“Là Tây Môn Lị người của Tây Môn gia, nữ nhân này thật đúng là không biết sống chết. .” Lăng Tiêu ngữ khí bất thiện mở miệng nói ra. Vốn bọn hắn định đến đế đô tìm Tà Băng, ai ngờ nửa đường lại thu được thư gởi cho Tà Vụ, nói có người dùng tiền đến Tà Ảnh Các mua đầu người của Tà Băng, khiến cho bọn hắn ra roi thúc ngựa đuổi tới đế đô ngay lập tức.
Nữ nhân này thật sự là chê sống lâu òi nha, mười năm trước tha cho nàng một cái mạng, mười năm sau còn dám tìm đến Tà Băng ta gây phiền toái, quả thực là muốn chết mà!
“Ha ha, là Tây Môn Lị ah, mười năm không gặp lá gan của nữ nhân này vẫn là trước sau như một rất lớn a!” Tà Băng khinh thường nói, “Đoán chừng là vì đệ đệ của hắn a, mấy hôm trước vừa bị ta phế đi.”
“Bọn hắn muốn chết.” Tà Vụ vẫn là bộ dạng lạnh lùng, nói ra bốn chữ.
“Vụ, ngươi cũng không thể nói nhiều thêm một hai chữ a, mỗi ngày mặt đều cứ như một bộ quan tài.” Tà Băng cười với Tà Vụ nói ra, từ khi cái Tà Vụ này bắt đầu làm chủ Tà Ảnh các thì khi gặp lại hắn,hắn không bao giờ chịu nói chuyện nhiều a.
“Đúng đấy, Tà Vụ ah, ngươi không phải lại muốn bị ta đặc huấn một tháng a!” Lăng Tiêu cười nhìn Tà Vụ nói, nhớ tới mười năm trước Tà Băng giao cho mình nhiệm vụ, mỗi lần nghĩ đều rất buồn cười.
“Khanh khách, muốn cho Vụ đại ca nói nhiều, sợ là chỉ có Tà Băng mới có thể làm được thôi…” Mị Nhi không hổ là trời sinh mị cốt, tùy ý nói giỡn nhưng khắp nơi đều xuất hiện cảm giác tuyệt mỹ.
“Nữ nhân này các ngươi không cần phải xen vào, giao cho ta.” Tà Băng cười nhạt một tiếng, một cái Tây Môn Lỵ Thật chất là không đủ cho Tà Băng để vào trong con mắt a.
“Không được, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chúng ta không thể để cho ngươi gặp nguy hiểm!” Nghe được lời Tà Băng nói…, Lăng Tiêu trước nhảy cẩn lên , bọn hắn không thể đem nguy hiểm đặt gần bên người Tà Băng.
“Chẳng lẽ các ngươi lại không tin ta? Ta cũng không phải là ôm tép nhãi nhép mà có thể đả bại đấy.” Tà Băng bất đắc dĩ bĩu môi, nhìn xem ba người rõ ràng biểu hiện là không đồng ý, trong nội tâm vẫn là rất ấm áp.
Ngay tại thời điểm ba người còn muốn nói cái gì đó, thì một hồi tiếng chửi bậy truyền đến, tất cả đều nhíu mày.
“Nguyên lai tiểu tử này là người của Quân gia đó a, nhưng Quân gia thì như thế nào, tại đế đô này còn không phải là thuộc quyền chúng ta định đoạt!”
“Nhanh, đem tiểu tử này đánh cho ta !”
“Hừ, chỉ bằng các ngươi…” Một tiếng thanh thúy thanh âm truyền đến.
Tà Băng nghe được thanh âm này, đôi mắt lóe lên, đi ra bên ngoài cửa, ba người sau lưng cũng là ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Dừng tay cho ta!” Giọng nói cảu Tà Băng hỗn hợp có chân nguyên lớn tiếng hô to.
Mọi người bị một tiếng của Tà Băng làm cho kinh hãi, giơ mắt lên nhìn, bốn cái tuấn nam mỹ nữ, ánh mắt tràn ngập sát khí trừng bọn hắn.
Mà cái thiếu niên kia bị vây ở bên trong, giờ phút này chứng kiến thân ảnh Tà Băng, vừa là một hồi mừng rỡ lại vừa là một hồi ảo não, đôi mắt thanh tịnh nhìn Tà Băng, hắn giống như đã gây họa nhưng là vì Tà Băng…
“Tà Vụ, đem những người này hung hăng đánh thành đầu heo! Văng ra cho ta!” Tà Băng nhàn nhạt nói một câu với Tà Vụ. Đem thiếu niên dưới đất đưa đến bên người. Xác định trên người thiếu niên không có một tia vết thương, Tà Băng mới đôi mắt mới ác liệt nhìn xem những người kia.
Tà Vụ nghe vậy, vỗ nhẹ nhẹ cánh tay, chỉ thấy ba cái Hắc y nhân đã phi thân đến đầy bên người những tên này, ghi nhớ lời nói của Tà Băng…, chỉ hướng trên mặt đánh, đánh thành đầu heo xong, lập tức một tay thì đem hai tên ném đi ra ngoài.
“Các ngươi lại dám đánh ta!” nam tử đầu heo che mặt của mình, lớn tiếng hướng phía bọn hắn cùng Tà Băng hô hào, “Các ngươi chờ đó cho ta, ta liền trở về nói cho phụ thân ta biết, sẽ phá hư cái Ngọc Mãn Lâu này!”
Tà Băng nhìn đều không có nhìn đến bọn hắn, trực tiếp đi vào phòng cao thượng, mấy người sau đó cũng tiến vào phòng cao thượng.
Nhìn trước mắt thiếu niên cúi đầu, Tà Băng là bất đắc dĩ a, nàng sao có thể lại để cho một mình hắn đến học viện đây này, thiệt là! Cái này là đơn thuần ngốc nghếch a!
“Tà… Tà Băng.” Thiếu niên bất an do dự ngẩng đầu mắt nhìn Tà Băng, đôi mắt cũng thanh tịnh sắp nhỏ ra nước mắt a, đều là hắn không tốt, làm cho Tà Băng tức giận.
“Tiểu mập mạp… Ăn cơm chưa?” Tà Băng chịu không được nhất đúng là thanh tịnh đôi mắt của tiểu mập mạp_Quân Tử Hiên kia a, mỗi lần chứng kiến con mắt tiểu mập mạp, cho dù giận dữ cách mấy Tà Băng cũng lập tức bình tĩnh. Lời nói lập tức biến thành quan tâm hỏi thăm.
Đối đãi Tử Hiên, Tà Băng một mực đồng dạng như đối với đệ đệ của mình, hắn đơn thuần lại để cho Tà Băng nhịn không được phải đi bảo hộ. Cái này tiểu mập mạp bây giờ là không còn béo nữa đâu a, mười năm cũng trổ mã trở thành một cái thiếu niên xuất sắc, bất quá Tà Băng vẫn gọi là tiểu mập mạp thành thói quen, cũng sẽ không bao giờ sửa đổi a.
Quân Tử Hiên nghe được lời nói của Tà Băng…, đã biết rõ Tà Băng không có tức giận với chính mình, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn đang đau thương thoáng một cái đã tràn ngập ánh mặt trời, con mắt thanh tịnh chớp chớp, lộ ra một dáng tươi cười sâu sắc, lại ôm bụng một cách đáng thương, “Ta còn chưa có ăn cơm đâu, vừa định đi ăn ở Ngọc Mãn Lâu liền gặp bọn họ, muốn bắt ta trở về…”
“PHỐC…” Không đợi Tà Băng nói chuyện, Lăng Tiêu cùng Tà Mị Nhi đã cười ra tiếng, mà ngay cả trong đôi mắt của Tà Vụ cũng đã hiện lên mỉm cười, Quân Tử Hiên tuy nhiên đơn thuần thanh tịnh, nhưng là cố gắng của hắn là không thể nghi vấn , từ nhỏ đã cùng bọn họ huấn luyện ở một chỗ, cùng một chỗ cố gắng, đối với cái thiếu niên như ánh mặt trời Tử Hiên này, bọn họ đều là rất ưa thích đấy.
“Tốt rồi, một hồi sẽ có người mang thức ăn lên…” Tà Băng cười một tiếng nhạt, tiểu mập mạp, ngươi đơn thuần thế nào mà lại để cho người yêu mến thế này.
Mấy người liếc nhau, vây quanh cái bàn ngồi xuống, chỉ chốc lát, một hồi tiếng đập cửa vang lên, lão bản cùng tiểu nhị của Ngọc Mãn Lâu đi vào đặt đồ ăn lên bàn, lão bản bên tai Lăng Tiêu nói mấy câu, mới mang theo tiểu nhị rời đi.
Lăng Tiêu trong đôi mắt hiện lên một tia trào phúng, đối với Tà Băng nói ra, “Người vừa nảy chính là con thứ hai của Lý thị bá tước đế quốc, Lý Bạch, đoán chừng một hồi sẽ mang theo một đám lưu manh trở lại tìm ngươi a!” Một cái nho nhỏ con của bá tước cũng dám động đến người mà bọn hắn bảo hộ sao?
“PHỐC… Lý Bạch? Tiểu tử này quả thực hủy hoại cái tên này a!”Hoa Hạ lưu truyền danh nhân thiên cổ lại trùng tên với ngươi hay sao ?
“Hừ… Nếu bọn hắn đến chính là muốn tìm đường chết…” Nghe được lời nói của Lăng Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Hiên hiện lên một tia mặt giận dữ, hắn là đơn thuần, nhưng hắn cũng không phải là mềm yếu, bị Tà Băng huấn luyện mười năm hắn như thế nào lại e ngại người khác!
Mấy người nhìn xem bộ dáng Tử Hiên, đều là một hồi vui vẻ, tiểu tử này cho dù sinh khí cũng không có một điểm cảm giác bị trấn áp ah, bất quá bọn hắn cũng không dám xem thường cái thiếu niên đơn thuần này, người đơn thuần không lịch sự thường sinh khí, thế nhưng một khi đã sinh khí , đó cũng không phải là người bình thường có thể thừa chịu được đấy.
Mấy năm trước được một màn kia, đoán chừng nếu ai biết dùng người vĩnh viễn đều sẽ không quên, cái thiếu niên đơn thuần thanh tịnh này, như thế nào mà ngày đó đẫm máu giống như Tu La… Nhưng ai cũng có cái đại kị của mình, cái thiếu niên đơn thuần này cũng có cái đại kị của chính mình, chạm đến đại kị của hắn, chính là thời điểm hắn hủy diệt hết thảy…
“Tốt rồi, ăn cơm đi, bá tước thì như thế nào? Chọc giận ta, dò xét hang ổ của hắn đi!” Tà Băng bộ dáng liều lĩnh khả ái lại để cho mọi người cười ra tiếng, không hề có bất kì ngôn ngữ nào, tất cả đều bắt đầu yên tĩnh ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy người nhàn nhã ngồi ở phòng cao thượng uống nước trà, trò chuyện. Tà Băng chợt nhớ tới việc tiểu mập mạp học ở lớp nào, hỏi, “Tiểu mập mạp, ngươi bây giờ là ở lớp nào à?”
“Ân? Ta ở lớp một a, bất quá ta bị Lưu Dục lão sư thu làm đệ tử rồi, ngày mai sẽ phải tiếp nhận khảo nghiệm ở thánh đường.” Nói đến đây, Quân Tử Hiên rất vui vẻ nói với Tà Băng.
Nghe xong, Tà Băng nhẹ gật đầu, với thiên phú của mập mạp bị Lưu Dục thu làm đệ tử cũng không phải chuyện lạ, mười lăm tuổi Hồn Tông cấp ba, nhân tài từ nhỏ bị Tà Băng huấn luyện, như thế nào có thể so với người khác thấp hơn a?
“Nếu không, ngươi chuyển đến của ta lớp a? Cùng bọn họ một chỗ huấn luyện cũng tốt…” Tà Băng nghĩ đến trong lớp đám người kia là học sinh của chính mình, khóe miệng khơi gợi lên vẻ tươi cười, tiểu mập mạp cũng có thể đến giúp nàng huấn luyện đám người kia.
“Ân? Quý tộc lớp 6 sao? Tốt.” Quân Tử Hiên buông chén trà trong tay, nháy mắt mấy cái, cười đáp.
“Đi ra! Chính là trong chỗ này! Chính là bọn họ ta đánh! Các ngươi nhanh đem bọn đánh cho ta!” Âm thanh hổn hển vang lên…