Nghe được thanh âm thanh thúy từ nhị tỷ Tà Tư, thiếu niên kia dừng lại một chút, chuẩn bị quay lại mắng nhị tỷ. Vừa quay người lại nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp, nhất thời hô to với bọn hộ vệ còn đang đánh đấm: _ “Bảo các ngươi dừng tay không nghe thấy sao? ” .Vài tên hộ vệ nghe được lệnh của thiếu gia mình , dừng đánh đấm. ..
Tà Băng cũng thấy rõ bộ dạng tiểu nam hài, toàn thân nhuốm máu, cho dù không bị đánh đấm nữa cũng không thể đứng dậy nổi, trong ánh mắt nam hài để lộ ra phẫn nộ, oán hận cùng trào phúng. Tà Băng nhìn vẻ mặt nam hài quật cường, âm thầm gật đầu, nam hài này nếu có thể bồi dưỡng thêm, ngày sau nhất định sẽ là cánh tay đắc lực của mình!
_”Tại hạ Tây Môn Thanh, xin hỏi cô nương họ gì?” .Tây Môn Thanh, chính là thiếu niên vừa mắng nam hài, làm ra bộ dạng quân tử đối với nhị tỷ hỏi.
Nhị tỷ nhìn bộ dáng hắn tự cho là đúng, chán ghét nhíu nhíu mày, rồi nhìn đến trên người nam hài, một trận lửa giận dâng lên:
_ “Các ngươi còn có tính người hay không, hắn mới chỉ là một đứa trẻ cần gì phải hạ thủ nặng như vậy!”
Tây Môn Thanh thấy cô gái đối với mình thái độ chán ghét, còn chỉ vào mặt mình mà quát, cũng nổi lên một trận lửa giận, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đối với mình nói như vậy:
_”Tiểu tạp chủng này thiếu gia ta thích đánh liền đánh .Thế nào! Định cứu hắn sao? Vị mỹ nhân này,nếu hôm nay chịu theo bổn thiếu gia, ta sẽ tha cho hắn .Được không?”.
Bên cạnh mọi người một trận tiếc hận, một cái cô gái tốt như vậy chẳng lẽ lại bị tiểu súc sinh này hủy sao?
Nhị tỷ vừa nghe lời này, nhất thời nổi trận lôi đình, giáng một cái tát lên mặt Tây Môn Thanh,lại thưởng them cho hẳn một cước vào chỗ hiểm.
Thật vất vả mới chen vào đám người, Tà Trần, Tà Vân nghe có người dám vũ nhục nhị muội ( nhị tỷ ), hai người đang chuẩn bị động thủ, nhoáng một cái đã thấy Tây Môn Thanh bị Tà Tư đá bay ra ngoài.
Mà Tà Băng nhìn Tây Môn Thanh, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một người sắp chết . Kiếp trước Tà Băng không có người thân, kiếp này thật vất vả có được , bất luận kẻ nào cũng không có thể thương tổn người thân mình, cho dù chỉ là nói năng lỗ mẵng cũng phải chết. Dám chạm đến người của Quân Tà Băng ta, dù là ai cũng chuẩn bị mà sống không bằng chết đi !
Bị đá bay ra ngoài, Tây Môn Thanh hướng nhị tỷ hô to:
_ “Ngươi cũng dám đánh ta! Các ngươi còn thất thần cái gì, còn không mau bắt ả chết tiệt này lại cho ta !”. Tây Môn Thanh vừa mắng vừa vội chạy lại núp sau lưng hộ vệ.
Hộ vệ vừa nghe liền nhìn nhau nhưng cũng không dám tiến lên,nhìn phía sau người ta có 4 hồn Tông, chúng ta cũng không phải người mù! Chúng ta chỉ là mấy hồn Sư lại dám đánh hồn Tông sao? Cái này so với đi chịu chết có cái gì khác nhau!
_”Đánh ta? Hôm nay người bị đánh chính là ngươi ! Về nói với cha nương ngươi, cô nãi nãi ta thách họ!” .Đừng nhìn nhị tỷ nàng hàng ngày hoạt bát đáng yêu mà lầm tưởng ,một khi đã nổi giận lên thì cho dù là đại ca Quân Tà Trần cũng thua xa mấy lần.
Nhị tỷ một tay túm lấy Tây Môn Thanh, hướng trên mặt hắn đánh, đánh xong liền một cước đá đến hạ bộ của hắn, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người .
Quanh đây hễ là nam nhân đều là một trận nổi da gà. Vội vàng lui ra phía sau, sợ tiểu cô nương này cũng đá mình một cước. Nhắc tới Tây Môn Thanh mười lăm tuổi là hồn Sư cấp một cũng được coi như là thiên tài, đáng tiếc lại gặp phải thiên tài Quân gia nhị tiểu thư Quân Tà Tư .
Mà hộ vệ của Tây Môn thanh bị 4 hộ vệ hồn Tông trông coi chặt chẽ cũng chỉ biết đứng nhìn thiếu gia mình bị đánh. Chờ vị tiểu thư kia đánh xong mới kéo thiếu gia mình chạy về phủ, Tây Môn Thanh chạy phía trước còn lớn tiếng kêu gào:
_ “Các ngươi chờ đó, Tây Môn gia sẽ không bỏ qua của các ngươi!”
Đại ca Quân Tà Trần lúc nghe tên Tây Môn gia mày nhíu một chút, đối với nhị tỷ Tà Tư cười nói:
_ “Trở về nói cho phụ thân biết ngươi đánh nhau,thì ngươi không phải sẽ bị phạt ,sao hả ?”
Nhị tỷ vừa nghe chép phạt nhất thời một trận tức giận, bất quá nghĩ lại chuyện hôm nay chính là tự mình khơi ra , hừ hừ! Tên hỗn đản kia dám nói ta như vậy, không có phế đi hắn là đã để cho hắn mặt mũi rồi !
Tà Vân thì lôi Tà Băng nhìn khắp người sợ có ai gây thương tích cho bảo bối muội muội.
Tà Băng cười nhìn nhìn bọn họ, đi đến chỗ nam hài kia, ngồi xổm xuống, ôn hòa nói:
_ “Ngươi thế nào?”
Nam hài ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương áo trắng, ở trong đôi mắt nàng không có đồng tình, không có thương hại, chỉ có thản nhiên đau lòng cùng ôn hòa. Nàng, là quan tâm ta sao?
Nam hài tự giễu cười cười, đối với Tà Băng lắc lắc đầu:
_”Không có việc gì!” .Tiếng nói có chút khàn khàn như là lâu lắm rồi mới mở miệng vậy!
_”Ngươi, có nguyện ý đi theo ta không?” .Một cỗ thanh âm tinh tế truyền vào trong tai nam hài, nam hài kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tà Băng đang cười, này, đây là truyền âm bí mật ?
Nam hài cúi đầu hơi trầm tư sau đó bỗng dưng ngẩng đầu nhìn thẳng Tà Băng, ánh mắt tỏ ra kiên định. Không đợi nam hài trả lời, Tà Băng liền tiếp tục truyền âm:
_”Đừng nhúc nhích! Trước đem viên thuốc này ăn đi, buổi tối ta sẽ tìm đến ngươi!”
Tà Băng nhìn mọi người rồi bí mật đưa viên thuốc cho nam hài, đứng dậy đi tới bên cạnh bọn đại ca , trải qua chuyện bát nháo như vậy, bốn người cũng không có hứng tiếp tục đi dạo, liền hồi phủ.
Mà nam hài kia thật sâu nhìn thoáng qua bóng dáng Tà Băng rời đi, không chút do dự đem viên thuốc nuốt vào, nhất thời một dòng nước ấm chảy dọc tứ chi khiến những vết thương kia dần hồi phục, nam hài đứng lên, nhìn theo hướng Tà Băng ánh mắt càng phát ra kiên định.
Tà Băng về nhà ăn qua cơm chiều, sau lại thay một thân hắc y vận khởi khinh công, hướng thần thức tập trung chỗ nam hài bay đi.
Một mình chờ đợi ,nam hài vừa thấy thân ảnh Tà Băng đến, ánh mắt hiện lên vui sướиɠ, hướng thẳng đến Tà Băng quỳ xuống.
_”Ngô Lăng Tiêu lúc này thề với trời, cả đời làm tùy tùng của nàng, dùng tánh mạng mình bảo vệ nàng, nếu có vi phạm, trời chu đất diệt!”
Lời thề vừa chấm dứt, quy tắc thiên địa buông xuống dưới chân hai người, lời thề thành lập . Ở Aucas đại lục này chỉ cần thề với trời, liền sẽ thành nguyên tắc của trời đất, nếu có chút vi phạm, sẽ bị trời chu đất diệt .
Lăng Tiêu trực tiếp dùng phương thức này đê biểu đạt tâm tư mình với Tà Băng, ngay tại thời điểm Tà Băng đưa cho hắn viên thuốc kia, trong mắt nhận thấy một tia đau lòng, Lăng Tiêu cũng đã quyết định cả đời là tùy tùng của nàng .
Tà Băng nhìn thiếu niên quật cường quỳ trước mặt, ánh mắt chợt ấm áp. Thật không ngờ hắn lấy phương thức quyết liệt như vậy để biểu đạt sự thần phục .
Tà Băng tiến lên từng bước nâng Lăng Tiêu dậy, nhẹ cười một cái.
_”Lăng Tiêu, ta là Tà Băng, Quân Tà Băng! Chuyện của ngươi ta sẽ không hỏi đến. Ta có thể giúp ngươi, biến ngươi chân chính trở nên cường đại, tự tay gϊếŧ chết kẻ thù chính mình, đem những nhục nhã mà ngươi từng trải qua hết thảy dẫm nát dưới chân!”
_”Lăng Tiêu, ta có thể khiến cho ngươi được mọi người ngước mắt lên nhìn, ta có thể cho ngươi có được lực lượng đủ để tung hoành thiên hạ, không người có thể ngăn cản “
_”Lăng Tiêu, hôm nay cứu ngươi, không phải vì đồng tình càng không thể là thương hại, mà vì ngươi bất khuất .Ta sẽ làm cho ngươi có thể kiêu ngạo, từ hôm nay trở đi, không ai có thể khi nhục ngươi. Ta Quân Tà Băng chính là người nhà của người, về sau gọi ta Tà Băng!”
Lăng Tiêu nhìn tiểu cô nương trước mặt rõ ràng thấp hơn mình rất nhiều, lại khiến hắn phải ngước lên nhìn. Nghe lời nói kia cuồng vọng quyết tuyệt, nội tâm Lăng Tiêu là một mảnh lửa nóng.
Nghe được câu kia: ‘ta Quân Tà Băng chính là người nhà của ngươi’, hắn luôn luôn kiên cường cho dù bị người ta đánh thừa chết thiếu sống cũng chưa từng rơi lệ bây giờ lại thấy cay cay vành mắt, Lăng Tiêu chảy ra một giọt lửa nóng thanh lệ. Tà Băng, có sự đối đại của ngươi như thế, cuộc đời này còn ta còn cầu gì nữa đây ? Lực lượng cường đại, thế nhân kính ngưỡng. Chỉ cần là ngươi yêu cầu, Lăng Tiêu dù phải liều chết cũng làm bằng được.
_”Lăng Tiêu, ta mang ngươi đi đến nơi tu luyện!” Nói xong mang theo Lăng Tiêu tiến nhập vào bên trong ngọc giới chỉ, xuất ra một viên Trúc Cơ đan, đưa cho Lăng Tiêu:
_”Ăn nó, rồi khoanh chân ngồi xuống!”
Ăn xong viên thuốc Lăng Tiêu liền khoanh chân ngồi xuống, Tà Băng lợi dụng chân nguyên ở trong cơ thể Lăng Tiêu đưa ra một phương thức:
_ “Nhớ kỹ phương thức hành tẩu chân nguyên, về sau liền dựa theo đường này mà tu luyện!” Nghe được lời nói của Tà Băng ,Lăng Tiêu cảm thụ được chân nguyên lưu động, liền ghi nhớ kỹ phương thức.
Sau ba nén nhang, Tà Băng đình chỉ vận khởi chân nguyên, đứng lên, nhìn Lăng Tiêu, lộ ra một chút tươi cười! Lăng Tiêu tư chất mặc dù so ra kém mình, nhưng cũng là thiên tài hiếm thấy.
Chọn lựa công pháp sử dụng thích hợp cho Lăng Tiêu, cùng Tuyết Ảnh luyện tập xong liền ra khỏi ngọc giới chỉ.