Chương 106: Sẽ không rời xa tỷ tỷ

Tà Băng vừa nghe thấy câu nói đó thì thấy một nam tử Vương Lang tộc chừng ba mươi tuổi, tả hữu là hai huynh muội Bích Thanh và Bích Dã, sau lưng lại là năm Vương lang màu vàng cao lớn, phía sau lại có chừng 800 tên tộc nhân của lang tộc, lúc này bọn hắn đều tỏ vẻ thần phục Tà Băng.

Tà Băng đi đến phía trước, đưa tay đỡ lấy Bích Hoằng rồi nói với Vương lang tộc: “Mọi người đứng dậy trước đã”.

Tất cả người của Vương lang tộc đều ngồi thẳng dậy nhìn thiếu nữ trước mặt, chủ thượng sau này của bọn hắn lại là một con người bình thường.

Tà Băng nhìn Vương lang tộc nhàn nhạt nói: “Từ giờ trở đi, toàn bộ vương lang tộc sẽ không bị áp bức nữa”

Một câu nói nhàn nhạt này lại khiến cho toàn thể Vương lang tộc sôi trào, toàn bộ Vương lang tộc đã bị Thiên Lang tộc áp bức mệt mỏi suốt bao lâu nay, bây giờ nghe những lời nói này của chủ thượng Tà Băng thì sao lại có thể không vui? Làm sao lại có thể không kích động?

Bích Hoằng đã biết rõ việc lựa chọn đi theo thiếu nữ trước mặt tuyệt đối không phải là một lựa chọn sai lầm, hắn biết nàng luôn coi những thân nhân có khế ước với mình giống như là thân nhân của mình vậy. Mà Tà Băng thì bất luận gặp phải chuyện gì cũng không để cho tùy tùng của nàng phải thất vọng.

Tà Băng đã từng nghĩ sẽ để cho toàn thể Vương lang tộc ký khế ước với thủ hạ của mình, nhưng hiện nay, Tà Băng thực sự muốn xem ý kiến của bọn họ thế nào, nếu Vương lang tộc có bất kỳ sự bất mãn nào, Tà Băng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bọn họ.

Bích Hoằng có thể lãnh đạo cả một bộ tộc, hiển nhiên là không hề ngu ngốc, bèn ngẩng đầu nhìn Tà Băng nói: “Tất cả người trong Vương lang tộc nguyện là bằng hữu với thuộc hạ của chủ thượng”

Nghe được câu nói này của Bích Hoằng, Tà Băng có chút nghi hoặc ngầng đầu hỏi : “Tại sao?”

Bích Hoằng thoáng nhìn qua hai hài tử bên cạnh mình cùng tộc nhân sau lưng, ngẩng đầu nói: “ Vương lang tộc có lẽ nên trở về Áo Tạp Tư đại lục. Đương nhiên nếu bằng hữu của chủ thượng muốn ký kết khế ước thì ít nhất phải chịu được ba lượt công kích của chúng ta!”

Đây là yêu cầu duy nhất của Vương lang tộc, bọn họ có thể ký kết cùng với loài người, cũng có thể ký khế ước với loài người nhỏ bé, nhưng người ký khế ước với bọn họ không thể là kẻ yếu!

Tà Băng khẽ nhếch nhếch môi, Vương lang tộc không hổ là chủng tộc được nàng coi trọng!

“Không vấn đề! Trước tiên các ngươi ở lại nơi này tu luyện, ta còn muốn đi xem lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc đã.” Thực lực của Vương lang tộc bây giờ vốn đã hồi phục, tu luyện bên trong ngọc giới thực sự là quá tốt với họ.

“Hỏa Phượng Hoàng và Bạch Hổ tộc? Chủ thượng, nếu là đi đến hai chỗ này thì… phải cẩn thận một chút.” Bích Hoằng nghe Tà Băng nói muốn đi đến hai lãnh địa này thì không khỏi nhíu mày nói.

Tà Băng khẽ nhếch mi mắt ý nói Bích Hoằng tiếp tục nói. Phải coi chừng cái gì?

“Hai lãnh địa này không giống với lãnh địa của Thiên Lang tộc. Lãnh địa của Thiên Lang tộc về cơ bản không có những thứ như Hồn Thú. Nhưng lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc lại đầy những Hồn Thú, thậm chí có thể tiến vào trong lãnh địa thì tuyệt đối phải là cưỡng hãn Hồn Thú, rất nhiều Hồn Thú khó giải quyết.” Bích Hoằng nhìn Tà Băng, ánh mắt có chút lo lắng, lãnh địa của Hồn Thú tuyệt đối không giống như vẻ ngoài xinh đẹp của nó, ngược lại, nguy hiểm và cạm bẫy tràn ngập khắp nơi.

Hồn Thú chi lĩnh sở dĩ không có loài người bước vào không đơn thuần là bởi vì những Thủ Hộ Giả cường đại bên trong Hồn Thú chi lĩnh mà còn bởi vì bên trong đó có vô số cạm bẫy rình rập. Hồn Thú chi lĩnh chán ghét loài người không phải chỉ vì khế ước của loài người, coi Hồn Thú như một công cụ mà còn là cả 1 lịch sử xa xưa.

“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý!” Tà Băng mỉm cười, nàng có thể cảm nhận được Vương Lang tộc lo lắng và quan tâm mình, sau đó lại giống như chợt nhớ ra điều gì, vỗ vỗ đầu mình, mấy ngày nay quên bẵng cả chính sự.

“Đúng rồi, đan dược này các ngươi cầm lấy chia nhau uống, mỗi người 1 ít, sẽ có lợi cho việc tu luyện của các ngươi.” Tà Băng đã từng có một thời gian ngắn nghiên cứu về đan dược cho Hồn Thú, và cũng đã từng thí nghiệm, đan dược này thực sự có tác dụng lớn đối với tốc độ tu luyện của Hồn Thú.

Tà Băng trước kia từng nghĩ đến việc đưa đan dược cho Vương lang tộc rồi nhưng hôn mê liền mấy ngày, rồi lại Thiên Ma, thiếu chút nữa quên, may là nay lại nhớ ra.

Bình Hoằng nhận đan dược không chút do dự, lời của chủ thượng chính là mệnh lệnh, không thể có bất cứ phản kháng nào! Đối với Vương lang tộc mà nói, chỉ cần đã nhận là chủ thì bọn họ sẽ tuyệt đối thuần phục!

Sau đó, Tà Băng nhẹ gật đầu với Bích Thanh và Bích Dã, rồi lập tức lách mình biến mất trước mặt bọn họ. Mấy người bọn Tuyết Ảnh hiện đã bước vào trạng thái tu luyện, Tà Băng cũng không tiện quấy rầy, sau khi ra khỏi ngọc giới bèn đi tới bên Tiểu Tử và Kim Cự Long Vương đang đứng bên ngoài.

“Tỷ tỷ” Tiểu Tử cảm nhận được khí tức của Tà Băng, ngẩng đầu bổ nhào vào người Tà Băng, giọng nói có chút trẻ con. Hăn thực sự sợ tỷ tý sẽ bỏ hắn lại cho tộc nhân của hắn, dù hắn rất thích gia gia, rất nhớ mẫu thân, nhưng hắn vẫn thích nhất là tỷ tỷ và việc muốn làm nhất chính là bảo vệ tỷ tỷ.

Tà Băng cảm giác được đáy lòng Tiểu Tử có chút bất an, thầm lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Tử, sao nàng lại không muốn có đệ đệ của mình ở bên chứ? Nàng vốn đã nói trừ phi chính Tiểu Tử muốn ở lại Hồn Thú chi lĩnh, bằng không thì không ai có thể mang Tiểu Tử của nàng đi.

Tà Băng để Tiểu Tử đứng đó, đi tới trước mặt Tử Kim Cự Long Vương, không đợi Tà Băng kịp mở miệng, Tử Kim Cự Long Vương bèn cười nói với Tà Băng: “Thật sự cám ơn ngươi thời gian qua đã chiếu cố Tiểu Tử, nhưng ta muôn Tiểu Tử nhận trách nhiệm Tộc Trưởng đời sau của Tử Kim Cự Long Vương, càng muốn hắn không thể chối bỏ thân phận, cho nên…”

Ý tứ của Tử Kim Cự Long Vương đã quá rõ ràng, hắn muốn Tà Băng giải trừ khế ước với Tiểu Tử. Tử Kim Cự Long Vương không phải người không phân biệt được ân oán, đối với ân nghĩa mười năm trước của Tà Băng, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, về sau, với kiến thức và bản lãnh của nàng cùng đồng đội, hắn càng không dám nghĩ qua việc muốn bọn họ giải trừ khế ước.

Nhưng ngay khi ôm cháu mình trong lòng, hắn vô tình phát hiện ra phía sau cổ Tiểu Tím có chín điểm Long Châu màu tím, điều này có ý nghĩa gì? Không ai hiểu chuyện này hơn Tử Kim Cự Long Vương, cửu mạch truyền thừa, Chí Tôn Vương giả!

Đứa cháu này của hắn tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài! Ân tình của Tà Băng hắn sẽ nghĩ cách để trả hết, nhưng đứa cháu này của hắn phải trở về với tộc Tử Kim Cự Long! Chí tôn vương giả, không nói trước có bao nhiêu gian nguy trong đó, nếu thành công rồi thì việc tộc Tử Kim Cự Long bọn hắn trở về với thế gian chính là thời khắc này.

Ánh mắt Tà Băng thoáng tia nguy hiểm, Tử Kim Cự Long Vương này, phải hiểu sâu hơn những gì hắn thể hiện ngoài mặt. Cứ nhìn đáy mắt hắn lơ đãng như vậy, nhiều dã tâm như vậy, Tà Băng hiểu rõ Long Vương này không phải kẻ cạn tình cạn nghĩa.

“Cho nên cái gì?” Tà Băng biến rõ còn cố hỏi, nàng thực sự muốn xem Tử Kim Cự Long Vương sẽ muốn cái gì!

“Cho nên, ta muốn ngươi giải trừ khế ước giữa ngươi và Tiểu Tử!” Lời nói của Tử Kim Cự Long Vương có mang theo vài phần là mệnh lệnh. Hắn dường như đã quên mất Tà Băng mạnh mẽ thế nào, quên rằng những người bên cạnh Tà Băng tráng kiện tới cỡ nào.

Tà Băng nhếch mép, không để ý đến Tử Kim Cự Long Vương nữa, cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn Tiểu Tử trong lòng Tử Kim Cự Long Vương cười nói: “ Tiểu Tử, ngươi bằng lòng quay về gia tộc của ngươi sao?”

Tin rằng chỉ cần Tiểu Tử gật đầu một cái, Tà Băng dù không muốn cũng sẽ lập tức giải trừ khế ước giữa bọn họ, yêu thương của Tà Băng dành cho Tiểu Tử không thể nói bằng lời, nên chỉ cần Tiểu Tử yêu cầu, nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Tiều Tử nghe thấy câu hỏi của Tà Băng, đôi mắt to nhìn Tử Kim Cự Long Vương liền thu lại, trong đôi mắt như có lấp lánh ánh nước, tại sao tỷ tỷ lại hỏi hắn vấn đề này, hắn sẽ không rời tỷ tỷ, vĩnh viễn là như thế.

“Tỷ tỷ, Tiểu Tử không muốn xa Tỷ Tỷ, Tỷ Tỷ bảo vệ Tiểu Tử lâu như thế, sau này đổi lại phải để Tiểu Tử bảo vệ Tỷ Tỷ.” Tiểu Tử không nói gì hoa mỹ, chỉ một câu giản đơn như vậy lại khiến cho Tà Băng thấy ấm áp.

Tỷ Tỷ, chín năm, nhiều nhất là chín năm, đợi Tiểu Tử trở thành Chí Tôn Vương giả, Tiểu Tử có thể giống như bọn Tuyết Ảnh ca ca đứng bên cạnh Tỷ tỷ chứ không phải đứng sau lưng Tỷ tỷ nữa.

“Ừm, Tỷ tỷ luôn có thể bảo vệ Tiểu Tử.” Ánh mắt Tà Băng có chút yêu chiều, muốn chia cách nàng và Tiểu Tử, tình cảm mười năm, nàng làm sao quên, khế ước này, nàng đã từng nói, Tiểu Tử là đệ đệ của nàng, mãi mãi là đệ đệ yêu quý của nàng.

“Hồ đồ! Tiểu Tử, đừng quên ngươi là Thiếu chủ của Tử Kim Cự Long tộc ta!” Tử Kim Cự Long Vương nghe được những lời của Tiểu Tử và Tà Băng, lại nhìn thấy tình cảm sâu nặng của Tiểu Tử đối với Tà Băng nên vô cùng nổi giận.

Chí Tôn Vương giả tương lai sao có thể lưu lạc giữa loài người. Quả thực là chuyện hoang đường!

“Gia gia, Tiểu Tử sẽ không giải trừ khế ước với Tỷ tỷ đâu!” Gương mặt vừa bừng bừng của Tiểu Tử thoát chốc thay đổi, ánh mắt lạnh như băng.

Trước kia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được tình cảm nhớ mong của Tử Kim Cự Long Vương đối với mình, nhưng Gia gia hiện tại trước mặt hắn dường như chẳng còn chút tình cảm gì nữa. Dã tâm của Gia gia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được, Gia gia của hắn đã biết hắn có thân phận là Chí Tôn Vương giả.

Tiểu Tử càng thêm tin tưởng, nếu hắn quay về Tử Kim Cự Long tộc, tiếp nhận hắn chính là chín năm địa ngục, chín năm truyền thừa. Cho đến khi hắn trở thành Chí Tôn Vương giả mới thôi.

Nếu là tỷ tỷ của hắn, Tiểu Tử tin rằng Tà Băng tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp nhận cửu mạch truyền thừa, hắn biết rõ trong nội tâm tỷ tỷ, không có gì quan trọng hơn là hắn khỏe mạnh vui vẻ, cho nên hắn sẽ không để Tà Băng biết chuyện này, mà cho dù Tà Băng có biết, hắn cũng nhất định phải kiên trì.

Trờ thành Chí Tôn Vương giả chỉ vì bảo vệ tỷ tỷ….

“Ngươi…… nghiệp chướng!” Tử Kim Cự Long Vương thấy ánh mắt và lời nói lạnh như băng của Tiểu Tử thì đã không còn hiền lành như vừa nãy, chỉ vào Tiểu Tử nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời, sau đó vung một đạo Hồn Lực đánh thẳng vào Tiểu Tử.

Ánh mắt Tà Băng chợt lóe lên, vội kéo Tiểu Tử ra sau lưng bảo vệ rồi đẩy ra một tầng Quy Nguyên tráo, tiện tay xuất một đạo Thất Thải Hồn Lực đánh về phía Tử Kim Cự Long Vương.

Thực là đã khi dễ Tà Băng nàng quá rồi. Dám làm tổn thương đệ đệ Tiểu Tím của nàng trước mặt nàng sao?

“Bùm”

Hồn lực của hai người đυ.ng vào nhau rồi biến mất không vết tích, nói về Hồn Lục, Tà Băng có thể liều mạng để tương xứng với Tử Kim Cự Long Vương.