Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng Vương lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm, cảm nhận được Hồn Lực mãnh liệt trong cơ thể liền cố kìm nén đau đớn, nghiêm nghị nói: “Nhân loại, ngươi muốn làm gì?”
“Hỏa Phượng Hoàng Vương, ta chỉ muốn lấy của ngươi năm trăm năm Hồn Lực, năm trăm năm đối với ngươi mà nói chỉ là bình thường nhưng đối với Hỏa Dực mà nói lại là một mạng sống!” Lúc này, Tà Băng hi vọng trong nội tâm Hỏa Phượng Hoàng Vương vẫn còn có một chút thân tình.
“Hắn sinh ra là để hiến tế!” Hỏa Phượng Hoàng Vương vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Hỏa Dực còn có chút chán ghét, cái nhân loại này muốn dùng Hồn Lực của mình để đổi lấy mạng cho hắn? Hồn Lực của Hỏa Phượng Hoàng hắn há lại có thể cho tùy tiện như vậy sao?
Tà Băng thật sự không thể tưởng tượng được Hỏa Phượng Hoàng Vương lại có thể vô tình như thế, khiến nàng không khỏi nghĩ tới người nhà của mình, người cha thích tự kỷ, mẫu thân xinh đẹp, gia gia, đại bá, đại nương, ca ca, tỷ tỷ, còn cả những trưởng lão gia gia kia nữa…
Hỏa Dực, ở đây ngươi có được hạnh phúc không? Cho dù ta cứu tính mạng ngươi, ngươi liệu có thực sự thích chỗ này sao?
“Hỏa Phượng Hoàng Vương, ngươi thực sự muốn Hỏa Dực phải chết?” Cuối cùng, Tà Băng không cam lòng mà hỏi lại một lần nữa. Nàng không biết rằng Hỏa Dực khi đó đã nhắm chặt hai mắt, khóe mắt có giọt nước mắt đỏ như máu khẽ rơi.
“Đây là số mệnh của hắn!” Hỏa Phượng Hoàng Vương tỏ vẻ không kiên nhẫn được nữa, Thất Thải Hồn Lực của Tà Băng trong cơ thể của hắn khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế thân thể và Hồn Lực của mình.
“Ngươi thật quá vô tình!” Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta dùng sức mạnh! Được! Đứa con trai này, ngươi không cần, Quân Tà Băng ta cần!
Ngay khi Hồn Lực của Tà Băng chuẩn bị hấp thụ Hồn Lực của Hỏa Phượng Hoàng Vương, Hỏa Dực cố gắng mở mắt, hơi thở mong manh và một thanh âm vang tới tai hai người
“Tà Băng, dùng mạng của ta, hiến tế…” Nói xong một câu đứt quãng, Hỏa Dực lại nhắm mắt lần nữa, không mở miệng, không động tác, chỉ khép mi, làn mi khẽ rung rung.
Lúc Tà Băng để cho Thiên Tài trở lại ngọc giới, hắn cũng đã có thể nghe được thanh âm bên ngoài, hắn sinh ra lúc phụ vương hắn đã ngủ say, hắn không phải không tình nguyện hiến tế, trái lại, hắn từ nhỏ đến lớn đều rõ mình còn sống chính là vì để hiến tế. vì để làm cho Đại Vương vĩ đại của tộc Hỏa Phượng Hoàng này tỉnh lại nên hắn tình nguyện.
Chỉ là hắn không thể ngờ chính phụ vương của mình lại tuyệt tình như thế. Tuyệt vọng ư? Có lẽ bây giờ là tuyệt vọng, cái nơi lạnh như băng này, từ nhỏ chẳng phải hắn đã chán ghét rồi sao? Coi như hắn có thể sống sót, không lẽ muốn dùng Hồn Lực của phụ vương hắn sao?
Chết, có lẽ thật sự là một sự giải thoát.
Chết rồi, hắn có thể thoát khỏi gia tộc này, không phải sao?
Chết rồi, hắn hoàn toàn có thể rời xa cái nơi lạnh lẽo như băng này, không phải sao?
Bây giờ, hắn tình nguyện chết đi, cũng không muốn tiếp nhận Hồn Lực của Đại Vương Hỏa Phượng Hoàng, càng không muốn có bất kỳ liên hệ gì tới tộc Hỏa Phượng Hoàng nữa.
Nghe lời nói của Hỏa Dực, Tà Băng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tạm gạt bỏ đi ưu phiền, sau đó, nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng Vương, thần sắc lạnh như băng không mảy may thay đổi, Tà Băng cười tự giễu bản thân mình, sao nàng lại có thể trông mong Hỏa Phượng Hoàng Vương có chút mảy may thân tình chứ?
“Hỏa Dực, mở to mắt và nói cho ta biết, bây giờ ngươi có còn muốn sống hay không? Tà Băng tàn nhẫn bắt Hỏa Dực mở to mắt, ép hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng không muốn bức Hỏa Dực như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn còn một suy nghĩ khác khiến nàng không thể không bức hắn như thế.
Hỏa Phượng Hoàng Vương nhíu mày, loài người này lại muốn làm gì vậy?
Lông mi Hỏa Dực không ngừng run rẩy, hắn còn muốn sống sót sao? Nếu là trước đây, hắn hoàn toàn có thể đứng ra lớn tiếng trả lời, hắn không muốn sống nữa, hãy để cho hắn được giải thoát đi.
Nhưng bây giờ hắn đã có ham muốn được sống, muốn ở bên cạnh Tà Băng, muốn tìm cách vì Tà Băng mà sống tiếp.
Thế nhưng còn phụ vương của hắn, gia tộc của hắn…
Mà thôi, cái này là số mệnh, là những gì hắn có, trả lại cho số mệnh rồi, từ nay về sau hắn chẳng còn liên can gì nữa.
“Tà Băng, kiếp sau, ta chắc chắn sống cho chính mình” Vì ngươi mà sống. bốn từ này lại không thể nói thành lời.
Sau ngày hôm nay, sẽ không còn Hỏa Dực, sẽ không còn Hỏa Dực của tộc Hỏa Phượng Hoàng nữa.
Nghĩ thông suốt rồi, Hỏa Dực bèn mở to mắt nhìn Tà Băng, đáy mắt ngập ánh cười, có ngươi, có Vũ Thúc đối đãi với ta như thế là đủ rồi.
“Hỏa Phượng Hoàng Vương, từ nay về sau sẽ không còn Hỏa Dực này nữa!” Tà Băng cố nén bi ai, lời nói lạnh như băng. Sau khi nói xong, Tà Băng không chút do dự đưa Thất Thải Hồn Lực một lần nữa đi vào trong cơ thể của Hỏa Dực, bắt đầu rút ra Hồn Lực và Huyết Dịch.
Hỏa Phượng Hoàng Vương tuy không biết cuối cùng Tà Băng có chủ ý gì, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể an tâm tiếp nhận Hỏa Dực Hồn Lực và Huyết Dịch, Hỏa Phượng Hoàng Vương vốn không hiểu thế nào là TÌNH, nói hắn máu lạnh cũng được, hắn là Đại Vương của tộc Hỏa Phượng Hoàng, là Thiết Huyết Vương Giả.
Hơn nữa, cho dù Hỏa Dực không chết, hắn cuối cùng cũng sẽ phải chết trong tay mình, vương vị của Hỏa Phượng Hoàng Vương tuyệt đối không thể có bất kỳ uy hϊếp gì, dù là con của mình, cũng phải chết.
Tà Băng nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn tới đôi mắt Hỏa Dực đang mỉm cười nhìn mình.
Cặp mắt hồng sắc kia bắt đầu tan rã….
Cặp mắt cười màu đỏ kia bắt đầu phai màu…
Nhắm mắt lại, đôi mắt thật muốn nhắm lại, muốn ngủ một giấc, muốn ngủ thật ngon, muốn….
Một đạo Hồn Lực và Huyết dịch cuối cùng tuôn ra, hai con ngươi hồng sắc của Hỏa dực đã nhẹ nhàng nhắm lại, không chút động tĩnh.
Đôi mắt màu đỏ mỉm cười kia không còn tiếp tục sáng rọi nữa.
Tà Băng buông tay, không nhìn tới Hỏa Phượng Hoàng Vương đã khôi phục trở lại mà đứng lên đi tới bên cạnh Hỏa Dực, thấy trên chiếc giường Hàn Băng chỉ có một con chim chỉ to bằng con mèo, Tà Băng đưa tay dùng một đạo Thất Thải Hồn Lực phủ lên người Hỏa Dực.
Tâm niệm vừa lóe lên, Thiên Tài đã từ trong ngọc giới đi ra, đập vào mắt là cảnh Tà Băng thần sắc bỉnh thản, không còn một tia tức giận vì Hỏa Dực, lại có cả Hỏa Phượng Hoàng Vương ngồi xếp bằng tu luyện.
Hỏa Dực, cuối cùng vẫn….
“Thiên Tài, để Hỏa Hoàng tiến vào một mình.” Ngữ khí Tà Băng rất nhẹ nhàng khiến cho người khác không thể hiểu được ý của nàng.
Thiên Tài khẽ thở dài một cái, đi đến mở cửa phòng bước ra bên ngoài gọi Hỏa Hoàng. Đầu tiên sau khi Hỏa Hoàng tiến vào là nhìn thấy phụ vương của mình đã khôi phục, đảo mắt nhìn lại nhìn thấy Hỏa Dực nhỏ lại như vừa mới được sinh ra.
Đệ đệ, cuối cùng vẫn phải ra đi sao?
“Hỏa Hoàng, Phụ vương ngươi đã tốt rồi, miếng ngọc thạch hình chuột.” Hiện tại Tà Băng thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ người nào của Hỏa Phượng Hoàng tộc, vẻ ngoài nàng tỉnh táo, người nào biết được trong lòng nàng ý muốn gϊếŧ người lớn đến dường nào!
Hỏa Hoàng nhìn thoáng qua phụ vương, cùng đệ đệ đã vẫn lạc, thở dài, lấy ra miếng ngọc thạch hình chuột đưa cho Tà Băng.
Sau khi Tà Băng cầm cái chìa khóa hình chuột,lạnh nhạt nói ra: “Hỏa Dực đã vẫn lạc, từ nay về sau Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc không còn Hỏa Dực!”
Nói xong gật đầu với Thiên Tài, ôm lấy Hỏa Dực chuẩn bị trở về ngọc giới , một giây nàng cũng không muốn ở lại chỗ này. Nàng thật sự muốn gϊếŧ người, muốn hủy diệt, muốn gϊếŧ Hỏa Phượng Hoàng Vương vô tình trước mặt!
“Cút ngay! Con mẹ nó đều cút hết cho ta!”Một đạo âm thanh gào thét, một đạo âm thanh có chút suy yếu gào thét xen lẫn tiếng đánh nhau truyền vào trong tai mấy người Tà Băng, thanh âm này Tà Băng rất lạ lẫm, nhưng đối với Hỏa Hoàng cùng Hỏa Phượng Hoàng Vương mà nói nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Tà Băng nhướng mày, theo một tiếng phịch, cửa phòng bị một đạo hồn lực mạnh mẽ đánh vỡ! Phi thân tiến đến là một người trung niên nam tử, nam tử vừa mới tiến đến liền vọt tới bên cạnh Hỏa Dực, nhìn thấy Hỏa Dực không hề có một chút sinh khí nằm một chỗ. Thân thể hắn bắt đầu run .
Hai tay không ngừng run rẩy, thân hình không ngừng run rẩy, hắn đưa lưng về phía mọi người, không ai có thể chứng kiến biểu cảm của trung niên nam tử, nhưng xung quanh nam tử nồng đậm bi thương, hắn cuối cùng cũng tới chậm.
Run rẩy vuốt ve cánh chim của Hỏa Dực, Vũ thúc đến chậm, Vũ thúc đến chậm…
Nam tử run rẩy quỳ trên mặt đất, giọt giọt nước mắt đỏ như máu rơi xuống mặt đất, từ trong lòng xuất ra một hạt châu màu hồng, dùng sức muốn đem vật ấy phá huỷ.
Đôi mắt Tà Băng lóe lên, phi thân ngăn cản tay của nam tử, tuy nàng không biết cái hạt châu màu hồng này là cái gì, nhưng nguyên tố hồn lực phát ra xung quanh nó làm cho Tà Băng biết rõ đây tuyệt đối là vật có ích.
Trung niên nam tử nhẹ buông tay, viên châu đã rơi vào trong tay Tà Băng, nam tử không quay đầu lại, con mắt vẫn nhìn Hỏa Dực.
“Đại ca, ta vẫn cho là lúc trước là ta sai rồi, cho nên ta hết sức giúp ngươi thủ hộ gia tộc này, thủ hộ hai cái hài tử này, vì ngươi thức tỉnh, chị dâu qua đời rồi, Hỏa Dực từ nhỏ đã phải chịu nhiều thống khổ, Hỏa Hoàng sống mà phải chịu tra tấn trong lòng. Toàn gia tộc đều chuẩn bị để thực tỉnh ngươi.” Trung niên nam tử nói xong, đứng lên đi đến bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng Vương, cảm xúc đã có chút không thể khống chế.
“Thế nhưngngươi thì sao? ! Ngươi có nghĩ tới hay không ngươi ích kỷ hại làm bọn ta biết bao thống khổ? ! Ngươi có thể khiến cho chính mình ngủ say bất tỉnh đến bây giờ! Ngươi có thể nhẫn tâm hủy diệt con của mình! Ngươi có thể để cho thê tử của ngươi chết đi! Ngươi đến tột cùng có biết hay không thứ ngươi muốn căn bản không có khả năng đạt được!”
Trung niên nam tử càng nói nộ khí ở đáy lòng càng ngày càng nặng, nước mắt đọng lại khóe mi không còn rơi xuống.
“Vì giúp ngươi thủ hộ tốt gia tộc, ta ruồng bỏ gia tộc của mình! Vì giúp ngươi thức tỉnh, ta nhẫn tâm chém đi hai cánh của Tiểu Dực! Vì bảo trụ tánh mạng Tiểu Dực, ta bất chấp nguy hiểm tánh mạng đi Thiên Sơn lấy được Hỏa linh châu duy nhất của gia tộc. Đây hết thảy chỉ vì một câu nói của ngươi, hảo huynh đệ, không thể vứt bỏ!”
“Mà tất cả, lại cũng chỉ là một kế hoạch của ngươi, vì cái kế hoạch chiếm đoạt đồ vật mà người không có khả năng có được! Năm trăm năm trước ngươi liền dùng thân thể của mình để bắt đầu kế hoạch hiện tại! Ngươi đến tột cùng xem chúng ta là cái gì? ! Ngươi đem làm Tiểu Dực là cái gì? !”
“Ha ha… Hảo huynh đệ, quả nhiên là hảo huynh đệ a…” trong thanh âm nam tử tràn đầy bi ai, lại không có oán hận, hắn chỉ là bi ai vì chính mình, bi ai vìTiểu Dực đã mất đi sinh mạng.
Bước chân nam tử lảo đảo đi đến bên cạnh Hỏa Dực bên người: “Tiểu Dực, Vũ thúc mang ngươi đi, rời khỏi cái địa phương băng giá này.”
Tà Băng cùng Thiên Tài lẳng lặng nghe những lời của trung niên nam tử, đáy lòng ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), nhưng cũng phát hiện ra nghi ngờ, hết thảy đều là kế hoạch của Hỏa Phượng Hoàng Vương? Năm trăm năm trước bắt đầu kế hoạch khiến cho chính mình ngủ say? Kế hoạch của hắn nhằm vào cái gì?
Hỏa Dực? Tà Băng cùng Thiên Tài đồng thời lắc đầu, tại sao có thể là Hỏa Dực.
Trong đầu Tà Băng cùng Thiên Tàiđồng thời xuất hiện một loại khả năng, hai người liếc nhau, đồng đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương cùng vẻ mặt không dám tin.
Không phải Hỏa Dực, không thể nào là Hỏa Hoàng, càng không có khả năng là trung niên nam tử này.
Mà người liên lụy đến, chỉ có Tà Băng…
Năm trăm năm trước bắt đầu kế hoạch đối phó mình? Đột nhiên Tà Băng cảm thấy có chút buồn cười.
“Minh vũ, ngươi đi đi. Mang theo Hỏa Dực cùng Hỏa Hoàng ly khai.” Hỏa Phượng Hoàng Vương thật lâu không có động đậy nào, lúc này mở mắt ra, lại không có nhìn về phía Vũ thúc, mà là một đôi mắt sáng quắc chằm chằm vào Tà Băng.
Vũ thúc, thì ra là Minh Vũ nghe được lời nói của Hỏa Phượng Hoàng Vương, đem Hỏa Dực đặt xuống, xiết chặt nắm đấm đi đến bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng Vương, một quyền, một quyền hung hăng đánh vào mặt Hỏa Phượng Hoàng Vương!
“Ngươi đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến kế hoạch của ngươi! Ngươi sẽ chết đấy! Ngươi sẽ hại chết gia tộc của ngươi đấy!” Minh vũ một quyền đánh xong lớn tiếng rống giận!
Hỏa Phượng Hoàng Vương hừ lạnh một tiếng, không tình cảm chút nào nhìn về phía Minh Vũ: “Bổn vương làm cái gì còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!”
Minh Vũ nghe được lời của Hỏa Phượng Hoàng Vương, bàn tay vừa vung đến không trung liền dừng lại, run bần bật,, bờ môi giật giật lại không có phát ra một điểm thanh âm.
Cái này vẫn còn là đại ca của năm trăm năm trước sao? Cái này vẫn là đại ca tao nhã hòa hoa sao? Tại sao phải thay đổi, đến tột cùng tại sao phải thay đổi, tại sao phải biến thành như vậy…
Minh Vũ quay người không hề nhìn Hỏa Phượng Hoàng Vương, bước chân rốt cuộc đã đứng không vững, lảo đảo một cái ngã trên mặt đất, hết thảy đều không liên quan đến hắn, buồn cười chính là hắn lại vì chuyện không liên quan đến bản thân mà đau lòng đến như vậy.
“Quân Tà Băng, Hỏa Phượng Hoàng Vương muốn chính là lực lượng của ngươi.” Minh vũ nhắm mắt lại, một câu đem Hỏa Phượng Hoàng Vương kế hoạch nói ra.
Khϊếp sợ! Kinh ngạc!
Bất luận là Tà Băng, Thiên Tài, hay Hỏa Hoàng đang ở trạng thái mơ hồ, mo6t5ca6u của Minh Vũ khiến cho ba người đồng thời ngốc ngây ngẩn cả người!
Muốn chính là lực lượng của Tà Băng? ! Năm trăm năm trước đã bắt đầu kế hoạch? ! Dùng chính hắn ngủ say bắt đầu kế hoạch? Mà Hỏa Dực bất quá là một con cờ trong kế hoạch của hắn…
Thiên Tài liền điều động hồn lực, chuẩn bị tốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu, trên đại lục này làm gì có ai biết vềlực lượng của Tà Băng? Thanh mâu nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng Vương,trong ánh mắt nhiều hơn một phần sát ý, chẳng lẽ hắn biết rõ thân phận Tà Băng?
Tà Băng lại không giống ThiênTài, mà là nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng Vương, lực lượng của nàng? Năm trăm năm trước làm sao hắn biết mình sẽ đến đây? Hơn nữa làm sao hắn có thể khẳng định nàng sẽ theo ý của hắn đi thức tỉnh hắn?
Mệnh của Quân Tà Băng nàng lúc nào lại lần này đến lần khác để người khác an bày? !
“Ha ha ha! Minh Vũ, cho dù ngươi nói ra thì như thế nào? Nhân loại, chẳng lẽ không có cảm giác hồn lực trong cơ thể đã không bị ngươi khống chế được sao? Ha ha ha…” Hỏa Phượng Hoàng Vương đứng lên đi xuống giường Hàn Băng cười ha ha, kế hoạch năm trăm năm, năm trăm năm chờ đợi, hắn sao lại không chuẩn bị tốt?
Tà Băng kinh hãi, vội vàng vận khởi Hồn Lực, nhưng phát hiện Hồn Lực thật sự như lời của Hỏa Phượng Hoàng Vương không chịu sự khống chế của mình! Thần sắc của Tà Băng lập tức trở nên lạnh lùng vô cùng, Hỏa Phượng Hoàng Vương dám động tay động chân trên người của nàng!
Thiên Tài vừa nhìn thấy sắc mặt của Tà Băng, sát ý trong thanh mâu tỏa ra khắp nơi: “Hỏa Phượng Hoàng Vương, hôm nay ngươi phải chết là chuyện không thể thay đổi!”
“Phải chết không thể thay đổi? Ha ha, ngươi quên đây là đâu rồi hả? Đây chính là lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc ta!” Hỏa Phượng Hoàng Vương cười ha ha một phen, sau đó cửa phòng tối bị mở ra, mấy vị hình người Siêu Thần Thú ngay ngắn đi vào phòng tối, đứng ở sau lưng Hỏa Phượng Hoàng Vương!
Khóe miệng Tà Băng cười lạnh, nhìn lướt qua nơi hẻo lánh khuôn mặt Hỏa Hoàng tràn đầy nước mắt cùng ánh mắt ngạc nhiên không thể nào tin, rồi lại nhìn mấy vịSiêu Thần Thú trước mặt, cười lạnh nói: “Cho rằng đã khống chế Hồn Lực của ta chính làđã khống chế được ta sao? Hỏa Phượng Hoàng Vương, ngươi không khỏi quá coi thường Quân Tà Băng ta rồi!”
Ngón tay Tà Băng nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giới, nghĩ đến bằng hữu của mình, ánh mắt trở nên ôn hòa .
“Các bằng hữu của ta! Hiện thân đi!” Theo sauthanh âm của Tà Băng, trận trận bạch quang hiện lên, toàn bộ phòng tối đều bị bao phủ bởi một cổ sát ý mãnh liệt.