- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Tà Băng Ngạo Thiên
- Chương 119: Tuyết Ảnh Cường Hãn
Tà Băng Ngạo Thiên
Chương 119: Tuyết Ảnh Cường Hãn
Editor: Hân Hân
Thời điểm hồn lực Tà Băng bị khống chế, Tuyết Ảnh đã cảm nhận được, tận đáy lòng, lửa giận bốc lên dữ dội. Ngay sau đó, tiểu Tử, Tuyết Táp, Đốt Tinh ba người đồng thời đều cảm thấy Tà Băng có chút không đúng. Tâm tình của bốn người biểu lộ ra thông qua sắc mặt lại khiến cho mấy người Yêu Hoa, Mộc Vũ, Hoa Thần Dật, Bối Bối chung quanh biến sắc, chẳng lẽ Tà Băng xảy ra chuyện?
Nghe Tuyết Ảnh đem cảm giác của mình nói ra, vẻ mặt mọi người đều bừng bừng tức giận, đau lòng muốn cùng lao ra khỏi ngọc giới. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng Tà Băng triệu hoán, tất cả cùng mang theo sát khí trùng trùng, theo lời kêu gọi của nàng mà tiến ra.
Ngay cả Tuyết Ảnh ngày thường một mực ôn hòa, lúc này đôi mắt ôn nhuận màu lam cũng đỏ lên giận dữ, đầy sát khí. Tà Băng không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ người của nàng, mà nghịch lân của bọn Tuyết Ảnh cũng chính là Tà Băng. Nàng vì muốn thức tỉnh Hỏa Phượng Hoàng Vương, khổ công luyện đan hơn nửa tháng trời, hao tổn biết bao tâm tư, khi đan thành lại còn trực tiếp lao đi trợ giúp Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc… Vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình huống này? Đây là lý gì?
Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc quả thực đã thành công châm ngòi ngọn lửa căm hận, khơi dậy sát ý lãnh khốc trong lòng đám người Tuyết Ảnh.
Hỏa Phượng Hoàng Vương khi nhìn thấy đám người Tuyết Ảnh xuất hiện, con ngươi lập tức co rút lại. Sâu trong đáy mắt, sự liều lĩnh, khinh thị đã biến mất. Đôi mắt hồng vô cùng nghiêm túc nhìn xuống đám người Tà Băng.
Tà Băng được đám Tuyết Ảnh bảo hộ sau lưng. Tuyết Ảnh tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng, cẩn thận kiểm tra một lượt. Liền ngay sau đó, sát khí trong mắt Tuyết Ảnh bạo tăng. Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc dám dùng Khóa trái hồn để khống chế Hồn lực của Tà Băng?
Khóa trái hồn là một loại thủ pháp khống chế Hồn Lực vô cùng tà ác. Thông qua Hồn Lực vận chuyển mà đem Hồn lực của đối phương khóa lại, sau một thời gian, có thể đem Hồn lực của đối phương biến thành của mình, mà người bị khống chế sau cũng trở thành Khôi lỗi.( người không hồn, một công cụ gϊếŧ người không có cảm xúc)
Thủ pháp tà ác như thế mà dám thi triển trên người Tà Băng? Xem ra Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc cũng không muốn sống nữa rồi! Lần này đám người Tuyết Ảnh thật sự vô cùng tức giận, e rằng dù huyết tẩy toàn bộ Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc này cũng chưa chắc có thể làm tiêu tan cơn giận trong lòng bọn hắn.
Tà Băng hiện tại vẫn chưa biết chính mình rơi vào tình huống nào. Nhìn thấy vẻ giận dữ của Tuyết Ảnh, nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ việc Hồn lực trên người mình bị khống chế có vấn đề gì lớn hay sao?
Tuyết Ảnh tự biết không thể gạt Tà Băng, trong đáy mắt, sát ý bạo tăng, lạnh lùng nói: “Là khóa trái hồn.”
Nghe Tuyết Ảnh nói, những người bên cạnh Tà Băng vô cùng sửng sốt. Sát khí điên cuồng mãnh liệt bốc lên, tràn ngập toàn bộ phòng tối, khiến cho Hỏa Phượng Hoàng Vương đang ở sau lưng các vị Siêu Thần Thú cũng không thở được, nhất là uy áp trên người Tuyết Ảnh cùng Tuyết Táp phóng xuất ra lại càng khiến bọn hắn cảm thấy tự đáy lòng run rẩy.
Bối Bối khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng Vương giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc đáng chết. Một tên Hoả Phượng Hoàng Vương nho nhỏ cũng dám có ý đồ với Hồn lực của Băng Băng? Nhất định sẽ không để cho hắn chết một cách thống khoái!
Thiên Tài cùng Bối Bối đồng dạng biết rõ chân thân của Tà Băng cho nên đối với Hồn lực cùng thân thể của Tà Băng cũng không mấy lo lắng. Nhưng, đối với cách làm của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, hai người tuyệt đối không thể tha thứ!
Tiểu Tử sắc mặt âm trầm, hai con mắt to màu tím khi chứng kiến vẻ mặt tái nhợt của Tà Băng, không khỏi xúc động, bước lên che chắn trước người nàng. Trước nay luôn là tỷ tỷ bảo hộ hắn, lần này sẽ là hắn bảo vệ tỷ tỷ!
Tiểu Tử trong lòng cũng vô cùng hối hận. Nếu không phải vì hắn, Tà Băng sẽ không biết tới Hồn Thú chi lĩnh, sẽ không bị Thiên Lang Tộc trưởng tổn thương, và hiện tại sẽ không bị Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc ám toán. Mới đi qua hai chủng tộc, tỷ tỷ đã phải chịu khổ như vậy, huống chi Tiểu Tử biết rõ, gia tộc hắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Khi thân phận Chí Tôn Vương giả bị vạch trần, Tử Kim Cự Long nhất tộc chắc chắn sẽ dùng toàn lực đem hắn cùng tỷ tỷ tách ra. Tiểu Tử thật sự muốn nhanh chóng cùng tỷ tỷ ly khai cái Hồn Thú chi lĩnh này. Nhưng hắn cũng biết rõ, tỷ tỷ không sẽ đồng ý. Bởi vì, nàng đã đáp ứng mẫu thân hắn, nhất định sẽ mang hắn đến gặp mẫu thân.
Tiểu Tử hít một hơi thật sâu, bất luận thế nào, hắn nhất định cũng sẽ không rời xa tỷ tỷ, nhất định không bao giờ!
Mộc Vũ cùng Hoa Thần Dật vốn xuất thân từ đại gia tộc lâu đời, đối với khóa trái hồn cũng có ít nhiều hiểu biết. Bọn hắn tuyệt đối không thể ngờ cái tà thuật tưởng như chỉ có trong truyền thuyết này lại xuất hiện trước mặt mình, lại còn là dùng trên người Tà Băng?
Hai người đem Hồn Lực của mình phóng xuất ra, cầm hồn khí trong tay, lẳng lặng đứng trước mặt Tà Băng. Thực lực của bọn hắn vốn không cao, nếu giao đấu cùng bọn người Tuyết Ảnh chắc chắn không thể chống cự qúa một phút đồng hồ. Nhưng hiện tại, hai người không chút do dự đứng trước mặt Tà Băng. Bọn hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, dùng mọi cách để đem lại bình yên cho thiếu nữ đang đứng sau lưng mình.
Yêu Hoa đứng bên cạnh Tà Băng, lấy ra một khỏa đan dược đưa cho nàng. Tuyết Ảnh đã bàn giao nàng bảo hộ bên cạnh Tà Băng.
Tuyết Ảnh sau khi giao Tà Băng cho Yêu Hoa, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng. Chỉ khi nhìn nàng, ánh mắt hắn mới trở lại ôn nhu: “Băng nhi, đừng sợ, có chúng ta ở đây.”
Trong lòng Tà Băng như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng nhẹ gật đầu nhưng lại không nói một lời. Có phải nàng sợ? Không, dù không có một tia hồn lực nào, nàng cũng chưa bao giờ biết sợ. Nàng là cuồng ngạo Quân Tà Băng. Hơn nữa, nàng đâu chỉ có một mình?
Tuyết Ảnh nhìn Tà Băng, mỉm cười với nàng. Sau đó mới đảo mắt nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, đáy mắt lập tức không còn một tia ôn nhu nào mà trở nên lạnh như băng, hừng hực sát khí.
Dám động đến bảo bối trân quý nhất của Tuyết Ảnh ta, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, các ngươi hãy chờ mà chết hết đi!
“Tuyết Táp, Yêu Hoa, Thiên Tài, các ngươi bảo vệ Băng Nhi cho tốt!” Tuyết Ảnh mặt không biểu tình, mở miệng nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi đám người Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc trước mặt.
Tuyết Táp cả kinh, ca ca là muốn… ?
Tà Băng cùng Tuyết Ảnh bổn mạng tương liên, sao nàng có thể không biết tâm tư của hắn? Nhưng những lời vừa định nói ra đến ngang họng, lại bị nuốt xuống. Tuyết Ảnh cùng nàng đồng dạng kiêu ngạo, khinh thường lấy nhiều khi ít. Cho nên, nếu lúc này Tuyết Ảnh đã muốn ra tay, Tà Băng sẽ không mở miệng ngăn cản.
“Hống!” Một vầng bạch sắc quang mang chói lói hiện ra, khiến tất cả mọi người không thể không nhắm mắt lại. Đến khi lần nữa mở mắt ra, nơi họ đứng không còn là phòng tối, mà đã trở thành một không gian thuần sắc trắng mênh mông, là màu trắng thánh khiết nhất, cao quý nhất.
“Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, ta cho các ngươi cơ hội công kích duy nhất! Hãy dùng công kích mạnh nhất của các ngươi!” Thân ảnh Tuyết Ảnh giống như Thiên Thần đứng trước mặt đám người Tà Băng, đôi mắt màu lam nhìn Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc phía đối diện một cách khinh thường, giống như hắn đang nhìn một đám sâu bọ ghê tởm vậy.
“Cái này… Đây là…” Bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng Vương, một vị trưởng lão mở to con mắt kinh hãi, không dám tin, nhìn không gian màu trắng chói mắt đầy vẻ cao quý xung quanh.
Những vị trưởng lão khác cũng mang biểu tình không thể tin được, chỉ có Hỏa Phượng Hoàng Vương vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, nhưng trong đáy mắt đã lộ ra một tia kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Ha ha, ta còn tưởng ngươi là siêu Thần giai đế vương, hóa ra cũng mới chỉ là một cái thành thục kỳ Thần Đế cấp! Ha ha, cho rằng chỉ với một chút lĩnh vực của ngươi có thể chế trụ ta sao? Thật đúng là người si nói mộng!” Tiếng cười càn rỡ của Hỏa Phượng Hoàng Vương vang dội bên trong bạch sắc lĩnh vực.
Ngay lúc này, một thanh âm cuồng vọng tràn ngập khinh thường vang lên.
“Siêu Thần giai đế vương? Thứ rác rưởi kia cũng dám so sánh với ca ca ta?” Người mở miệng chính là Tuyết Táp. Ở học viện thi đấu bài danh lúc trước, hắn miệng nói Siêu Thần Thú là rác rưởi, mà bây giờ lại nói siêu Thần giai đế vương cũng thành rác rưởi?
Lúc này đây, Tà Băng cũng không khỏi ngây dại, trong Hồn Thú cấp bậc, Thần giai đã là ngoài bậc Thần Vương, Thần Tôn, Thần Đế, đế vương,… Siêu Thần giai đế vương? Trong sự hiểu biết của Tà Băng, cấp bậc này đã là đỉnh cấp truyền thuyết, vậy mà lúc này, cấp bậc Hồn Thú cao nhất đại lục qua lời nói của Tuyết Táp lại thành rác rưởi? Nghe vậy Tà Băng sao có thể không kinh ngạc?
Nhưng, lại giống như là chuyện đương nhiên, Tuyết Ảnh lúc này đã trở thành vị Vương giả cao cao tại thượng. Lúc trước đối kháng với Thiên Ma, cho dù Tuyết Ảnh thực lực không đủ, nhưng khí thế Vương giả trên người hắn vẫn ảnh hưởng rất lớn tới Thiên Ma, điều này dĩ nhiên cũng chỉ có mỗi mình Thiên Ma biết mà thôi.
“Hừ! Chỉ được cái dõng dạc dọa người! Phượng Hoàng tộc nhân nghe lệnh, gϊếŧ hết cho ta! Gϊếŧ bọn nhân loại đi, sau đó hấp thụ Hồn Lực của chúng! Hồn Thú thì lấy hết nội đan của bọn hắn! Ha ha, đợi bổn vương hấp thu xong Hồn lực của Quân Tà Băng, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc ta nhất định sẽ xưng bá Áo Tạp Tư đại lục này!” Hỏa Phượng Hoàng Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói to. Một câu nói xong, Hỏa Phượng Hoàng Vương liền phi thân ra giữa không trung.
“Phượng Hoàng giương cánh!” Hỏa Phượng Hoàng Vương hô to một tiếng, tung ra cường đại hồn kỹ, một đôi cánh Hỏa Phượng Hoàng cực lớn hư ảnh hướng về phía đám người Tà Băng vọt tới!
Còn đám Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc trưởng lão, vốn có chút sợ hãi, còn đang do dự, nghe thấy lời nói của Hỏa Phượng Hoàng Vương thì lập tức tiến lên. Vì thực lực, vì sự cường đại, bọn hắn sẵn sàng bài trừ gạt bỏ hết mọi sự thương cảm trong đáy lòng, trực tiếp tiến lên sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của mình, nhất quyết muốn gϊếŧ tận diệt tuyệt đám người trước mắt.
“Phượng Hoàng Khiếu Thiên!”
“Hỏa Diễm Yêu Phượng!”
“Phượng Hoàng Cửu Thiên!”
…
Tà Băng được Tuyết Táp, Yêu Hoa cùng mọi người bảo hộ sau lưng, hơn nữa Tuyết Ảnh trước khi đi đã thiết lập một đạo phòng ngự cường đại ngăn trở Hồn Lực trước mặt họ. Căn bản không một chiêu thức nào có thể chạm đến Tà Băng. Dù vậy, nàng vẫn nắm chặt hai tay. Nàng có thể cảm nhận được những kỹ năng mà Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc xuất ra cường đại đến mức nào. Tuyết Ảnh… Tuyết Ảnh, ngàn vạn lần không được để bị thương nha…
Tuyết Ảnh đứng ở giữa không trung nhìn những hồn kỹ cường đại phóng đến trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường, chỉ bằng một chút thực lực như vậy mà cũng muốn làm tổn thương đến Băng Nhi của hắn?!
“Tuyết Vũ Khắc Ảnh!” Tuyết Ảnh nhìn những đạo Hồn kỹ càng lúc càng gần, thân ảnh bất thình lình bay lên cao, thanh âm êm ái vang vọng trong không gian. Theo thanh âm của hắn, không khí trong toàn bộ không gian màu trắng lập tức ngưng kết.
Ngưng kết, đóng băng, thành tuyết, hóa kiếm!
“Ào ào Xoạt!”
“Bang bang!”
Bóng kiếm màu trắng tuyết làm nhiễu loạn tầm mắt của mọi người. Trước khí thế uy nghiêm tuyệt đối của bậc vương giả thể hiện cơn mưa tuyết kiếm xinh đẹp đó, trong lòng mỗi người bỗng dâng lên những cảm xúc kì dị không thể nói thành lời. Ngoại trừ Tà Băng, những người khác đã gần như hoàn toàn muốn quỳ rạp xuống cúng bái thân ảnh màu trắng cao quý đang phiêu dật giữa không trung kia.
Từ trước đến nay, Tà Băng chưa từng thấy Tuyết Ảnh ra tay. Mãi cho đến hôm nay, nàng mới biết được rốt cuộc thực lực của hắn cường hãn đến mức nào. Trước đây, Tà Băng đã cùng Tuyết Táp giao thủ qua. Khi đó nàng đã cảm nhận được thực lực của Tuyết Táp rất cường đại. Nhưng lúc này, thực lực mà Tuyết Ảnh bày ra lại cường hãn hơn gấp trăm lần. Thậm chí, gấp trăm lần thực lực của Tuyết Táp vẫn không thể so sánh với Tuyết Ảnh.
Hơn nữa, Tuyết Ảnh chỉ mới dùng có một chiêu! Chỉ một chiêu mà đã bấy nhiêu cường đại? Đây là thực lực tuyệt đối cường hãn đến mức nào?
Những bông tuyết màu trắng chói mắt tản ra, tầm mắt của mọi người được khôi phục. Nhưng tràng cảnh bày ra trước mặt họ, dù mọi người đều đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, đều khiến họ một lần nữa rơi vào yên tĩnh trầm mặc, bày ra bộ dạng trợn mắt há mồm.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Tà Băng Ngạo Thiên
- Chương 119: Tuyết Ảnh Cường Hãn