Chương 7: Đây là hắc điếm sao? TT

Đặt chiếc bảng đen xuống bàn , Mai Thi nhìn bốn người xung quanh, hừ lạnh một tiếng: “Chủ cửa hàng là con người, không tin thì thôi !” Nói xong xoay người đi vào phòng, “cạch” một tiếng đóng cửa lại. thực sự là rất có cá tính .

Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, Quý Phù có chút kinh ngạc: " Người vừa rồi là người sao?

" Tôi cảm thấy cô ấy là người đó."

"Vậy cô ấy thực sự bán đồ ăn?" Bộ dạng khóc lóc của Vương Bạch sau khi nghe mọi người phân tích đã biến mất . Liền hưng phấn cúi xuống nhìn dòng thông báo trên bảng đen nhỏ.

"Ta phi ! Đây là hắc điếm *sao? Tại sao lại đắt như vậy?"

*ý chỉ quán ăn do người xấu mở ra nhằm gϊếŧ người cướp của …

Vương Bạch đối với việc dùng một viên tinh hạch cấp một đổi lấy một xiên củ cải thấy quá đắt, cuối cùng sau khi nhìn cửa hàng đóng cửa . Anh ta quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn đám người Vương Mông, thậm chí anh ta đang nói giá cả quá đắt , nhưng mong muốn trong mắt là thứ mà người khác có thể bỏ qua.

Rốt cuộc——Lẩu cay , bao lâu rồi họ chưa được ăn?

Ba người khác cũng trầm mặc, dù sao từ tận thế đến nay, biến hoá nghiêng trời lệch đất khiến mọi người không trở tay kịp . Hiện nay , tại thời điểm xã hội đã trở nên yên ổn đột nhiên xuất hiện đồ ăn vặt như thế này , làm cho bọn họ đặc biệt háo hức.

"Thử đi, đã đánh zombie cả một ngày rồi, chúng ta nên tự thưởng cho bản thân!” Vương Mông đã ra quyết định cuối cùng nên mọi người cùng nhau bước vào cửa hàng của Mai Thi.

Nghe tiếng chuông reo ngoài cửa , trong phòng ánh đèn ấm áp, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ thế giới đã an

tĩnh lại, bốn người cũng không vội vàng gọi món, tìm một cái bàn bên cửa sổ ngồi xuống, thở ra một hơi. Sau khi xuống, họ thảo luận xem nên ăn gì.

“Ăn thử một vài xiên trước đã, nếu thấy ngon thì gọi thêm.” Hà Bạch là người mở lời trước, tháo chiếc kính bị mờ do hơi thở phả lên, cẩn thận cất vào hộp kính trong tay của mình .

Những người khác không phản đối, Quý Phù người giữ tinh hạch, lấy ra bốn viên cấp một trong từ trong túi xách của cô ấy và đi đến quầy lễ tân, đưa chúng cho Mai thi, người đang im lặng quan sát họ.

“chủ quán , cho ta bốn bó củ cải."

"Các ngươi có hộp cơm riêng không vậy?" Mai thi nhìn bọn họ, "Để tiết kiệm tài nguyên, cửa hàng chúng tôi không cung cấp hộp cơm dùng một lần. Nếu không có hộp cơm thì ta có bán- một viên tinh hạch cấp một, giá cả giống nhau ."