Editor: Diệp Băng Băng
Huyết đồng hiện, Thiên Địa diệt!
Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên câu nói kia, huyết đồng hiện, Thiên Địa diệt, tuy lần trước khi huyết sắc hiện lên trong con ngươi Tà Băng thì thực lực nàng rất cường đại, nhưng lúc đó thần trí của Tà Băng vẫn rõ ràng, mà lúc này, hoàn toàn là một đôi huyết đồng không có một chút tình cảm.
Ánh mắt Tà Băng lạ lẫm làm đau nhói lòng tất cả mọi người,thân thể suy yếu của Tà Băng đứng lên rời khỏi lòng Tuyết Ảnh, cự tuyệt sự hỗ trợ của Tuyết Ảnh, huyết sắc trong đôi mắt không có một điểm cảm tình, nhưng đối với mấy người Tuyết Ảnh lại không có địch ý.
Huyết đồng của Tà Băng kinh ngạc nhìn ánh mắt đau thương của mọi người, nhíu nhíu mày, nàng không thích ánh mắt của những người trước mặt, chứng kiến ánh mắt của bọn hắn, nàng rất không thoải mái.
“Các ngươi, thiếu một người.” Tà Băng quét mắt liếc về sau, âm thanh lạnh như băng từ môi bạc truyền ra.
Bọn hắn, thiếu một người, thiếu ai? Nàng không biết. Những người trước mặt là ai? Nàng cũng không biết, nhưng nàng biết rõ những người trước mặt mỗi người không thể bị thương, không thể có việc. Nàng không cho phép những người trước mặt có bất kỳ tổn thương.
Lúc này, không có người nói chuyện, Tuyết Ảnh đứng lên, muốn vịn Tà Băng, Tiểu Tử cũng đi đến trước, nhưng Tà Băng lại không để cho bọn hắn nâng đỡ, nhìn Tuyết Ảnh, nhìn ánh mắt màu lam, ngữ khí lạnh như băng nói: ” Ngồi xuống.”
Ngữ khí nói chuyện của Tà Băng bây giờ, hoàn toàn chính là ngữ khí của một vị thượng giả, trong giọng nói không có mệnh lệnh sắc thái, nhưng hiện tại những lời nàng nói đều chân thật đáng tin, không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi đấy!
Mà ngay cả mấy người Tuyết Ảnh cũng vì khí chất toàn thân cùng sự uy nghiêm của Tà Băng chấn nhϊếp, Tuyết Ảnh nhìn chăm chú huyết đồng của Tà Băng, khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau đó Tà Băng ngồi khoanh chân sau lưng Tuyết Ảnh, hai tay làm một cái thủ thế phức tạp ở trước ngực, một cổ năng lượng màu xanh lá từ trong tay Tà Băng truyền vào cơ thể Tuyết Ảnh, mà cái năng lượng màu xanh lá này,chính là sinh mệnh lực.
Tuyết Ảnh vì cứu Tà Băng, tổn thất hơn phân nửa sinh mệnh lực, nếu để cho hắn tự khôi phục, ít nhất cũng cần ngủ say nửa năm, mà bây giờ, Tuyết Ảnh cảm nhận được Tà Băng truyền lại sinh mệnh lực cho hắn, lập tức muốn kháng cự. Hắn cũng không dám trực tiếp chặt đứt, hắn sợ Tà Băng sẽ bị cắn trả.
Nhưng Tuyết Ảnh phát hiện, hồn lực của mình đã bị Tà Băng khống chế, thậm chí liền nói không nên lời, Tuyết Ảnh căng thẳng khiến cho Tà Băng ở sau lưng nhíu mày, mở miệng nói ra: “Không nên cử động, ta không sao.”
Sáu chữ, lạnh như băng không có cảm tình, lại làm cho Tuyết Ảnh đè xuống cảm giác không yên lòng,hiện tại Tuyết Ảnh không thể động, không thể nói chuyện, lần thứ nhất cảm nhận được tư vị bị khống chế,thực lực của Băng nhi,sao lại trở nên mạnh đến như vậy?
Thực lực nguyên bản của Tà Băng không là gì so với Tuyết Ảnh, nhưng hiện tại, Tuyết Ảnh lại không có một chút sức lực hoàn thủ trước mặt Tà Băng, đây là cái dạng chênh lệch gì? Hơn nữa ánh mắt Tà Băng còn không có thanh tỉnh, hiện tại rốt cuộc nên giải thích chuyện này như thế nào a?
Tiểu Tử, Tuyết Táp mấy người chứng kiến Tà Băng đưa sinh mệnh lực vào người Tuyết Ảnh, mấy người đều có chút sốt ruột , Tà Băng vừa mới tỉnh lại, sinh mệnh lực trong thân thể vốn không nhiều lắm, làm sao còn dư thừa mà truyền lại như vậy.
Mấy người đi đến trước, muốn đem hai người tách ra, lại phát hiện mình cũng không thể cử động, tất cả đều đã mất đi khồng chế hồn lực lẫn thân thể, ánh mắt bắt đầu trở nên có chút hoảng sợ, thực lực của bọn hắn cường đại như thế nào bọn hắn đương nhiên biết rõ, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không khống chế được, cần phải có thực lực như thế nào a?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ những điều này đều là do Tà Băng tạo thành hay sao? Thực lực của Tà Băng đột nhiên sao lại như thế? Đôi mắt Tà Băng? Trí nhớ Tà Băng? Tà Băng hiện tại đến tột cùng là làm sao vậy? Thậm chí, nữ tử với đôi huyết đồng lạnh lùng kia có phải là Băng nhi hung hăng càn quấy nhưng đại làm biếng của bọn hắn hay không?
Tất cả mọi người bị ý nghĩ của mình hù dọa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mười lăm phút, suốt mười lăm phút thời gian, Tà Băng liền thu tay về, sau đó mở miệng nói với Tuyết Ảnh: “Sinh mệnh lực đã khôi phục, hiện tại cần nghỉ ngơi.”
Nói xong Tà Băng không nhìn lại Tuyết Ảnh, mà là đi đến Tuyết Táp đang ở trong lòng Yêu Hoa, huyết đồng nhìn bộ dạng chật vật của Tuyết Táp, nhíu nhíu mày mở miệng nói ra: “Khoanh chân ngồi xuống.”
Yêu Hoa ngẩng đầu nhìn Tà Băng,sau khi cảm giác được mình đã có thể khống chế được thân thể, buông Tuyết Táp ra, đứng lên, Yêu Hoa vẫn cho rằng nàng đã hiểu rõ Tà Băng, nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, nàng tuyệt đối vẫn không hiểu rõ Tà Băng trước mặt, Tà Băng làm chuyện gì cũng chỉ vì thân nhân, bằng hữu, đồng bọn. Nàng chỉ để ý người được nàng đặt trong lòng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nghịch lân của nàng.
Yêu Hoa thầm nghĩ muốn để cho Tà Băng biết rõ, bọn họ là nghịch lân của nàng, nàng đồng dạng cũng là nghịch lân của bọn hắn.
Mà giờ khắc này,Tà Băng không có bất kỳ trí nhớ, không có bất kỳ cảm tình, nàng vẫn không cho phép bọn hắn có bất kỳ tổn thương, Tà Băng như vậy,bọn hắn như thế nào lại không cam lòng đi theo?
Tuyết Táp không nói gì, khoanh chân ngồi xuống,lần này Tà Băng cũng không có khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp phóng xuất ra một đạo hồn lực màu xám, Hồn Lực trực tiếp bao vây quanh người Tuyết Táp.
Mà ngay tại thời khắc Tà Băng phóng ra Hồn Lực màu xám này,thiếu chút nữa Thiên Tài ở sau lưng nàng đã hô to lên, Thất Thải Hồn Lực, huyết đồng, Hồn Lực màu xám,Mạc, mỗi cái một mình xuất hiện đều làm cho Thiên Tài khϊếp sợ, nhưng đem tất cả cùng xuất hiệntrên một người, một đáp án khủng bố, lập tức xuất hiện trong đầu Thiên Tài.
Nàng, nàng chẳng lẽ là…
Nhưng hiện tại không ai chú ý đến thái độ của Thiên Tài, có quỷ mới tin, những này tuyệt đối ngay cả Mạc cũng không biết , nếu Mạc có mặt ở lúc này, chứng kiến bộ dạng hiện tại của Tà Băng, nét mặt của hắn tuyệt đối sẽ không khá hơn Thiên Tài chút nào.
Ánh mắt Thiên Tài nhìn Tà Băng bây giờ, là hoàn toàn kính sợ, toàn bộ thế giới người có thể làm cho Thiên Tài hắn kính sợ người không có mấy người, nhưng người thiếu nữ trước mắt, không,có thể nói hiện tại người thiếu nữ trước mặt chính là một cái! Một cái từng được Thiên Tài điên cuồng sùng bái đấy…
Rất nhanh, Tà Băng liền thu hồi hồn lực, lại nhìn Tuyết Táp vốn rất chật vật, lúc này đã ngủ say,sắc mặt đã hồng nhuận phơn phớt.
“Hiện tại hắn cần nghỉ ngơi, chiếu cố tốt cho hắn và ngươi nữa.” sau khi nói với Yêu Hoa xong,Tà Băng liền đứng dậy nhìn mấy người khác, huyết đồng nhìn qua một lượt đám người, những người này, nàng không biết là ai, nhưng là thiếu đi một người.
“Các ngươi, thiếu một người.” Tà Băng lại lặp lại câu nói đó, trong bọn họ thiếu đi một người, đi nơi nào?
“Còn một người, hắn, hắn đi ra ngoài rồi, một lát sẽ trở lại.” Yêu Hoa thực sự không muốn nói dối,nhưng Tuyết Táp ngủ rồi, Tuyết Ảnh cũng nghỉ ngơi, Thiên Tài lại đang rơi vào trạng thái ngu ngơ, Tiểu Tử vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh của Tà Băng,đương nhiên việc trả lời phải giao cho Yêu Hoa rồi.
“Ngươi nói dối.” thanh âm Tà Băng lạnh lùng, nhìn xem Yêu Hoa mở miệng nói ra. Lời nói dối như vậy,Tà Băng lại không phải người ngu, sao có thể nhìn không ra.
“Còn một người đến tột cùng đã đi đâu?” Tà Băng đi đến trước cau mày lạnh lùng hỏi Yêu Hoa.
Yêu Hoa nhìn ánh mắt lạ lẫm của Tà Băng, nghe thanh âm lạnh lùng của nàng,lửa giận tròng lòng lại trổi dậy, hít sâu một hơi, lui ra phía sau một bước, đem hết khí lực để cho mình nhìn thẳng Tà Băng, nhìn đôi huyết đồng thị huyết
(*khát máu) của Tà Băng, Yêu Hoa gằn từng chữ: “Mạc, hắn đã chết.”
Câu này vừa dứt, Tà Băng trên người lập tức tản mát ra khí tức tử vong khủng bố, ánh mắt không lưu tình chút nào nhìn Yêu Hoa, chất vấn: “Ai? Đến tột cùng là ai?”
Trong cơ thể Tà Băng bộc phát ra khí tức tử vong cùng bạo ngược, làm cho Yêu Hoa có chút hít thở không nổi, Thiên Tài cùng Tiểu Tử cố chống đỡ không được bao lâu, Bích Thanh cùng Bích Hoằng đã sớm ngất đi.
Yêu Hoa biết rõ hiện tại Tà Băng căn bản không nhớ được chút gì, hoặc là nói, Tà Băng vẫn còn không có hoàn toàn tỉnh lại, hiện tại Tà Băng rất là nguy hiểm, tuyệt đối bạo ngược , còn có thực lực Tà Băng vừa bày ra,khiến cho Yêu Hoa căn bản không dám nói câu nào.
Tà Băng nhìn về phía Tiểu Tử, ánh mắt trong suốt của Tiểu Tử vẫn luôn nhìn Tà Băng, nhưng từ lúc bắt đầu hắn vẫn không mở miệng nói một lời, đối mặt với ánh mắt Tà Băng, Tiểu Tử vẫn như cũ trầm mặc, hiện tại Tiểu Tử rất muốn bổ nhào vào trong ngực Tà Băng, nói cho nàng biết Tiểu Tử thực sự rất lo lắng cho nàng, muốn nàng tốt, nhưng Tiểu Tử biết, huyết đồng trước mặt không thích nhìn thấy hắn thút thít nỉ non, cho nên Tiểu Tử không nói gì, không có mở miệng, vẫn nhìn Tà Băng.
Thời điểm Tà Băng nhìn đến Thiên Tài,trong đôi huyết đồng hiện lên tia nghi hoặc, bất quá rất nhanh liền biến mất,nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với những người ở chỗ này, vì sao thiếu niên này lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc?
Tà Băng nhìn quanh đại khái cũng biết được sẽ không ai nói cho nàng biết, trong sự nghi hoặc của mọi người,nàng đi đến bên người Tuyết Táp, Tà Băng điểm nhẹ trên đầu Tuyết Táp, sự tình xảy ra giữa Mạc và Tuyết Táp đều xuất hiện trong đầu Tà Băng.
Tà Băng nhìn thân ảnh Mạc, nghe được lời Mạc nói, chứng kiến ánh mắt cuối cùng của Mạc, một giọt huyết lệ chảy xuống, Tà Băng lấy tay lau đi, đây là cái gì? Trong người nàng còn có vậy này hay sao?
Chứng kiến cả người Mạc bị lực lượng cường đại bao phủ lên,trong đôi mắt Tà Băng tràn ngập thị huyết, toàn thân đều là khí tức bạo ngược, đồng thời trong lòng của nàng đang nhỏ máu, đau đến mức ngay cả bước lên một bước nàng cũng không có sức, hủy diệt, hủy diệt…
Tà Băng nắm chặt nắm đấm,ngay tại thởi khắc muốn đi ra khỏi ngọc giới, , bỗng nhiên, cần cổ đau xót, ngay sau đó liền mất đi tri giác.
Lúc thân ảnh Tà Băng sắp ngã xuống, một đôi tay liền ôm Tà Băng vào lòng, không phải ai khác,chính là ở sau lưng đem Tà Băng đánh bất tỉnh,Tuyết Ảnh,nếu hiện tại để Tà Băng ly khai ngọc giới, như vậy toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh sẽ sinh linh đồ thán…
Rơi vào đường cùng, Tuyết Ảnh chỉ có thể đánh nàng bất tỉnh, muốn làm cho Tà Băng tỉnh táo lại, huống chi, dựa theo hình dung của Tuyết Táp về thực lực của Thiên Ma, Tà Băng đi thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ lại bị thương trở lại sao?
“Tà Băng vừa rồi còn không có khôi phục, Mạc, sẽ không chết.” Tuyết Ảnh ôm Tà Băng rồi nói với mấy người, nếu nói ở đây hiểu rõ Mạc nhất, có lẽ chính là Tuyết Ảnh rồi, Tuyết Ảnh nói, Mạc sẽ không chết, như vậy Mạc nhất định sẽ không chết!
Tuyết Ảnh sau khi nói xong liền ôm Tà Băng đi tới cây liễu bên bờ hồ,địa phương Tà Băng thích nhất chính là chỗ này, hắn muốn Tà Băng sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy địa phương mình thích nhất đầu tiên. Tiểu Tử cùng Thiên Tài đi theo Tuyết Ảnh tới dưới cây liễu, ngồi ở bên cạnh Tà Băng.
Yêu Hoa nhìn Tuyết Táp đang nằm trên mặt đất, lông mày hắn còn đang nhíu lại, trong lòng của nàng là cảm giác nói không ra lời, ngồi xuống bên người Tuyết Táp,ngón tay trắng nõn dài tinh tế nhẹ nhàng xoa xoa lông mày của Tuyết Táp.
Ngày hôm sau Tuyết Táp thanh tỉnh lại, ngồi cùng một chỗ với Yêu Hoa bên dươi cây liễu, mấy người ngồi cạnh Tà Băng suốt năm ngày năm đêm.
Năm ngày năm đêm, không có ai nói chuyện, không có người nào di chuyển, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Tà Băng,sắc mặt Tà Băng lúc này vẫn như cũ không có một tia huyết sắc, còn yếu ớt hơn cả em bé.
Sáng ngày thứ sáu,lông mi Tà Băng rung nhẹ , chỉ một cái động tác như vậy,lại làm cho thần kinh mấy người ở đây đều căn cứng, rất sợ lần này Tà Băng tỉnh lại vẫn là đôi huyết đồng, đôi mắt Tà Băng từ từ mở ra, mọi người đều thở hắt ra một hơi,đôi huyết đồng không tình cảm kia đã biến mất,mà đã chuyển thành đôi mắt màu đen có chút mê mang.
Lúc này Tà Băng mới tỉnh táo hoàn toàn, đang nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, sau đó nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Ảnh, mê mang trong mắt liền biến mất,hiện tại nàng cũng không có chút khí lực để đứng lên.
“Băng nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh.” Tuyết Ảnh thở nhẹ, nhìn Tà Băng, mở miệng nói ra.
Câu nói của Tuyết Ảnh cũng chính là lời những người khác muốn nói, Băng nhi, rốt cục đã tỉnh, năm ngày, lại làm cho mọi người cảm thấy phảng phất đã trải qua năm thế kỷ trầm trọng, chậm chạp.
Tà Băng nghe được thanh âm Tuyết Ảnh, ngẩng đầu, nhìn Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa, Tiểu Tử, Thiên Tài,trong mắt mọi người tràn đầy cao hứng, nhưng Tà Băng càng thấy được tia bi thương thống khổ năm người cố gắng che dấu nơi đáy mắt.
Tà Băng nhắm nghiền hai mắt, không nói gì, nhớ tới lời kia của Yêu Hoa: “Mạc, hắn đã chết.”
Mạc, hắn đã chết, chết rồi…
Đôi huyết đồng của Tà Băng không có nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện Mạc cùng Tuyết Táp bị Thiên Ma công kích, lần lượt té ngã lần lượt đứng dậy , vì mình hái hoàn châu thảo, ánh mắt của Mạc,lời nói của Mạc, Tà Băng nhớ rõ rành mạch, trong đầu quên đi không được.
Lần nữa mở to mắt, Tà Băng ngước mặt nhìn mọi người, gian nan nở một nụ cười tươi tắn, nói ra: “Ta, ta không sao rồi.”
Dù Tà Băng cố gắng che dấu ánh mắt đau xót nhưng mọi người đều thấy được, vành mắt bọn họ đỏ lên nhưng không ai nhắc đến chuyện của Mạc.
“Mạc, hắn sẽ không chết.” Trong mắt Tà Băng hiện lên tín niệm kiên định, hắn sẽ không chết, đây tín nhiệm đối với Mạc, càng bởi vì sự liên hệ vi diệu giữa Mạc và Tà Băng, Tà Băng biết rõ Mạc không chết, tuyệt đối sẽ không chết.
Nghe được lời nói của nàng,trong mắt mấy người hiện lên một vòng đau xót cùng nghi hoặc, bọn hắn không biết Tà Băng làm thế nào biết được Mạc đã xảy ra chuyện, Mạc, thực sự sẽ không chết sao? Vậy hắn đang ở nơi nào? Có liên quan đến lời hắn nhắn cho Tà Băng sao?
“Thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội. Mạc lưu cho ngươi .”Tuyết Táp nhìn Tà Băng, mở miệng nói ra.
Thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội, Mạc, ngươi đang muốn ám chỉ ta gì sao? Là ám chỉ ta tới đó sẽ tìm được ngươi, tìm được những bí mật kia sao?
“Tỷ tỷ.”Tiểu Tử không nhịn được đáy lòng đau xót nữa, Tiểu Tử biết rõ hiện tại trong lòng tỷ tỷ đang rất đau đớn, có rất nhiều hận, không nhịn được nữa tiến lên ôm lấy Tà Băng, đem đầu đặt ở trong lòng nàng, nước mắt màu tím từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Tiểu Tử cho dù sẽ tiếp nhận Vương giả truyền thừa, cho dù trở thành Chí Tôn Vương giả chính thức, hắn vẫn như cũ ưa thích làm nũng với tỷ tỷ, ưa thích ỷ lại vào tỷ tỷ.
Tà Băng nhìn Tiểu Tử trong lòng mình, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Tử, muốn nói với Tiểu Tử rằng nàng không có việc gì, muốn làm cho Tiểu Tử ngừng khóc, thế nhưng nàng lại không nói được cái gì, nước mắt trong suốt chảy xuống, trong lòng Tà Băng thực sự đau quá.
“Để Tà Băng một mình yên tĩnh một chút đi a.”Yêu Hoa nhìn Tà Băng, lau đi nước mắt, nói với mấy người.
Tà Băng cười với Yêu Hoa,hiện tại nàng rất muốn một mình yên tĩnh một chút.
Mấy người gật đầu, Tuyết Ảnh ôm lấy Tà Băng, đặt Tà Băng dựa lưng vào cây liễu, mấy người liếc nhau, quay người ly khai.
Tà Băng nhìn bóng lưng mọi người ly khai, nước mắt lập tức tràn ra, thu hồi ánh mắt lại,đôi mắt tĩnh lặng như đáy hồ, cánh môi không có một chút huyết sắc khẽ mở, nhưng lại không có phát ra một thanh âm nào.
Nàng cố gắng tu luyện, thành lập thế lực, làm như vậy là để bảo hộ thân nhân, bảo hộ bằng hữu, nhưng bây giờ, Tà Băng nhìn đôi tay mình, đến tột cùng người làm bọn họ bị tổn thương là ai? Là nàng, hết thảy đều là nàng, là nàng không biết lượng sức, là nàng quá quật cường.
Những người bên cạnh nàng chính là nghịch lân của nàng, nàng không muốn bọn họ có bất kỳ tổn thương nào, nhưng nghịch lân của bọn họ không phải là nàng hay sao?
Lúc nàng bị thương, người thống khổ là bọn hắn.
Lúc nàng hôn mê, người thủ hộ bên cạnh nàng suốt ngày đêm là bọn hắn.
Lúc nàng trọng thương, người trả giá tánh mạng là bọn hắn.
Mà nàng, đã mang cho bọn hắn cái gì?Là thống khổ, là tổn thương, thậm chí là mạng của bọn hắn, Quân Tà Băng, ngươi đến tột cùng đã làm gì.
Luôn mồm nói phải bảo vệ bọn hắn, lại không biết, bọn hắn chỉ muốn nàng có thể bảo vệ tốt chính mình, có thể để cho bọn hắn bảo hộ nàng là đủ rồi.
Hai mắt Tà Băng nhắm lại, không hề nhìn hai tay của mình nữa, mệt mỏi quá, thậm chí bây giờ nàng không biết mình ở đại lục này sinh hoạt có ý nghĩa gì nữa, mười lăm năm, nàng hung hăng càn quấy, nàng cuồng vọng, nàng tiêu sái trải qua cuộc sống của mình, tùy ý hưởng thụ tình thân tình bằng hữu.
Hôm nay, Tà Băng thực sự mệt mỏi quá, nhưng nàng không thể chán chường, nàng còn muốn đi tìm Mạc, nàng còn phải trợ giúp Yêu Hoa lấy lại công đạo cho Yêu Hoa tộc, còn có Tuyết Ảnh, Tiểu Tử, nàng còn muốn tìm hiểu bí mật trên người của mình, nàng còn muốn đi tìm chủ nhân của ngọc giới, cũng là sư phụ của nàng…
Nghĩ đến khuôn mặt yêu thương của thân nhân,cũng như dáng vẻ tươi cười của bằng hữu, còn có Mạc đã biến mất,Tà Băng liền gạt bỏ đi sự chán chường đáy mắt, Mạc, nhất định phải chờ ta tìm được ngươi.
Tuyết Ảnh, Tiểu Tử, Tuyết Táp, Yêu Hoa, Thiên Tài, chúng ta là một cái chỉnh thể, là một chỉnh thể không thể tách rời, Tà Băng bây giờ không còn là Quân Tà Băng không biết lượng sức như trước kia nữa,Quân Tà Băng nàng là một thành viên trong gia đình này, Quân Tà Băng nàng sẽ không để cho mình lại bị thương nữa, hiện tại Quân Tà Băng nàng đã hoàn toàn lột xác.
Mạc, chờ ta, nhất định phải chờ ta tìm được ngươi, ta cũng nhất định sẽ tìm được ngươi.
Thiên Ma, Quân Tà Băng ta sẽ không không biết lượng sức mà đi tìm ngươi để báo thù cho Mạc, nhưng thời điểm ta đi tìm Thiên Ma, cũng chính là thời điểm Thiên Ma bị diệt vong! Nàng vẫn như cũ rất cuồng vọng, như cũ hung hăng càn quấy, Thiên Ma, tất cả những gì Mạc phải chịu, ta nhất định phải bắt người chịu gấp trăm vạn lần!
Tà Băng lau đi nước mắt,ngồi khoanh chân, bắt đầu kiểm tra tình huống thân thể, thực lực, hết thảy đều là thực lực.
Giờ phút này ở một địa phương xa xôi,lão giả râu bạc nhìn Tà Băng đã tìm lại được tự tin, tìm về bản năng, hơn nữa lại càng thành thục, biểu lộ trên mặt lão giả là vui nói không nên lời, nha đầu, tất cả đều là thử thách,may mắn nha đầu đã vượt qua
.( * thử thách qua còn Mạc ca của ta đâu…..)Nha đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình mau chóng cường đại a…
Sau lưng Tà Băng, mấy người đang yên lặng chăm chú nhìn nàng, lúc này nhìn thấy Tà Băng tỉnh lại, trên mặt đều lộ ra dáng vẻ tươi cười, sau đó tự mình ly khai, sự xuất hiện của Thiên Ma khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực nặng nề chưa từng có, phải cường đại, hiện tại bọn họ quá yếu.
Tà Băng cảm thụ được Thất Thải hồn lực hùng hậu trong cơ thể,đang lưu chuyển tự động chữa trị các kinh mạch,mạch máu đã bị tàn phá, Tà Băng vận khởi Quy Nguyên Phần Thiên Quyết bắt đầu chữa trị tổn thương trong cơ thể, lần này bị tổn thương thực sự là quá nặng rồi.
Tà Băng không biết rằng,hiện tại kinh mạch và mạch máu của nàng đang được cải tạo, nói cách khác, hiện tại kinh mạch và mạch máu trong cơ thể nàng so với trước kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại xem như Tà Băng đã bình tĩnh lại, nhưng sau sự bình tĩnh đó không biết là cuồng phong bão tố gì!
Bên ngoài Ngọc giới,tứ đại chủng tộc của Hồn Thú chi lĩnh đã tụ hội lại một chỗ, toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh đều vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, lúc này, Thiên Lang đế, Phượng Hoàng nữ vương Hỏa Hoàng, Bạch Hổ Vương, Tử Kim Cự Long Vương bốn người đã tụ tập lại với nhau.
Vẻ mặt bốn người đều tràn đầy nghiêm túc, tuyệt đối không thể để cho phong ấn đánh vỡ, tuyệt đối không thể, tuy bọn hắn không biết đồ vật bị phong ấn bên trong là gì, nhưng bọn hắn biết đồ vật bên trong tuyệt đối có đủ thực lực hủy diệt toàn bộ Áo Tạp Tư đại lục.
Khuôn mặt tuấn dật của Thiên Lang hiện tại vẫn tái nhợt vô cùng, nhưng lực lượng trong cơ thể đã khôi phục, bốn người đang thương thảo nên làm thế nào, thừa dịp quái vật kia còn chưa phá được phong ấn, đem phong ấn củng cố lại một lần nữa.
Không ai ở đây biết được thực lực của Thiên mạnh như thế nào, thủ lĩnh của bốn cái chủng tộc cũng không biết, cho nên, lần này bọn hắn muốn củng cố phong ấn một lần nữa, tốt nhất muốn chuẩn bị cả việc tế mệnh,chỉ cần một chút sơ sẩy,kết quả chính là Hồn Thú chi lĩnh thậm chí toàn bộ Áo Tạp Tư đại lục đều bị hủy diệt.
“Cái gì, ngươi nói người kia là một thiếu nữ mười lăm tuổi?”Thiên Lang đế vẫn chưa kể xong chuyện, đã bị thanh âm của Tử Kim Cự Long Vương cắt đứt.
“Đích thật là một nhân loại mười lăm tuổi.” Thiên Lang đế nghĩ đến Tà Băng, đáy mắt đã hiện lên một cảm xúc khó hiểu.
Tử Kim Cự Long Vương không nói gì thêm, nhưng trong nội tâm nhưng lại nghiêng trời lệch đất, nếu thật sự là một thiếu nữ nhân loại thì…, mười lăm tuổi, hơn nữa lại đến vào lúc này, nói cách khác, nàng rất có thể chính là người mười năm trước cứu được nữ nhi của hắn, người khế ước với cháu của hắn.
“Bây giờ chúng ta lập tức đi cấm địa chuẩn bị phong ấn.” Tử Kim Cự Long Vương rất cấp bách, Hồn Thú chi lĩnh không thể bị hủy diệt trong tay đại ma đầu đó. Hắn càng muốn đi gặp nhân loại kia cùng cháu trai từ khi sinh ra vẫn chưa gặp được.
Bốn tộc sau khi thương định xong, lập tức gọi thủ hạ của mình,đi về phía cấm địa.
Lúc này, Tà Băng thông qua vận chuyển Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, toàn bộ tổn thương cơ bản đã tốt hơn nhiều, trải qua lần bị thương này, mặc dù thực lực Tà Băng không có tiến triển, nhưng lần này kinh mạch mạch máu được cải tạo cùng Hồn Lực áp súc,chính là chỗ tốt không thể đo lường cho việc tu luyện sau này của Tà Băng.
“Tỷ tỷ, gia gia cùng nhân mã của ba tộc khác đang trên đường đến cấm địa.”Tiểu Tử cảm nhận được khí tức của gia gia Tử Kim Cự Long Vương cùng số lượng khổng lồ Hồn Thú,liền chạy đến nói với Tà Băng.
Tà Băng mở to mắt, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia hận ý, Thiên Ma, gϊếŧ không được ngươi, hôm nay cũng nhất định phải cho ngươi nếm trải trăm ngàn lần thực cốt chi thống!