỉ là muốn bảo vệ tốt người nhà cùng bằng hữu của mình! Nàng chỉ là muốn bình bình an an mà qua cả đời này thôi ah!
Vân Á chết, làm cho tất cả ủy khuất, tất cả đau xót của kiếp trước cùng kiếp này được giấu ở sâu bên trong nội tâm của Tà Băng đều phát tiết đi ra ngoài bằng hành động tàn nhẫn, ngoan độc!
Mà lần này, đối với Tà Băng mà nói thực sự là một chuyện tốt, nếu Tà Băng lần này có thể đem tâm ma của mình ra, như vậy thực lực của Tà Băng trong tương lai sẽ rất sáng lạng! Nhưng là, nếu như tâm ma của Tà Băng mà không đi ra, như vậy có lẽ từ nay…, từ nay… Tà Băng sẽ nhập vào ma đạo!
Nhưng là, có Tuyết Ảnh ở đây, cho dù Tà Băng có nhập ma đạo, hắn cũng sẽ kéo Tà Băng trở lại! Mà trọng yếu nhất chính là Tuyết Ảnh tin tưởng, tin tưởng người đã kí khế ước cùng hắn, tin tưởng cái lóng lánh nhất trong thiên địa_Quân Tà Băng nàng, nàng nhất định chắc chắc sẽ đem tâm ma của mình hảo hảo mà đem ra!
Theo một đao cuối cùng rơi xuống, Tà Băng thẳng tắp đưa lưng về phía mọi người, áo trắng có nhiễm một chút huyết sắc, như ưu tư, như đau xót, như phẫn hận! Giờ phút này là đang từ từ tản ra, theo gió mà bay đi …
Tuyết Ảnh nhìn bóng lưng của Tà Băng, mắt màu lam là nồng đậm đau lòng, Băng nhi, đây là Tâm Ma của ngươi, nhất định phải làm cho nó đi ra!
Mà lúc này, trên sợi tóc của Tà Băng nhiễm lấy một chút vết máu, nhẹ nhàng mở mắt, con mắt huyết sắc màu hồng, lúc này lộ ra vô cùng yêu dị! Quay người nhìn về phía bên cạnh mình là Tử Mạt Nhi cùng Lữ Lam đang trợn mắt há hốc mồm, Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra một cái dáng tươi cười diêm dúa cùng lẳиɠ ɭơ, nói ra: “Lữ Lam, hoàng hậu tôn quý của Tử Diệu đế quốc, nghĩ kỹ lại xem ngươi thật là muốn chết đến như vậy sao?”
Tà Băng nói chuyện ngữ khí rất là nhạt, nhạt tựa như đang hỏi: “Lữ Lam, ngươi thật sự muốn chết hay sao?”
Lữ Lam nghe được lời nói của Tà Băng…, thoáng cái liền điên cuồng , cho dù liều cái mạng này của nàng, nàng cũng muốn báo thù cho nữ nhi của mình! Thiên phú của Lữ Lam coi như cũng là rất tốt, 60 tuổi Hồn Tôn Cấp chín, nhưng nếu là ở trước mặt Tà Băng mà nói, nàng vẫn là không chịu nổi dù là một kích!
Tà Băng khơi gợi lên khóe miệng đầy trào phúng, Hồn Tôn Cấp chín? Nàng không có chứng kiến hai cái cái Hồn Đế kia tại trong tay của mình cũng không chịu nổi một kích sao?
Tà Băng không thèm nhìn đến hồn kỹ của Lữ Lam, một cái lắc mình tay của nàng liền ở trên cổ của Lữ Lam, dáng tươi cười tà ác hiển hiện: “Nếu ngươi biết tốt xấu là như thế nào, như vậy thì ngươi sẽ được cùng với con gái của ngươi chịu cảnh sống không bằng chết!”
“Mặc Trần! Ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy, ngươi không sợ sẽ bị trời trừng phạt sao?” Lữ Lam giãy dụa, lớn tiếng đối với Tà Băng quát.
Tà Băng nghe được câu này, nở nụ cười, dáng tươi cười diêm dúa lẳиɠ ɭơ nói: “Thiên Khiển(tức là trời phạt đó)? Ha ha! Coi như là ông trời muốn trừng phạt ta cũng phải nhìn xem có hay không cái quyền này! Mạng của ta cho tới bây giờ đều là đ tự tay ta nắm giữ thật chặc! Hiện tại, ngươi cũng đi cùng con gái của ngươi a! Ha ha…”
Tà Băng một tay chộp vào chỗ trán của Lữ Lam, thời gian bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, Lữ Lam đã toàn thân xụi lơ nằm trên mặt đất, hấp hối chỉ còn lại có một hơi. Chết? Bọn họ không có tư cách để chết! Nàng muốn bọn họ vĩnh viễn phải nếm được cái mùi vị đau đốn tận tâm can là như thế nào!
“Tiểu tử đừng vội càn rỡ!” Nhưng vào lúc này, lại có một giọng nói truyền đến, mà nương theo âm thanh này chính là một đạo hồn kỹ cường đại!
Tà Băng nháy đôi mắt yêu dị, vui vẻ không ngớt, lại có một cái đến đây chịu chết sao?…
Tà Băng tiện tay muốn đem cái Đạo Hồn kỹ này đánh cho tan, nhưng mà Tuyết Ảnh khi nhìn đến hồn kỹ kia đánh tới đã một cái lắc mình ôm Tà Băng tránh ra rồi, người tới là một người cường đại! Đôi mắt màu đỏ như máu của Tà Băng nhìn Tuyết Ảnh, trong hai tròng mắt hoàn toàn không có bất kỳ cảm tình, thế nhưng mà Tuyết Ảnh lại từ trong đôi mắt kia thấy được đau xót đến cùng cực…
Mà Tử Kình cùng Tử Minh nghe được âm thanh này , đều ngây ngẩn cả người! Đây là, trưởng lão của Tử Diệu đế quốc, đây chính là một gã Thần giai cường giả hàng thật giá thật, chính là Tử Kình cũng muốn hô cái trưởng lão này một tiếng, ‘lão sư’. Cho nên bọn hắn đều kinh ngạc, như thế nào trưởng lão lại xuất hiện?
Mà lo lắng càng nhiều nữa chính là an nguy của Tà Băng! Tử Minh biết rõ đối với trận đấu của những người này, hắn chỉ là một cái Hồn Tôn cấp một căn bản là không xen tay vào được, có thể làm chính là không chút do dự mà lấy ra Hồn Thú cùng bản thân mình Hợp Thể rồi đứng sau Tà Băng, Bắc Ngạn Phong cũng là đồng thời cùng Tử Minh phi thân đã đến bên người của Tà Băng!
Bắc Ngạn Nghiêng ngăn cản mấy người muốn đi lên đài, trận chiến đấu này, không phải bọn hắn có khả năng tham dự đâu! Chứng kiến đệ đệ của mình không chút do dự phi thân lên đài, nàng không có đi ngăn đón, trải qua những ngày quan sát này, nàng đã hiểu được cảm tình của đệ đệ đối với Mặc Trần, chỉ là đệ đệ mình có lẽ còn không rõ ràng lắm! Tuy nhiên đệ đệ yêu một cái nam tử lại để cho chính mình không cách nào tiếp nhận, nhưng người kia nếu là Mặc Trần, thì là không giống nhau…
Tử Kình đứng ở phía trước nhất, Tử Minh, Bắc Ngạn Phong cùng Tuyết Ảnh đứng trước người Tà Băng, Tử Kình ngưng trọng nhìn áo tím của lão giả trước mặt đã rơi xuống đất, nói ra: “Lão sư, chuyện ngày hôm nay không phải đứa nhỏ này sai.”
Tử Kình đứng ở phía trước nhất, Tử Minh, Bắc Ngạn Phong cùng Tuyết Ảnh đứng trước người Tà Băng, Tử Kình ngưng trọng nhìn áo tím của lão giả trước mặt đã rơi xuống đất, nói ra: “Lão sư, chuyện ngày hôm nay không phải đứa nhỏ này sai.”
“Tử Kình, ngươi già nên hồ đồ rồi sao? Không thấy được nàng đã nhập ma đạo rồi hả? ! Hôm nay ta phải gϊếŧ nàng, nếu không, thời điểm ma tính của nàng mà đại phát sẽ không có người nào có thể ngăn lại được!” Lão giả áo tím đối với Tử Kình lắc đầu, lúc chứng kiến con mắt màu hồng của Tà Băng, mặt mũi là tràn đầy lo quốc lo dân nói.
“Lão sư, đứa nhỏ này là đệ tử của ta, nếu là lão sư cố ý muốn đối phó nàng, Tử Kình này là phải đắc tội rồi!” Tử Kình nghe đến lời nói của lão giả…, lập tức đứng thẳng thân thể, đối với lão giả áo tím nói ra. Nha đầu là đệ tử của hắn, càng là cháu gái của lão bằng hữu, càng là bảo bối của Thượng Cổ Quân gia!
“Trưởng lão, muốn gϊếŧ nàng thì hãy bước qua xác bổn điện hạ!” Tử Minh hộ tại trước mặt của Tà Băng, đối với lão giả đối diện nói.
Bắc Ngạn Phong mặc dù không có nói chuyện, nhưng là đáy mắt lại rõ ràng nói cho lão giả biết là thấy chết không sợ cùng quyết tâm bảo hộ Tà Băng, muốn gϊếŧ Tà Băng, trước hết gϊếŧ hắn đi!
“Các ngươi… Các ngươi…” Lão giả nhìn một cái từng là hoàng tử trong hoàng thất (là Tử Kình), một cái là hiện nay thái tử điện hạ (là Tử Minh), một cái là Bắc Ngạn gia Thiếu chủ (là Bắc Ngạn Phong), lão giả tức giận nói không ra lời!
“Chuyện này, chúng ta hội giải quyết!” Tuyết Ảnh chứng kiến ba người hoàn toàn không để ý nguy hiểm tánh mạng đứng tại trước mặt Tà Băng, đánh đáy lòng vì Tà Băng mà vui vẻ, ôm Tà Băng đi tới trước mặt ba người, ngữ khí của Tuyết Ảnh là vô cùng thản nhiên nói.
Thần giai cường giả thì như thế nào? Muốn thương tổn Tà Băng cũng phải hỏi Tuyết Ảnh hắn có đáp ứng hay không. Vào lúc này, Tuyết Táp cũng theo ngọc giới bên trong vọt ra!
Chứng kiến con mắt màu hồng của Tà Băng cùng thi hài chất đầy đất, còn có đối diện mặt mũi tràn đầy căm thù nhìn lão giả trước mặt Tà Băng, cũng đại khái đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi, nhưng là làm hắn nghi hoặc chính là, nha đầu kia như thế nào giống như là muốn nhập ma đạo!
“Nếu có thể ngươi mai mốt ngươi hảy dùng con mắt màu hồng này đi ra ngoài đi ah, thật là xinh đẹp nha!” Cảm nhận được trên người Tà Băng nồng đậm mùi máu tươi cùng khí tức thương cảm, Tuyết Táp chính là muốn giảm bớt đi hào khí của Tà Băng, bất quá hắn nói cũng đúng nha, con mắt màu hồng của Tà Băng thật là một loại vẻ đẹp diêm dúa lẳиɠ ɭơ cùng kinh thiên động địa!
“Tuyết Táp, ngươi nếu như cùng suy với bọn hắn, ta sẽ không để ý.” Tà Băng đi ra khỏi ôm ấp hoài bão của Tuyết Ảnh, ngoéo … một cái khóe miệng, nhìn trên mặt đất huyết tinh tràn trề, nói ra.
Tuyết Táp sờ lên cái mũi, nhìn xem trên mặt đất, hay là thôi đi!
“Lão đầu, muốn mạng của ta sao, nhưng bọn hắn cùng ta là không dự tính rơi xuống Địa Ngục đâu!” Tà Băng đi đến phía trước nhất, nhìn xem lão giả áo tím đối diện mà hung hăng càn quấy nói, Ma Đạo? Ta Quân Tà Băng không muốn đi, dù là Ma Quân cũng không dám thu ta!
“Lớn mật, lại dám trước mặt lão phu làm càn rỡ như thế!” Lão giả nghe được lời nói của Tà Băng…, là thực tức giận rồi, sống mấy ngàn năm, chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế đối với hắn! Mà trước lại là một nha đầu muốn nhập ma lại dám nói như thế với mình? Ám chỉ mình nếu là muốn lấy mạng của nàng, thì phải chuẩn bị rơi xuống Địa ngục sao? !
Tốt! Tốt! Lão phu ngược lại muốn nhìn xem hôm nay đến tột cùng là ai muốn xuống Địa ngục!
“Lão phu cho ngươi thời gian chuẩn bị, sử dụng kỹ năng mạnh nhất của ngươi, đừng nói lão phu ta lấy lớn hϊếp nhỏ!” Lão giả áo tím hiện tại chính là tức giận nhưng cũng không tại trước mặt tiểu bối mà mất lễ nghĩ! Hắn hôm nay ngược lại muốn nhìn cái Mặc Trần này đã gϊếŧ nhiều người như vậy, thật tò mò không biết nàng sẽ như thế nào mà đưa một tên Thần giai như hắn xuống Địa ngục đây!
“Lão đầu, đã đến Địa Ngục đừng nói ta khi dễ Lão Nhân!” Tà Băng lạnh lùng hừ một tiếng, đối với người đứng phía sau nói ra: “Đều không được ra tay, kể cả Tuyết Ảnh cùng Tuyết Táp!”
Nàng hiện Hồn Lực trong người có hùng hậu bạo ngược, nàng phải đem những cái Hồn Lực bạo ngược này tất cả đều phóng xuất ra ngoài, vừa mới nảy còn không biết xử lí những Hồn Lực này như thế nào, hiện tại cái đống cát miễn phí đã tới để cho mình hảo hảo mà đánh rồi ah! Nếu còn không cần cái bao cát này thì Quân Tà Băng nàng chính là cái kẻ ngu rồi!
Nếu là lão giả biết rõ chính mình đường đường là một cái cao thủ Thần giai lại bị một tiểu nha đầu cho là đống cát miễn phí, không biết lão giả có thể hay không trực tiếp thổ huyết mà chết ah!
Con mắt màu hồng của Tà Băng lóe lên, liền phi thân lên: “Thức thứ nhất của Quy Nguyên Phần Thiên: Vũ Rơi Đốt Hoa!” Theo âm thanh của Tà Băng, cái Vũ Rơi Đốt Hoa kia là một cái hồn kỹ cường đại liền hướng phía lão giả đập tới!
Lão giả nguyên lai tưởng rằng chỉ cần tiện tay có thể đem cái hồn kỹ này đánh tan, lại không nghĩ rằng Hồn Lực của hắn vậy mà trực tiếp bị hồn kỹ của Tà Băng cho hấp thu! Lão giả lúc này mới là hoảng sợ, thu hồi đáy lòng nghi hoặc cùng kinh hãi, bài trừ đi cái chiêu Vũ Rơi Đốt Hoa này của Tà Băng sẽ dùng thời gian không ít!
Mà lão giả vừa mới đánh tan hồn kỹ của Tà Băng thì cái hồn kĩ thứ hai của Tà Băng cũng theo sát mà phía lão giả đập tới: ” Thức thứ hai của Quy vân Phần Thiên: Tàn Vũ Mặc Hương!” Trận hương khí nương theo một giọt tàn vũ thẳng tắp hướng phía mặt của lão giả mà đi!
Lão giả không dám xem thường Tà Băng khi phát ra hồn kỹ, lập tức tránh qua một bên, tránh né hồn kỹ của Tà Băng, chỉ là lão giả thật không ngờ, cái hồn kỹ này cũng không phải là cố định, mà là phải gặp huyết tinh thì mới thu hồi trở lại! Lão giả cố sức mà tránh né, một giọt tàn vũ kia lại ở sau lưng mà truy đuổi! Lão giả bất đắc dĩ nhìn cái tàn vũ này, vừa mới chuẩn bị tiếp cái tàn vũ này, hắn ngược lại là muốn nhìn cái tàn vũ này có cái chỗ nào lợi hại!
Lão giả cũng là không ngờ lúc này Tà Băng lại xuất ra thêm một cái hồn kỹ cường đại hướng hắn mà đánh: ” Đệ tam thức của Quy Nguyên Phần Thiên: Vân Quy Vũ Rơi!” Xen lẫn vô số tia chớp cùng tàn vũ vậy mà lập tức hỗn hợp lại với nhau! Điểm này khiến Tà Băng cũng có chút nghi hoặc! Thật không ngờ chiêu thức của Quy Nguyên Phần Thiên Quyết lại có thể dung hợp? !
Mà dung hợp sau chính là tàn vũ Mặc Hương cùng Vân Quy Vũ Rơi hoàn toàn không giống vừa rồi giọt mưa cùng sấm sét, mà là như một đoàn gió màu xám, cái màu xám kia trên trời vòng vòng, tựa hồ là đang giúp Tà Băng khoe khoang năng lực của mình , sau đó thì một hướng mà đi mà hướng này chính là lão giả!
Lão giả giờ phút này hoàn toàn là không kịp trốn tránh, cái màu xám này không biết nó là cái gì mà tốc độ lại quá nhanh, thời gian không một cái nháy mắt đến cũng đã đem lão giả hoàn toàn vây quanh bên trong, mà mọi người ở bên ngoài lại không nhìn được bên trong là phát sinh cái tình huống gì! Nếu nhìn thấy thì đoán chừng miệng của bọn hắn có thể nhét được một quả trứng gà!
Chỉ thấy lúc này lão giả tại cái không gian màu xám kia, hoàn toàn thừa nhận chính là bên dưới có lửa đốt, bên trên có Lôi Điện, trái có ám khí, phải có nước không ngừng tuôn chảy, hoàn cảnh hoàn toàn bị phong bế! Lão giả chỉ có một người lại thừa nhận lấy áp lực của tứ phương, hỏa thì đã sắp đốt áo bào của lão giả thành tro bụi, Lôi Điện đem tóc của lão giả toàn bộ dựng thẳng , ám khí cũng đem da thịt của lão giả làm ra không ít vết thương, tốt nhất chính là bên phải dìm nước rồi, nhưng là lão giả tình nguyện ở chỗ này chịu đựng áp lực của tam phương, cũng không muốn tới gần bên phải dù chỉ một chút, vì cái gì ư? Ngươi nhìn xem bên phải là cái gì? Dìm nước kia y như một con mãnh thú sáng bừng 2con mắt nhìn lão giả như đồ ăn, lão giả không chút nghi ngờ chỉ cần mình hơi tới gần nguồn nước sẽ bị cho là đồ ăn mà nuốt vào bụng!
Lúc này trong nội tâm của lão giả thật là có khổ nhưng là nói không nên lời! Hắn vốn là đang bế quan tu luyện, bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí tức bạo ngược của Ma Đạo rất cường đại, lúc này mới vội vàng chạy tới, lại chứng kiến khắp nơi là hài cốt! Hơn nữa hoàng hậu của đế quốc cũng xụi lơ trên mặt đất! Lúc ấy liền cho rằng là cái thiếu nữ có con mắt màu hồng kia đã nhập ma đạo rồi!
Lúc nghe được nữ tử nói chuyện, đã tinh tường cô gái này còn chưa có hoàn toàn nhập ma đạo, không có ý định làm khó xử nàng, ai biết nha đầu kia nói chuyện như vậy làm mình giận, bất quá chính mình muốn cho tiểu bối một bài học mà thôi, ai ngờ chính mình một chiêu còn không có phát ra, còn bị nha đầu kia đánh thành như vậy!
Mà tại mọi người bên ngoài lại là hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng màu xám không ngừng ở lắc lư!
“Trần Nhi, trưởng lão ở bên trong không có việc gì chứ?” Tử Minh chớp chớp mắt hoa đào, nhìn cái đồ vật màu xám kia, hỏi Tà Băng.
“Không biết, bất quá một người thần cấp cao thủ, ngay cả hồn kỹ của ta đều phá không được, thì cái Thần giai cao thủ kia cũng thật là quá yếu a!” Tà Băng chớp chớp hai con ngươi huyết hồng, sờ sờ cái mũi nói ra, đợi lão nhân kia đi ra, nàng phải hỏi bên trong kia là có cái tư vị gì ah!
“Ta lão đầu tử đương nhiên không có việc gì! Rất tốt!” Áo tím lão giả thật vất vả tìm được lối ra chợt nghe đến Tà Băng cùng Tử Minh đối thoại, một cái tức giận tựu chạy ra! Vừa định dùng chính mình cường đại Hồn Lực suốt Tà Băng cái này không biết đạo kính già yêu trẻ tiểu gia hỏa lúc, bỗng nhiên một đạo uy nghiêm hùng hậu âm thanh truyền tới!
“Ai? Là ai dám tổn thương bảo bối của ta? !” Âm thanh uy nghiêm theo chỗ thật xa hỗn hợp có hùng hậu có truyền đến trong tai của tất cả mọi người!