“Hân Văn, anh về rồi!” Khi Lương Hân Văn bước vào liền thấy Mộng Hạ đang ngồi bên cạnh cha Lương, cô ta vội vàng đứng dậy chào hỏi. Cầm lấy túi và áo khoác trên tay anh, động tác tự nhiên giống như là một người vợ.
Lương Hân Văn mới chần chừ một lúc, cô ta đã đem túi và áo khoác cất đúng vị trí.
Cha Lương nhìn thấy hành động của Mộng Hạ, ông rất hài lòng. Ông và ông Phan chính là bạn bè, từ nhỏ đã tác hợp cho hai người, cho nên mới đưa hai người đến học chung một trường, nếu như con trai có thể lấy được một người vợ như thế này, tâm nguyện lớn nhất của ông cũng coi như đã đạt được. Ông biết cha của Mộng Hạ là một doanh nhân ưu tú, nếu Lương gia và Phan gia liên hôn, quả là một sự kết hợp hoàn hảo, một thương nhân một chính trị, họ sẽ trở thành nhân vật quyền quý ở thủ đô này.
“Hân Văn, con cùng Mộng Hạ nói chuyện, cha đi xem mẹ con nấu ăn xong chưa!” Cha Lương cố ý để lại không gian riêng cho hai người, nhưng Lương Hân Văn đáp:
“Cha, con có chuyện muốn nói riêng với cha.”
Cha Lương nghe câu nói của anh, sắc mặt trở nên khó coi, cảm thấy anh quá lỗ mãng, mặc dù ông cũng muốn nói mấy câu với anh. Ngược lại Mộng Hạ lại là người biết suy nghĩ, mỉm cười nói:
“Chú Lương, hai người cứ nói chuyện đi, cháu đi xem gì nấu ăn xong chưa.” Nói xong cô ta nở một nụ cười với hai người rồi bước vào bếp.
Trong thư phòng hơi tối, cha Lương chắp hai tay sau lưng, Lương Hân Văn nói ra tất cả mọi chuyện. Nhưng không nghĩ ông lại hét lên:
“Hồ đồ...” Ông hét câu này vừa đúng lúc Mộng Hạ bê đồ ăn đi qua nghe được, thế là cô ta dừng lại và im lặng nghe lén.
“Cha, tại sao? Con chỉ muốn giúp cô ấy tìm ra chân tướng thôi...” Lương Hân Văn không hiểu tại sao cha anh lại tức giận khi nhắc đến vụ án của Mục Thiết Quân.
Cha Lương nghe xong những lời này, nhìn ra cửa sổ trầm giọng nói:
“Sau này không được nhắc đến vụ án này nữa, cũng không được nói trước mặt mọi người, có một số việc một người nhỏ bé như con có thể tùy tiện xen vào...Còn nữa, về sau con nên giữ khoảng cách với người được gọi là Ngôn Thanh Thanh đó cho cha, tốt nhất đừng nói thêm gì nữa...”
Mộng Hạ nghe được mấy chữ Ngôn Thanh Thanh, trong lòng giật mình, Lương Hân Văn vừa mới xuất hiện mà cô đã quấn lấy rồi, cô ta nắm chặt tay, kiêu ngạo mấp máy môi, trong lòng oán hận nói:
“Ngôn Thanh Thanh, đồ tiện nhân này, dám cướp người của tôi?”
Trong phòng, Lương Hân Văn kinh ngạc sau khi nghe lời khuyên của cha Lương, không cho anh đυ.ng đến vụ án này, còn muốn anh hạn chế qua lại với Thanh Thanh?
“Tại sao không cho con qua lại với Thanh Thanh, bởi vì gia thế của cô ấy không bằng Mộng Hạ đúng không?...”
Cha Lương nhìn anh, trong mắt lóe lên sự khôn ngoan và tức giận, nhìn đứa con trai máu mủ của mình rất chính nghĩa, chỉ là tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, làm sao có thể hiểu được nội tình hiểm ác và bẩn thỉu bên trong?
Làm sao anh biết ngay khi anh vừa bước chân ra khỏi phòng chủ nhiệm, ông đã nhận được cuộc gọi từ viện trưởng để ông quản tốt chuyện con trai. Chuyện này ngay cả cha Lương cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghi vấn của con trai liền bị lãnh đạo cảnh cáo, nếu như không phải thân phận của ông còn đó, có lẽ ngày mai anh phải cuốn gói rời đi rồi.
Cho nên đó là một vùng cấm, một mái mìn, một cái vực thẳm vô hình, không ai có thể đυ.ng vào, vì bảo vệ đứa con trai của mình, ông thà để anh ôm hận trong lòng.
“Cha không cần biết con muốn thế nào, nhưng lời hôm nay cha nói con nhất định phải thực hiện, nếu không….”
“Nếu không thì...làm sao?” Thi ra cha anh cũng chỉ coi anh là một cấp dưới mà gào thét, nhưng anh lại không phải là một tên cấp dưới thích xu nịnh.
“Nếu không thì cha sẽ không để cô ấy tìm ra chân tướng một cách đơn giản như vậy….” Cha Lương nói xong, sải bước rời đi, ầm! cửa bị đóng chặt lại.
“Cha dám...” Lương Hân Văn hét lên.
Anh ngồi phịch trên ghế, không ngờ anh chỉ muốn điều tra làm rõ vụ án, lại bị cản trở, xem ra anh phải tỉnh táo suy nghĩ biện pháp khác.
Biệt thự Đoan Mộc gia.
Thanh Thanh nghe điện thoại của chị Lý nói rằng ông cụ sáng nay bị ho khan, tính tình khó chịu mong cô qua đó một chuyến. Đoan Mộc Cầu tính tình nóng nảy, dường như bây giờ chỉ có Thanh Thanh chữa khỏi.
Đoan Mộc Cầu không chịu ăn sáng, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, Thanh Thanh dỗ dành mãi mới chịu ăn một chút, đến buổi trưa, Thanh Thanh tự mình xuống bếp nấu một bát canh nấm trắng và lê tuyết.
Mang bát canh lên thư phòng của Đoan Mộc Cầu, cửa phòng làm việc khép hờ, bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện, Thanh Thanh nghĩ có lẽ có khách, cô chần chừ không biết có nên đi vào hay không, nhưng âm thanh truyền vào trong tai cô, trong nháy mắt cô bị hóa đá.
Mặc dù cô không rõ lắm, nhưng mấy lời đó đã khơi gợi mọi giác quan cô của, cô cố gắng lắng nghe.
“A Nam thế nào?” Đoan Mộc Cầu lo lắng hỏi.
“Thiếu gia không sao!” Một người đàn ông đứng đối diện Đoan Mộc Cầu cung kính đáp.
“Được….tốt...Miễn là con sống là được….còn sống là tốt rồi...”
Khuôn mặt già nua của Đoan Mộc Cầu nhăn nheo từ từ được thả lỏng ra, tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Lòng Thanh Thanh dâng trào như núi, cô muốn xông vào ngay lập tức để nói ông nội đưa Đoan Mộc Nam trở về, nhưng cuộc nói chuyện sau đó đã chặn đứng mọi hy vọng trong lòng cô.
“Nhớ kỹ, chuyện này không được nói với bất kỳ ai...Chuyện này đã vượt qua ranh giới rồi, về sau không nên như vậy nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ, cậu cũng đừng quay lại, chuyện hôm nay xem như cậu chưa từng đến đây.”
“Vâng thưa ngài!”
Tim Thanh Thanh đập dữ dội, cô không dám ở lại nữa, lặng lẽ lui ra ngoài, chạy một mạch ra vườn, mới dám trút hết cảm xúc trong lòng ra ngoài, thở hồng hộc, đem toàn bộ tức giận vừa vừa giấu trong lòng thở ra, cô nhìn xung quanh, trong lòng mờ mịt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ông nội tại sao lại muốn giấu diếm tin tức của Đoan Mộc Nam, cô nhớ Lương Hân Văn từng nói:
“Anh luôn cảm thấy Đoan Mộc gia không thật sự nghĩ cách để giải cứu Đoan Mộc Nam, có vẻ như họ không dốc hết sức lực...”
Chẳng lẽ ông nội không muốn hỏi Đoan Mộc Nam chuyện gì xảy ra sao?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cô nên tin ai? Ai đáng để cô tin tưởng?
Thanh Thanh nhìn lên bầu trời xanh, cảm giác mình giống như người không xương.