Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 63: Dật muốn rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ah? Vậy sao?” Tử Minh khinh thường nhìn mấy người Dương Không học viện mà nói .”Các ngươi, các ngươi làm sao có thể không bị trúng độc?” đội trưởng áo đen không thể tin được nhìn về phía Hoa Thần Dật, Ngọc Tình bị đánh bay cũng đã bị Ngọc Uyển vịn , mỗi người đều vẻ mặt hàm khinh thường nhìn mấy người của Dương Không học viện, hạ độc? Chỉ bằng những cái độc này cũng muốn làm bị thương bọn hắn?

“Minh, đánh bọn chúng tiếp ah!” Hoa Thần Dật quay đầu đối với Tử Minh nói ra.

Tử Minh khóe miệng câu dẫn ra, cười tà tà, thân thể theo đi lên: “Vạn dặm trời quang!” Theo Tử Minh một tiếng rơi xuống, đầy trời Hồn Lực hướng phía Dương Không học viện nện tới!

Mà lúc này mấy người của Dương Không học viện vừa mới trong lúc đánh nhau không sai biệt lắm đã đem Hồn Lực đều dùng hết rồi, trải qua một kích này của Tử Minh, thoáng một phát toàn bộ đã ngã trên mặt đất, trận đấu này cũng tựu tùy là chấm dứt như thế, nhưng cũng không phải không phải Dương Không học viện quá kém, mà là mấy người Hoa Thần Dật quá mạnh mẽ!

Trận đấu của hai đội lại để cho các học viện khác nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ đến, cuộc tranh tài lại có thể kết thúc nhẹ nhàng đến như vậy?

“Ây da… Dương Không học viện quả là quá kém ah!” Lưu Diệp lắc đầu nói ra.

“Không phải Dương Không học viện kém, mà là nhờ Giải Độc Hoàn của Mặc Trần quá hữu dụng!” Vân Á nhìn thoáng qua Tà Băng, cúi đầu xuống có chút thẹn thùng nói.

“Mặc kệ, tóm lại thắng là tốt rồi, chúng ta đợi bọn hắn xuống liền trở về chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo a.” Bắc Ngạn Nghiêng mở miệng nói ra.

Mọi người nhẹ gật đầu, nhìn lão giả chuẩn bị lên đài thi đấu.

“Trận thứ hai của vòng thi đấu đoàn thể, Áo Tạp Tư học viện thắng!” Lão giả sau khi nói xong, lại lần tuyên bố nữa: ” Buổi sáng ngày mai chính là cuộc tranh tài giữa thiên thành học viện và Hồn Sư học viện, buổi chiều là Lam Nguyệt học viện đối với Sư Lan học viện.”

Theo lão giả tuyên bố, dưới đài mọi người cũng đều lui xuống, Tà Băng thấy mấy người Hoa Thần Dật đã trở lại, liền lấy ra một lọ khôi phục đan bỏ vào trên tay Hoa Thần Dật, Hoa Thần Dật đối với Tà Băng cười cười, cũng không có từ chối, theo trong bình đổ ra sáu khỏa đưa cho mấy người dự thi.

Mọi người ăn vào khôi phục đan xong, thể lực cùng Hồn Lực lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, mọi người là chưa có từng thử qua tác dụng của khôi phục đan, không ngờ đến lại hữu dụng đến dường này, tất cả đều là không nói một lời nào mà nhìn về hướng Tà Băng, nhất là Tử Minh, thân là Thái Tử trong hoàng thất, các loại đan dược hắn đều gặp, nhưng chưa từng có một cái đan dược nào giống như của Tà Băng, khi uống vào lập tức có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất ah!

Mặc Trần ah Mặc Trần, vì cái gì biết rõ trước mặt là cái hố to, ta lại vẫn là không chút do dự nhảy xuống nữa nha? Tử Minh bất đắc dĩ xoa bóp lông mày, chẳng lẽ chính mình thật sự lại cũng cùng Hoa lão đại đồng dạng, đi thích cái tên Mặc Trần này ah?

Bất quá lúc này cũng không ai chú ý tới thái độ bất thường của Tử Minh. Nguyên một đám đều muốn biết Tà Băng đến tột cùng là thân phận gì? Vì cái gì lại có thể xuất sắc đến như thế, nhưng trước kia lại chưa từng có nghe nói qua vị thiếu niên này ah? Giống như là tự nhiên lại xuất hiện một cái thiếu niên tựa như Thần Tiên đến thế!

Dáng vẻ của nàng như tiên nhân lại để cho mọi người không chuyển mắt được, khí chất nàng lười biếng lại để cho mọi người phải mê muội, thực lực của nàng lại để cho mọi người phải tán thưởng, nàng thần bí lại để cho mọi người điên cuồng! Mỗi lần nghĩ rằng chính mình đã hiểu rõ rằng nàng, thì lại thấy được một khoảng cách lại như kéo dài ra thêm, càng như thế lại để cho người ta điên cuồng muốn mở ra điều bí ẩn của nàng, muốn đào móc để biết rõ về nàng!

“Ách, các ngươi đều nhìn chằm chằm vào ta làm gì.” Tà Băng chứng kiến bọn hắn ăn đan dược xong, liền duỗi lưng một cái chuẩn bị trở về tiểu viện, ai ngờ mấy người này vậy mà lại nhìn chằm chằm vào nàng.

“Khục khục… Trần Nhi, ngươi đời trước tuyệt đối là Thần Tiên!” Bắc Ngạn Phong ho nhẹ một tiếng, che dấu vẻ mặt thất thố của chính mình, liền mắt sáng sáng lóng lánh nói.

“Tiểu Trần Nhi, ngươi nói nếu là ta say mê ngươi rồi thì nên làm cái gì bây giờ?” Tử Minh khóe miệng câu dẫn ra tạo thành một cái độ cong hoàn mỹ, chớp chớp mắt hoa đào, khuôn mặt tuấn tú nhìn Tà Băng, lời nói giống như giỡn nhưng cũng giống như rất nghiêm túc.

“Hừ, chúng ta là không phải cần phải trở về sao?” Sắc mặt Hoa Thần Dật khó xem hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

“Đi thôi, hồi trở lại tiểu viện đi.” Bắc Ngạn Nghiêng cúi đầu xuống khẽ cười một tiếng, lại ngẩng đầu nói ra, thuận tiện đối với Tà Băng âm thầm giơ ngón tay cái lên, kẻ gây tai hoạ này, lại một lần nữa nàng tán thưởng Mặc Trần là cái kẻ gây tai hoạ cấp bậc quá cao đi ah!

Mọi người đi trở về tiểu viện, Tà Băng liền về tới gian phòng của mình, nàng hiện tại nghĩ nên ngủ một giấc thật tốt trước đã.

“Đăng đăng đăng” ba tiếng tiếng đập cửa truyền đến, Tà Băng nghi hoặc nhìn thoáng qua ngoài cửa, nói ra: “Vào đi.”

Chỉ thấy Hoa Thần Dật một mình tiến đến, tìm cái ghế ngồi xuống, Hoa Thần Dật một mực không có mở miệng, chỉ là như vậy lẳng lặng nhìn Tà Băng, đôi mắt ngăm đen lúc này thâm thúy không thôi, lại để cho người không biết hắn suy nghĩ cái gì, Tà Băng nghi hoặc nhìn về phía Hoa Thần Dật, nàng chưa từng có nhận thức qua bộ dạng này của Hoa Thần Dật, Hoa Thần Dật là toàn thân tràn ngập khí tức thương cảm.

“Dật, làm sao vậy?” Tà Băng nghi ngờ hỏi.

“Băng nhi, lần này khi trận đấu kết thúc ta phải trở về gia tộc, có khả năng là sau một thời gian rất dài không thể giúp ngươi, không thể ở bên cạnh ngươi.” Hoa Thần Dật cúi đầu xuống ngữ khí sa sút nói, hắn không muốn rời đi Băng nhi, hắn thật sự chịu không được khoảng thời gian đó, thế nhưng hắn hiện tại lại không thể không trở về, hắn là Thiếu chủ của Hoa gia, hắn có trách nhiệm của hắn.

Tà Băng nghe nói Hoa Thần Dật phải đi, thoáng cái buồn buồn, cái này là rời khỏi nàng hay sao?

“Băng nhi, ta sau khi trở về sẽ mau chóng xử lý xong sự tình của gia tộc, sau đó tìm ngươi ah.” Hoa Thần Dật ngẩng đầu sắc mặt nghiêm túc nói.

Tà Băng nghe được lời nói của Hoa Thần Dật…, nhìn ánh mắt hắn chân thành không thôi, Tà Băng nở nụ cười: “Khi nào thì đi?”

“Trận đấu chấm dứt chính là ngày phải đi ah.”

“Chiếu cố tốt chính mình, ngươi cầm cái này ah.” Tà Băng xuất ra mười bình Trúc Cơ Đan cùng một ít đan dược chữa thương cứu mạng lần lượt đưa cho Hoa Thần Dật, hai tháng sau Trúc Cơ Đan đấu giá Hoa gia khẳng định cũng sẽ đi, Tà Băng biết rõ chính mình Quân gia cùng Hoa gia là quan hệ bạn bè thân thiết, mười bình cái Trúc Cơ Đan này coi như là thay gia gia đưa cho Hoa gia ah.

“Cái này…” Hoa Thần Dật cũng không có tiếp những đan dược kia, vừa muốn mở miệng, liền bị Tà Băng cắt đứt.

“Cầm a, đây cũng không phải là tặng cho ngươi , xem như ta thay gia gia đưa cho Hoa gia gia ah.” Tà Băng đánh gãy lời nói của Hoa Thần Dật…, đem đan dược phóng tới trên mặt bàn về sau, đối với Hoa Thần Dật nói ra.

Hoa Thần Dật nghe được lời nói của Tà Băng…, lại để cho hắn như thế nào cam lòng ly khai khỏi nàng? Nàng tà ác, nàng đạm mạc, nàng tàn nhẫn, nhưng là đối với nàng người mà nàng đã nhận định, nàng luôn toàn tâm toàn lực đi giúp đỡ, người nhà của nàng, bằng hữu của nàng, học sinh của nàng, có người nào là không vui vẻ hay sao? Có người nào mà không cảm thấy hạnh phúc ah?

Hoa Thần Dật khóe miệng câu dẫn ra, cũng không hề chối từ, tâm niệm vừa động, đem đan dược trên mặt bàn đều thu hồi trong không gian giới chỉ.

“Sau khi trở về ta cũng sẽ không tại học viện ngốc thật lâu, chỉ cần bọn hắn có được năng lực nhất định được, ta lập tức sẽ rời đi ah.” Tà Băng thấy Hoa Thần Dật đem đan dược thu về chiếc nhẫn, mới mở miệng nói ra.

“Ngươi định đi nơi nào?” Hoa Thần Dật ngẩng đầu nhìn hướng Tà Băng, hỏi.

“A…, còn chưa nghĩ ra.” Tà Băng cúi đầu xuống, sau nửa ngày mới ngẩng đầu nói ra. Nàng thật đúng là chưa nghĩ ra trạm kế tiếp sẽ đi đâu ah.

“Cẩn thận, có người!” Hoa Thần Dật bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng, đối với Tà Băng thấp giọng nói ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »