Nghe thế âm thanh thanh thúy, đảo mắt chứng kiến cái áo trắng bồng bềnh kia cười hì hì, mọi người thấy bộ dạng của nàng hoàn hảo vô khuyết là nói không nên lời, Vân Á vốn là đã gạt bỏ đi nước mắt, giờ phút này lại theo gương mặt chảy ra.
Hoa Thần Dật chứng kiến thiếu niên ở trước mắt, quen thuộc khuôn mặt, âm thanh quen thuộc, áo trắng quen thuộc, nhịn xuống mình muốn đem nàng ôm trong ngực, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, che dấu đáy mắt cảm xúc, lần nữa mở mắt ra, xem thiếu niên ở trước mắt, mở miệng: “Ngươi, không có việc gì là tốt rồi.”
Là , nàng không có việc gì là tốt rồi, trong lòng của hắn thế gian vạn vật đều so ra kém một cọng lông tóc của nàng!
Tà Băng nhìn xem bộ dáng lo lắng của mọi người, đáy lòng ấm áp đồng thời cũng mang theo rất nhiều áy náy, lại để cho bọn hắn lo lắng đến như thế.
“Ta không sao.” Xem bọn hắn, Tà Băng áy náy cười cười, thở khẽ ra ba chữ kia, lại để cho mọi người tâm thoáng một phát bình ổn trở lại.
Nghe được lão giả trên đài thi đấu lần nữa nói ra tên của mình, Tà Băng đối với mọi người gật gật đầu, quay người đi về hướng đài thi đấu.
Trên đài cao Tử Kình chứng kiến Tà Băng an toàn trở lại, đáy lòng một tảng đá coi như là rơi xuống đất rồi, nha đầu không có việc gì là tốt rồi.
Tà Băng cảm nhận được ánh mắt của lão sư Tử Kình, đối với Tử Kình cười cười, ý bảo nàng không có chuyện gì , tiếp tục hướng phía bục thi đấu mà đi lên trên.
Tà Băng đứng tại trên đài thi đấu, nhìn đối diện người của Hồn Sư học viện còn chưa đến, nghi hoặc nhìn về phía lão giả, nếu là nàng không có đoán sai…, hôm nay người dự thi của Hồn Sư học viện hẳn là Tuyết Táp à nha?
Lão giả bất đắc dĩ mắt nhìn đội ngũ Hồn Sư đang ở dưới đài, lão gỉ định hô lên một lần nữa, chưa kịp nói thì đã có một giọng nói đã cắt đứt.
“Đối thủ của ta, quả nhiên là ngươi!” Mang theo âm thanh từ tính vui vẻ rơi xuống , lúc này đối diện Tà Băng đã xuất hiện một vị hắc y nam tử tuyệt sắc. Tư thái vẫn như cũ là có chút lười biếng, trong đôi mắt lộ ra cũng vẫn như cũ là miệt thị thiên hạ, nam tử này, vì cái gì khi chứng kiến bộ dáng, Tà Băng cảm thấy có chút quen thuộc?
“Đích thật là ta.” Tà Băng ngữ khí đạm mạc, Tuyết Táp, cái nam tử này là lần thứ nhất làm cho nàng cảm giác được nguy hiểm! Không thể phủ nhận, nam tử trước mắt là rất cường, thật sự rất cường! Nhưng là Tà Băng muốn chính là một cuộc chiến đấu như vậy! Vừa vặn thử xem thực lực của nàng vừa mới tiến giai!
“Không hổ là người được Tuyết Táp ta để vào mắt! Chỉ nửa tháng không thấy, đã tấn thăng đến Cửu giai Hồn Thánh!” Tuyết Táp liếc thấy thực lực Tà Băng bây giờ, hơn nữa cũng hiểu rõ lúc này khí tức của Tà Băng cũng bất ổn, hẳn là vừa mới tiến giai còn chưa kịp vững chắc!
Nghe được lời nói của Tuyết Táp…, Tà Băng sửng sốt một chút, trước mắt nam tử vậy mà có thể liếc một cái đã nhìn ra thực lực của nàng, đúng vậy, thông qua lần này tấn cấp, Quy Nguyên Phần Thiên Quyết của nàng đã luyện đến tầng thứ sáu! Hồn Lực cũng tăng lên tới Cửu giai Hồn Thánh!
Nhưng là dưới đài hết thảy mọi người nghe được câu này, toàn bộ sân bãi lúc này lập tức yên tĩnh trở lại! Bọn hắn vừa mới nghe được cái gì rồi hả? Cửu giai Hồn Thánh? Bọn hắn nhất định là nghe lầm đúng hay không? Mấy tháng trước dương danh thiên hạ Mặc Trần mười lăm tuổi Cửu giai Hồn Tông, giờ phút này đã là Cửu giai Hồn Thánh rồi hả?
Một cấp bậc vượt qua, đối với người bình thường mà nói, ít nhất cũng muốn mười năm! Mà cái Mặc Trần này vậy mà chỉ mấy tháng thời gian đã tăng lên một cấp bậc? Cuối cùng là ở đâu xuất hiện cái quái vật này đây ah?
Trong ánh mắt mọi người lúc này đối với Tà Băng đã không hoàn toàn là hâm mộ, mỗi người bên trong con mắt thoáng hiện hơn nữa là kính sợ! Một cái mười lăm tuổi Cửu giai Hồn Tông, mọi người chỉ biết nói chuyện, hâm mộ thoáng một phát thiên phú của nàng! Nhưng là một cái mười lăm tuổi Cửu giai Hồn Thánh hoàn toàn là không giống với lúc trước!
Nếu như một người thiên phú so với người bình thường muốn tốt rất nhiều, sẽ gặp ghen ghét! Nhưng là nếu là thiên phú của nàng đã lại để cho người chỉ có thể nhìn lên…, như vậy mọi người là chỉ biết hâm mộ cùng kính sợ!
Nhưng đâu đó lại có ánh mắt ghen ghét : ‘Tấn cấp như vậy mà ngươi không chết ?’ (Đố mọi người là ai nói ah).
“Vừa vặn dùng ngươi tới thử xem thực lực của ta vừa mới tiến giai.” Tà Băng nhàn nhạt ngữ khí nói ra những lời này , cũng không nói gì nữa!
Tuyết Táp cũng giật mình, nàng chẳng lẽ cũng không biết sợ sao? Mình có thể liếc nhìn ra thực lực của nàng, đương nhiên có thể không uổng phí khí lực đem nàng đánh bại! Mà trong giọng nói của nàng lại đạm mạc không thấy chút nào khẩn trương, còn có chiến ý mãnh liệt như vậy!
Một cái đối thủ đáng giá tôn kính! Nếu là bắt đầu hứng thú, đến trước khi tán thưởng, mà bây giờ Tuyết Táp lại là hoàn toàn đặt Tà Băng ở vị trí rất cao, một cái đối thủ đáng giá để hắn coi trọng, đáng giá để hắn tôn kính!
“Tiểu Tử! Hợp Thể!” Tà Băng nhìn thoáng qua Tuyết Táp, đã tiến hành Hợp Thể! Đây là Tà Băng lần thứ nhất sử dụng Hợp Thể, đủ để nói rõ Tà Băng đối với trận đấu này rất coi trọng và cũng là tôn trọng đối với Tuyết Táp!
Ánh sáng tím kịch liệt bao phủ ở Tà Băng, đối diện Tuyết Táp nhưng lại không có chút nào động tĩnh, một đôi tròng mắt ở bên trong chỉ có đối diện “Thiếu niên” . Nha đầu, ngươi là người đầu tiên từ khi Tuyết Táp ta sinh ra đến bây giờ để vào trong mắt!
Ánh sáng tím tán đi , hết thảy mọi người ánh mắt đều tập trung vào một chỗ, con mắt đều không nỡ nháy dù chỉ một cái!
Trong mắt Tuyết Táp cũng hiện lên một tia kinh diễm, chỉ thấy Tà Băng đối diện lúc này đã hoàn thành Hợp Thể, vốn là thiếu niên Thiên Thần áo trắng tuyệt sắc, lúc này lại như thế , như thế đấy…rất..rất giống…Yêu nghiệt nha! Chiến giáp lụa mỏng màu tím bao vây lấy dáng người thon dài của thiếu niên, mái tóc cũng biến thành một màu tóc tím phiêu dật, hai con ngươi đen nhánh lúc này càng là lóng lánh lấy màu tím mê hoặc lòng người.
Hợp Thể xong Tà Băng hoàn toàn phá vỡ hình tượng từng đã là thần! Lúc này Tà Băng nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến ánh mắt của mọi người.
“Chống trời Tử Long trảm!” Theo Tà Băng một tiếng hét to, một đầu màu tím hư ảnh theo sau lưng Tà Băng hướng phía Tuyết Táp bay đi!
Tuyết Táp lúc này cũng không né không tránh, mắt nhìn hư ảnh càng ngày càng gần, khẽ cười một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên, tay trái biến chưởng thành quyền, một cái dùng lực, liền đánh tan hồn kỹ này của Tà Băng!
Cái hồn kĩ thứ nhất này của Tà Băng xem như thăm dò thực lực của Tuyết Táp, trước mắt Tuyết Táp quả nhiên như nàng sở liệu, là cái nhân vật có thực lực siêu cường!
“Thức thứ nhất của Quy Nguyên Phần Thiên Quyết: Vũ Rơi Đốt Hoa!” Đối với Tuyết Táp, Tà Băng hoàn toàn không thể ẩn dấu thực lực, bởi vì người trước mặt không phải là đối thủ nho nhỏ của nàng.
Chứng kiến Tà Băng sử dụng một chiêu này, ánh mắt Tuyết Táp mới bắt đầu biến thành ngưng trọng, kỹ năng Hồn Thú đối với hắn hoàn toàn là không có có ảnh hưởng , nhưng là trước mắt chiêu này hoàn toàn không phải hắn có thể khắc chế được rồi đấy!
“Tuyết Lạc thiên hạ!” Tuyết Táp nhìn xem càng ngày càng gần vô số giọt mưa đâm cùng cánh hoa, không thể không sử dụng hồn kỹ của chính mình, hồn kỹ bông tuyết đầy trời của Tuyết Táp cùng hồn kỹ của Tà Băng đυ.ng nhau và rồi “Phanh!”
Tà Băng chứng kiến Quy Nguyên Phần Thiên Quyết thức thứ nhất cùng đối phương liều mạng lại là ngang tay, không khỏi đối với thực lực của Tuyết Táp lần nữa tán thưởng, Hồn Đế phía dưới người có thể tiếp được cái hồn kỹ Vũ Rơi Đốt Hoa này của nàng là lác đác không có mấy, mà cái Tuyết Táp này lại là một trong những người đó!
“Quy Nguyên Phần Thiên Quyết thức thứ hai: Tàn Vũ Mặc Hương!” Quy Nguyên Phần Thiên Quyết phân làm mười ba tầng, cùng tám thức! Mỗi một tầng tăng lên đều là một cái vượt bậc, mỗi thức uy lực so với trước kia càng là cường đại gấp 10 lần! Quy Nguyên Phần Thiên Quyết tầng cuối cùng là cái gì thực lực không có ai biết! Mà ngay cả người chế ra_ Quy Nguyên tử cũng chỉ là tu luyện tới tầng mười hai!
Tàn Vũ Mặc Hương so sánh với Vũ Rơi Đốt Hoa, vốn là cường đại hơn nhiều, nhưng là bên trong ẩn chứa Hồn Lực lại cường đại kinh người! Thiếu chút nữa rút sạch Hồn Lực của Tà Băng!
Tàn Vũ Mặc Hương mới xuất hiện, tất cả mọi người nghe thấy được một cổ nhàn nhạt Mặc Hương, theo mùi thơm dày đặc nồng hậu, một giọt, không, hẳn là hàng ngàn hạt mưa thẳng tắp theo trong tay Tà Băng phát ra xông về hướng Tuyết Táp! Tàn Vũ, Tàn Vũ, đây cũng là Tàn Vũ sao?
Tuyết Táp nhìn hàng ngàn hạt mưa bay về phía mình, chau mày, hắn rõ ràng cảm nhận được bên trong ẩn chứa một Hồn Lực cường đại, lại liếc mắt nhìn Tà Băng sắc mặt có chút tái nhợt, Tuyết Táp thực không rõ, vì một cái trận đấu này mà lại dốc sức liều mạng sao?
Tuyết Táp không biết là, Tà Băng đã từng nói qua sẽ giúp lão sư lấy cho bằng được quán quân, nàng tựu nhất định sẽ lấy được!
Tuyết Táp nhìn xem giọt mưa tới gần, liền khiến cho hồn kỹ mạnh nhất của bản thân để chấm dứt trận đấu này! Ai ngờ Tuyết Táp vừa mới chuẩn bị mở miệng nói ra hồn kỹ lại bị một giọng nói làm cho kinh trụ!
“Đã đủ rồi, Tuyết Táp!” Một đạo âm thanh từ tính của tự nhiên theo bên người Tà Băng truyền đến.