Chương 19: Đậu hũ cá (2)

Lục Kha cũng gật đầu, nhìn về phía cô gái nói: "Vương Hạo nói rất đúng. Lý Phỉ Phỉ ngươi đừng tức giận, ngươi vốn là hỏa hệ năng lực, nếu tức giận, ngươi còn có thể…”

"Làm sao vậy? !" Lý Phỉ Phỉ nổi giận lông mày dựng thẳng trừng mắt nhìn thẳng vào hai đại nam nhân trong đội, Lục Kha cùng Vương Hạo thật sự không dám nói gì sau khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Mà lúc này...

"A ha ha ha, đại ca, làm sao có kẻ ngốc gϊếŧ zombie không lấy tinh hạch, ha ha ha ha.

" Ngươi an tĩnh một chút đi ! Loại chuyện này có cái gì tốt mà hét lên to thế “ Cuộc đối này thoại truyền đến tai ba người Lục Kha khiến khóe miệng và khóe mắt bọn họ co giật một hồi.

Vương Hạo hiện tại chỉ cảm thấy trên mặt có chút rát , thế nhưng thật sự đoán trúng có người đã "kiếm được miếng lợi ".

Khi bọn họ nhìn về phía âm thanh ngày càng đến gần liền trông thấy nhóm người Vương Mông , bốn người của Vương Mông khi nhìn thấy họ cũng sững sờ.

Phải nói rằng đội ác thú dị năng giả do Minh Dịch đứng đầu thực sự là huyền thoại đối với một đội dị năng giả bình thường như họ.

Nhất là đội ác thú dị năng giả, đội trưởng Minh Dịch là người đứng đầu kim tự tháp sức mạnh của những dị năng giả , ba người khác trong đội cũng rất mạnh.

Phó đội trưởng Lục Kha , dị năng là sức mạnh loại nước quý giá nhất, sức tấn công không có đủ. Nhưng có thể cung cấp nước uống tinh khiết mọi lúc, thì nên cung phụng một chút. Đừng nói đến việc phó đội trưởng Lục Kha sử dụng dị năng, chỉ việc đem những dị năng giả có ý đồ xấu đã đủ để họ rùng mình.

Còn Lý Phỉ Phỉ chúa tể trong đội, là người có tiếng hung dữ, ngoại hình sáng sủa, tính cách nóng nảy . Dị năng giả nào mà có ý nghĩ xấu với cô ấy đều bị ngọn lửa thiêu đốt.

Vương Hạo , người đàn ông có tướng mạo ngay thẳng và trung thực nhất trong đội, nhưng thật ra khuôn mặt tỷ lệ nghịch với trái tim đen tối của anh ta. Dị năng lực hệ đất được gọi là thiên biến vạn hoá , chính vì vậy anh ta đã gϊếŧ vô số zombie.

Bọn người Vương Mông không ngờ lần này đến thành phố S lại gặp toàn bộ đội ác thú .

“Lục , Lục đội trưởng, xin chào.” Vương Mông ngượng ngùng cười cười, “Thật tình cờ gặp được ngươi ở chỗ này.”

“ Không khéo , bọn ta vừa vặn muốn hỏi ngươi một chuyện.” Lục Kha vừa dứt lời, sắc mặt Vương Mông liền trầm xuống , trong lòng có chút chột dạ.