Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấy đồ vật trong tay Hỏa Hoàng liền kinh ngạc, đó chỉ là một hòn đá nhỏ màu trắng, nhưng điều khiến cho Tà Băng kinh ngạc chính là hình dạng của hòn đá kia, nó giống như một con vật, nhưng trên Áo Tạp Tư Đại Lục không hề có con vật này, nó chính là có hình dạng của con chuột trong mười hai con giáp.
Quan trọng nhất là, Hỏa Hoàng vừa lấy ra, cảm giác thân thiết mãnh liệt khiến cho Tà Băng có chút rối loạn, đây chính là một cái chìa khóa của cái hộp đen, chìa khóa thứ nhất chính là hình con chuột, không nghĩ tới lại ở trong tay Hỏa Hoàng.
Hỏa hoàng chứng kiến thần sắc của Tà Băng, cũng đãbiết chuyện lần này đã có thể thương lượng, lãnh đạm nhìn Tà Băng: “Tà Băng, nếu ngươi đồng ý cứu phụ vương của ta, miếng ngọc thạch này liền giao cho ngươi.”
Tà Băng biết rõ chính mình thất thố rồi, áp chế sự kích động xuống, ngẩng đầu nhìn Hỏa Hoàng rồi nói : “Ta cũng không biết làm như thế nào để thức tỉnh phụ vương của ngươi.”
Hỏa Hoàng nghe được lời Tà Băng nói, lập tức khuôn mặt cười tươi như hoa, lúc ấy lão gia gia kia chỉ để lại một hòn đá màu trắng, nói chỉ cần nàng nhìn thấy cái này sẽ đáp ứng thức tỉnh phụ vương, vừa rồi nàng còn bán tín bán nghi, giờ phút này mới biết được lão gia gia cũng không có hù nàng.
“Phương pháp thì chúng ta có, nhưng nhất định là người có được Thất Thải Hồn Lực mới làm được, cho nên, Tà Băng, ngươi thật sự nguyện ý cứu phụ vương ta sao?” Hỏa Hoàng có chút kích động mở miệng hỏi.
Tà Băng nhướng mày, sau đó nhẹ gật đầu: “Ta hết sức.”
Tà Băng cũng không xác định mình có thể thức tỉnh đượcVương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc hay không, nhưng là nàng sẽ hết sức, vì cái chìa khóa hình con chuột kia nàng cũng sẽ có hết sức.
“Ngươi thật sự có Thất Thải Hồn Lực sao?” Một thanh âm có chút quen thuộc truyền vào trong tai Tà Băng, Tà Băng nhăn mày, đảo mắt nhìn theo hướng thanh âm phát ra, nhìn thấy một nam tử toàn thân đỏ hồng, nam tử này chính là người trước kia đã xung đột cùng với Tà Băng.
“Nếu không tin thì cần gì ta phải cứu?” Bởi vì sự tình trước kia, ấn tượng của Tà Băng đối với Hỏa Dực không được tốt lắm, giờ phút này cũng không có cho hắn một điểm mặt mũi, không chừa cho hắn một chút đường lui.
Hỏa Dực thật cũng không có chú ý, lần trước gặp mặt, hắn chỉ muốn thăm dò thử thiếu nữ này thôi, tại tình huống bị mình khinh bạc mà không ra tay gϊếŧ mình, đủ để chứng minh nội tâm Tà Băng rất lương thiện. (sặc)
Có trời mới biết, Tà Băng không gϊếŧ hắn, hoàn toàn là do Tiểu Tử, thời điểm này căn bản không thích hợp xảy ra xung đột cùng Hồn Thú chi lĩnh.
“Ta tin, ta, tin…” Hỏa Dực cúi đầu cười cay đắng, bốn chữ, tựa hồ đã dùng hết khí lực toàn thân, hắn tin, hắn tin nàng có thể làm thức tỉnh phụ vương của mình, mà hắn,cũng vì vậy mà biến mất…
Về sau, còn có ai nhớ rõ Hỏa Dực này? Hỏa Hoàng tỷ tỷ, nàng sẽ sao?
Ở đây, có lẽ chỉ có Vũ thúc sẽ đau lòng hắn, sẽ thương tiếc hắn, những người khác, vốn đã đem mình trở tranh tế phẩm không phải sao?
Tế phẩm, thật sự rất buồn cười, thời điểm vừa sinh ra đời, đã có người ở bên tai của hắn nói cho hắn biết, muốn hắn phải tu luyện thật tốt,phải đem thực lực của mình tăng lên tới cao nhất, muốn dùng thực lực của mình, dùng máu tươi của mình để cứu phụ vương.
Hắn sinh ra, chính là vì cứu vãn phụ vương của hắn.
Tánh mạng của hắn, luôn được tộc nhân quý trọng như bảo bối, nhưng là, lại không bởi vì hắn, mà vì lực lượng của hắn, máu của hắn.
Mình cũng đã chuẩn bị tốt không phải sao? Từ nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay không phải sao? Vậy tại sao ở một khắc chính thức này, đáy lòng lại ủy khuất, rất không cam lòng.
Hắn hận vì sao mình được sinh ra? Hẳn rất hận, vì sao tại hắn lúc mới sinh ra, không trực tiếp xóa đi trí tuệ của hắn, hai trăm năm, ngày đêm bi thống, bị buộc ăn dược liệu tăng thực lực không ngừng, cho dù tổn hại thân thể cũng không tiếc, bọn hắn muốn chỉ là một cái thể xác có thực lực, có huyết dịch.
Đại phương băng giá này, lại có gì đáng giá để lưu luyến đâu?
Hỏa Dực gạt bỏ đi đau xót trong đáy mắt, ngẩng đầu mỉm cười với Tà Băng, sau dđó xoay người biến mất trước mặt Tà Băng, chỉ là cái bóng lưng tịch mịch cô liêu kia lại làm ánh mắt Hỏa Hoàng đau đớn như hàng ngàn mũi kim đâm, đồng thời đâm vào tim tất cả tộc nhân Hỏa Phượng Hoàng đang ngồi ở đây.
Đứa bé này, cái hài tử luôn bị bọn họ bức bách, sắp phải hoàn thành sứ mạng của mình, từ nay về sau sẽ biến mất trên thế gian này sao?
Tà Băng cảm nhận được sự ủy khuất, cô độc trên người Hỏa Dực, hắn rốt cuộc là có bộ dạng gì đây? Đã phải trải cái dạng sinh hoạt gì, tại sao lại tịch mịch giống như thế nàu, ánh mắt lạnh như băng, đối với cái thế giới này không có chút lưu luyến lả sao?
“Hỏa Hoàng, muốn thức tỉnh phụ vương của ngươi, cần gì?” đôi mắt Tà Băng vẫn nhìn về phương hướng Hỏa Dực biến mất, Tà Băng chỉ hi vọng trực giác của mình không phải là sự thực, chỉ hi vọng chỉ là trực giác mà thôi.
Nhưng gần đây trực giác của Tà Băng lại rất chuẩn.
“Cần Thất Thải Hồn Lực, Thiên Sơn tuyết liên, còn có…” Hỏa Hoàng nói ra hai vật phẩm, sau đó, nhắm mắt lại, Tà Băng lại thấy được hơi nước trong mắt Hỏa Hoàng.
“Còn có, hồn lực cùng huyết dịch của Hỏa Dực.” Hỏa Hoàng chứng kiến Hỏa Dực ly khai, lúc này đã bất chấp tư cách nữ vương Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc phải uy nghiêm rồi, thân thể thống khổ che mặt ngồi xổm xuống, cánh tay gắt gao ôm đầu gối, thân hình không ngừng run rẩy.
Đệ đệ của nàng, nàng như thế nào sẽ không đau lòng; đệ đệ của nàng, nàng như thế nào sẽ bỏ được.
Từ thời điểm Hỏa Dực sinh ra, tất cả tộc nhân đều biết rõ, Hỏa Dực sinh ra chính là vì thức tỉnh phụ vương, có phải rất tàn nhẫn đúngkhông, nàng đã từng khóc lớn, nàng đã từng đại náo, thậm chí muốn cất dấu đệ đệ của mình không cho bất luận kẻ nào tìm được.
Thế nhưng mà, nàng đều không có thành công, nàng bị cấm đủ, bị phong ấn Hồn Lực, nàng chỉ là một tỷ tỷ, một tỷ tỷ muốn bảo vệ đệ đệ của mình mà thôi, nàng lớn tiếng chất vấn mẫu hậu, vì cái gì nàng có thể nhẫn tâm như thế, nhưng mẫu hậu chỉ cười lạnh nhạt.
Nàng nói, phụ vương ngươi, không thể chết được.
Nàng nói, Hỏa Hoàng, không muốn Hỏa Dực thống khổ, cũng đừng có cho hắn nhiều yêu mến như vậy.
Nàng nói, con gái, phụ vương ngươi tuyệt đối không thể chết được.
Cho đến cuối cùng, thời khắc cuối cùng mẫu hậu qua đời, nàng như cũ cười nhạt nói, Hỏa Hoàng, về sau ngươi chính là nữ vương Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, không muốn Hỏa Dực thống khổ, cũng đừng có cho hắn yêu mến.
Hỏa Hoàng biết rõ, mẫu hậu chỉ là không hi vọng tại thời khắc phải đem Hỏa Dực hiến tế, chúng ta sẽ không bỏ được.
Hỏa Hoàng cũng biết, nàng không thể thay đổi vận mệnh của đệ đệ, nàng chỉ có thể ở chỗ tối cùng hắn thống khổ, nhìn xem hắn thống khổ, nhìn xem hắn cô độc, nàng lại không có dũng khí đi đem đệ đệ của mình ôm vàolòng.
Tiểu Dực, hẳn rất hận nàng…
Tà Băng nhìn Hỏa Hoàng đã khóc không thành tiếng trên mặt đất, lập tức có chút đắng chát, sinh ra liền chịu chết, nếu đổi lại là nàng, sẽ như thế nào?
Tà Băng đưa tay nâng Hỏa Hoàng dậy, Tà Băng cũng không rõ trong lòng là cái gì tư vị.
“Mang ta đi xem phụ vương của ngươi.”
Hỏa hoàng lau khô nước mắt, nhẹ gật đầu, không nói gì, chỉ là đi về phía một cánh của hình vòm, Tà Băng đi theo phía sau nàng, nam tử áo xám cũng theo sau hai người cùng tiến vào,yến tiệc thiết đãi khách phương xa, nhân vật chính rời đi, cũng không còn ý nghĩa gì.
Đi vào cánh cửa hình vòm, Tà Băng lại cảm thán lần nữa về kiến trúc của nơi này, chỉ thấy trước mặt Tà Băng là một thông đạo vô tận không thấy điểm cuối, Hỏa Hoàng đi trước dẫn đường, cước pháp cũng không ổn định, sự thống khổ vừa rồi cũng chưa có mất đi.
Đi đến chính giữa thông đạo, Hỏa Hoàng ngừng lại, làm một cái thủ thế rồi đánh ra 2 cái, một đạo hồn kỹ bắn ra, trên vách tường của mật đạo xuất hiện một cái cửa đá.
Hỏa Hoàng làm hết thảy không có chút nào trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy, cửa đá liền bị mở ra, sau khi ba người đi vào, hàn khí đập vào mặt, cửa đá tự động đóng lại, Tà Băng nhìn chung quanh, toàn bộ mật thất đều là băng, may là Tà Băng có Hồn Lực hộ thể, nên cũng không cảm thấy rét lạnh.
Chính giữa mật thất là một cái giường băng, một vị nam tử tóc đỏ đang nằm im trên giường.
Tà Băng nhìn thoáng qua Hỏa Hoàng, chứng kiến thần sắc bi thương của Hỏa Hoàng, nam tử kia chắc hẳn là phụ vương của nàng ta.
“Đây chính là phụ vương của ta, người đã bị đóng băng năm trăm năm rồi…” Hỏa Hoàng nhắm mắt lại, dường như không dám nhìn phụ vương của nàng, không muốn nhìn, cũng không dám nhìn.
Tà Băng đi vào, nhìn nam tử nằm trên giường hàn băng, tướng mạo của nam tử này giống Hỏa Dực đến tám phần, cho dù lẳng lặng nằm tại đó, cũng không giảm bớt sự uy nghiêm đang phát ra từ toàn thân nam tử, Tà Băng nhíu mày, sinh mệnh lực của nam tử này vẫn đang vận chuyển bình thường mà.
“Sinh mệnh lực của Vương rất bình thường, nhưng thủy chung không thể tỉnh lại.” Nam tử áo xám đang đứng sau lưng than nhẹ một tiếng rồi nói.
“Tại sao hắn lại hôn mê?” Tà Băng có chút khó hiểu, sinh mệnh lực bình thường, một mực không thức tỉnh, hoặc là bản thân không muốn tỉnh lại, hoặc là bộ phận hô hấp thoái hóa, mà theo Tà Băng nhìn thấy, dường như càng giống loại thứ nhất.
Hỏa Hoàng lắc đầu nhìn về phía nam tử áo xám nọ, vì sao phụ vương ngủ say, nàng thật sự không biết.
Nam tử áo xám nọ tựa hồ như đang suy nghĩ xem có nên nói ra hay không, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Đại Vương ta hôn mê sau khi bị đánh trọng thương” Nam tử nọ nói xong, Tà Băng nhịn không được, nói tục một câu.
Tà Băng cố nhịn để không đánh cho nam tử nọ một trận tơi bời. Sau một hồi xúc động, nàng không hỏi nữa mà bước tới trước, nắm lấy cổ tay nam tử bắt đầu bắt mạch.
Hỏa Hoàng và nam tử áo xám đều cảm thấy có chút kỳ quái, không biết hành động này của Tà Băng là có ý gì. Hai người cũng không hề ngăn cản, vừa là tin tưởng Tà băng sẽ không làm gì đả thương tới Đại Vương của bọn họ, vừa là tin vào thực lực của chính mình.
Tiếp xúc với thân hình lạnh như băng khiến Tà Băng không khỏi rùng mình, sau đó, liền dùng Hồn Lực thông qua mạch đập để thăm dò thân thể nam tử nọ, Tà Băng cẩn thận kiểm tra từng đường kinh mạch, từng đầu mạch máu. Khi thì nhíu mày, khi thì tỏ ra thoải mái, khiến Hòa Hoàng và nam tử áo xám không khỏi băn khoăn.
Hồi lâu, Tà Băng mở mắt, đứng lên, lông mày vẫn còn đang chăm chú nhíu lại. Nàng đã kiểm tra cẩn thận một lượt, vậy mà không phát hiện ra có gì bất ổn. Nói cách khác, Hỏa Phượng Hoàng Vương tuy ngủ say bất tỉnh nhưng thân thể rất khỏe mạnh, thậm chí so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.
“Hỏa Hoàng, cách để phụ vương ngươi tỉnh lại là gì?” Tà Băng quay người lại hỏi Hỏa Hoảng. Lẽ nào thực sự muốn dùng một mạng đổi một mạng hay sao?
“Đem máu tươi của Hỏa Dực cùng Thất Thải Hồn Lực chuyển vào Phụ Vương, Hỏa Dực chết, Phụ Vương sẽ tỉnh.” Hỏa Hoàng thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ. Hỏa Dực chết. Phụ Vương tỉnh. 6 chữ này mới đáng châm biếm làm sao. Đệ đệ của nàng cuối cùng cũng không thoát nổi hay sao?
Tà Băng nghe thấy 6 chữ này thì không khỏi có chút tức giận, một mạng đổi một mạng, như thế chẳng phải quá bất công cho Hỏa Dực rồi đó sao? Hơn nữa, việc gϊếŧ người tàn nhẫn này lại muốn chính nàng làm? Tuy Tà Băng tự nhận mình cũng không phải tốt lành gì, nhưng những chuyện thế này, Tà Băng thực sự không làm nổi.
Hơn nữa, biết bệnh mới bốc đúng thuốc, hiện tại, nàng không thấy được triệu chứng của bệnh thì làm sao kê đơn? Muốn nàng dùng sinh mạng của Hỏa Dực để đổi? Nàng không làm được!
Mặc kệ chuyện này? Càng không thể. Tính cách Tà Băng đã đồng ý thì nhất định phải làm bằng được. Chỉ với cái chìa khóa hình chuột trong tay Hỏa Hoàng thôi cũng đã không cho phép nàng không hao tâm tổn sức mà suy nghĩ đến việc thức tỉnh Vương của Hỏa Phượng Hoàng.
“Hôm nay dừng ở đây đã, ta cần suy nghĩ biện pháp.” Tà Băng cười khổ một tiếng rồi khoát tay ra hiệu cho Hỏa Hoàng đi ra.
“Nghĩ biện pháp?” Hỏa Hoàng và nam tử áo xám đều có chút nghi hoặc. Nghĩ biện pháp? Không phải chỉ cần làm theo trình tự kia là người sẽ tỉnh lại hay sao?
Tà Băng nhàn nhạt liếc nhìn hai người nọ, ngữ khí có chút gay gắt: “ các ngươi độc ác có thể chấp nhận một mạng đổi một mạng, Quân Tà Băng ta không làm được”
Sau đó liền phất tay áo biến mất. Tà Băng không dám chắc nếu nàng tiếp tục ngây ngốc đứng lại đó thì có tức giận mà đánh cho Hỏa Hoàng, nam tử áo xám và cả tộc Hỏa Phượng Hoàng một trận hay không. Hỏa Dực dựa vào cái gì mà muốn hi sinh chính mình?
Phải vì bản thân mà sống! Một người từ nhỏ lớn lên đều chỉ sống vì đang chờ chết. Tà Băng thực sự cảm thấy lạnh như băng, khó trách lúc Hỏa Dực rời đi lại ấm ức như thế, tiêu sái như thế. Có lẽ đối với hắn mà nói, chết cũng là một sự giải thoát.
Chỉ một nháy mắt sau đó, Tà Băng đã đứng bên cạnh một nam tử hỏa hồng, một tay nắm lấy cổ áo, tức giận nói: “ Hỏa Dực, con mẹ nó, ngươi nghe đây cho ta, ta sẽ tìm cách để phụ vương ngươi tỉnh lại, mạng của ngươi, có ta bảo vệ rồi!”
Hỏa Dực bị Tà Băng đột nhiên xuất hiện gào thét, dọa cho sợ, sau đó lại là cảm giác chua xót chưa từng có. Hỏa Dực nhìn vào mắt Tà Băng, trong ánh mắt không có sự đồng tình, cũng không phải thương hại mà chỉ có sự thương yêu. Ngoại trừ Vũ thúc, đây là lần đầu tiên Hỏa Dực thấy có người dùng ánh mắt yêu thương này nhìn mình.
“Vì sao?” Hỏa Dực hồi lâu mới thốt ra mấy chữ đơn giản này. Vì sao? Vì sao lúc hắn thăm dò nàng, nàng vẫn chán ghét hắn như vậy? Bây giờ sao lại phải giúp hắn?
Mạng của ngươi có ta bảo vệ rồi!
Chưa từng có người nào nói với hắn những lời như vậy. Chưa từng có. Lần đầu tiên trong đời, Hỏa Dực muốn được khóc thật lớn, muốn được phóng túng một lần.
Vì sao? Tà Băng ngẩn người, vì sao? Nàng không biết là vì sao, không biết tại sao lại phẫn nộ như thế khi nhìn thấy sự lạnh lùng ích kỷ như vậy, cũng không biết vì sao lại muốn bảo vệ nam tử này, không biết vì sao lại phẫn nộ khi nhìn nam tử này chấp nhận sự an bài của vận mệnh.
Nàng chỉ biết là nàng không quen nhìn những việc này!
Không quen và cũng không muốn quản! Tại sao lại nhiều thứ “vì sao” đến như vậy.
“Ta không cam tâm tình nguyện!” Tà Băng buông cổ áo Hỏa Dực ra, khẽ hừ một tiếng.
Mấy chữ kia lại làm cho Hỏa Dực bật cười, quên cả việc sẽ phải chết. Xưa nay hắn chưa bao giờ sợ chết nhưng bây giờ lại có người túm cổ áo nói cho hắn biết rằng muốn hắn sống.Vậy thì hắn sẽ cố gắng sống sót, nhưng nếu không tìm được cách, hắn vẫn nguyện hiến tế như xưa.