Chương 78: Khách Không Mời Mà Đến

Vì sao? Anh cũng không nói ra, năm năm trước, khi Đoan Mộc Nam kéo cô đi trước mặt anh, lòng anh vẫn còn đau nhói, anh nghĩ có lẽ cô không thích chàng thư sinh yếu đuối mà là một người đàn ông mạnh mẽ can đảm. Đó là lần đầu tiên anh ghen tị với những người đàn ông khác, và muốn bản thân anh cũng trở thành người như vậy.

Có lẽ yêu một người, có thể từ bỏ chính mình, nguyện ý trở thành hình bóng của người mà cô yêu.

Và đêm hôm đó, khi tiếng súng phát lên, anh đã vững tâm hơn, lúc đó chỉ hy vọng mong manh là có thể giúp được cô, nhưng bây giờ chuyện này đã trở thành sự thật, cần bao nhiêu trùng hợp chứ, chuyện của Đoan Mộc gia mà anh cũng có thể tham gia vào.

“Anh chỉ mong em một lần nữa có được hạnh phúc.” Anh tỏ vẻ bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm rất lớn.

Tất cả những gì anh làm là mong cô có thể vui vẻ như xưa, quên đi nỗi đau và bắt đầu một cuộc sống mới.

Hai người một lần nữa ngồi xuống, Lương Hân Văn nói:

“Thanh Thanh, anh muốn hỏi em một vấn đề rất quan trọng, anh luôn cảm thấy Đoan Mộc gia cũng không tích cực giải cứu Đoan Mộc Nam, có vẻ như họ không dốc toàn lực...”

“Điều này là không thể, em biết ông nội rất yêu thương anh ấy, mà mẹ...mẹ của Đoan Mộc Nam đã bị suy nhược tinh thần và trầm cảm nhẹ vì chuyện của anh ấy, làm sao có thể không dốc toàn lực để cứu anh ấy?”

Không thể nói Đoan Mộc gia không toàn tâm toàn lực bảo vệ Đoan Mộc Nam, đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế giải vây giúp anh, nhưng Đoan Mộc Nam bị truy nã, thậm chí ông nội cũng không tìm được, hơn nữa một tướng quân tử vong không phải một thế lực của một gia tộc có thể che đậy được.

Có lẽ cả hai người đều nghĩ đến mức này, Lương Hân Văn lật một tờ báo cũ nói:

“Thanh Thanh, anh nghĩ rằng chú Mục rất yêu em.”

Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, Lương Hân Văn chỉ vào một tờ báo năm năm trước:

“Em xem, chỉ cần những bức ảnh liên quan đến Đoan Mộc Nam, đều là những ảnh chính diện, mà có dính đến hình ảnh của em thì tất cả đều là bóng lưng, lúc đầu anh cũng hoang mang, nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng xem ra đây là do Mục tướng quân cố ý làm như vậy, anh nghĩ chú ấy đang bảo vệ em...”



“Anh, anh nói cái gì vậy? Trận phong ba trước lễ đính hôn là do cha em thao túng? Làm sao có thể?” Thanh Thanh không thể tin được nói. Trong đầu cố gắng nghĩ lại, nghĩ về những gì Mục Thiết Quân tìm tới cô đã nói.

“Cháu yêu Đoan Mộc Nam sao? Có lẽ cậu ấy cũng không giống như cháu tưởng tượng...”

“Có thể sau này lại đính hôn được không?”

“Thanh Thanh, em sao vậy?” Lương Hân Văn hỏi cô.

Thanh Thanh hoàn hồn nói:

“Ngay từ đầu dường như ông ấy không muốn em ở cùng với Đoan Mộc Nam.” Từ lần gặp đầu tiên cho đến khi ông đích thân tìm cô nói chuyện, cô còn tưởng rằng ông đang thăm dò tình cảm của cô đối với Đoan Mộc Nam, chẳng lẽ ông ấy thật sự không muốn cô gả vào Đoan Mộc gia sao?

“Tại sao em nói vậy?” Lương Hân Văn hỏi.

Thanh Thanh kể chi tiết mọi chuyện trong lần gặp mặt với Mục Thiết Quân cho Lương Hân Văn.

Sau khi nói xong, Lương Hân Văn và Thanh Thanh thật lâu không ai nói thêm câu nào, một lúc sau, Lương Hân Văn thì thào nói:

“Tất cả chứng cứ đều chứng minh Mục tướng quân bị Đoan Mộc Nam gϊếŧ chết...Hai người ở trong một không gian kín, khách mời tận mắt chứng kiến...”

Lương Hân Văn nhìn lại những hình ảnh của Đoan Mộc Nam và Mục Thiết Quân trong phòng họp, chỉ có một lối ra, Minh Nhất con nuôi của Mục Thiết Quân đang đứng ở đó, cửa sổ duy nhất cách mặt đất hơn mười mét, phía dưới là đại sảnh tiệc đính hôn, tất cả khách mời có thể nhìn thấy, nếu người khác là hung thủ, chuyện này là không thể nào…

Hai người suy nghĩ hết khả năng có thể xảy ra, phân tích toàn bộ tài liệu mà Lương Hân Văn thu thập được, đột nhiên Lương Hân Văn nói:

“Có một việc chúng ta không rõ, đó là tại sao Mục tướng quân đột nhiên lại có thái độ bất thường như vậy với Đoan Mộc Nam, và cả hôn sự của hai người...”

“Vâng, đây là chuyện của trưởng bối, A Nam luôn đối xử với ông ấy như một người cha, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy...” Thanh Thanh rất lo lắng nói.



“Nếu chúng ta biết nguyên nhân, nó có thể giúp ích rất nhiều trong việc điều tra ra sự thật...đặc biệt là mấy phút hai người nói chuyện...” Lương Hân Văn nói.

“Minh Nhất.” Lương Hân Văn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

“Cảnh vệ?” Thanh Thanh.

Hai người đồng thời gọi lên cùng một người. Chỉ có Minh Nhất đứng ở cửa ra vào, như vậy anh ta ít nhiều cũng sẽ nghe được chuyện gì đó, mà anh ta là con nuôi của Mục Thiết Quân, nếu như tìm được anh ta nhất định sẽ biết rất nhiều chuyện.

Vì Lương Hân Văn không có khẩu cung của Minh Nhất, cho nên họ phải tìm tới anh ta để tra hỏi.

Ngày hôm sau Lương Hân Văn lợi dụng chức vụ của mình để kiểm tra hồ sơ và tài liệu của Mục Minh Nhất, nhưng lại phát hiện tất cả các thông tin đều không tồn tại? Thế là anh tìm đến người quản lý hồ sơ vụ án để hỏi vì sao lại không có? Nhưng nó vẫn là một bí mật.

Sau khi nghe yêu cầu của Lương Hân Văn, khuôn mặt béo phì của chủ nhiệm chìm xuống, sầm mặt lại, vụ án này là kiểm sát trưởng tự mình phụ trách, ông ta cũng không rõ ràng, chỉ là không ngờ tới một thanh niên mới vào lại quan tâm đến vấn đề này.

Chủ nhiệm kiêng kỵ cha của Lương Hân Văn là một lãnh đạo cao tầng nên cũng chỉ uyển chuyển giải thích tình huống một cách phiến diện. Nghe chủ nhiệm giải thích, Lương Hân Văn cảm thấy khó hiểu, có vẻ như vụ án không được diễn ra theo đúng thủ tục thông thường.

Con đường này không đi được, anh sai người đến hỏi thăm tin tức của Minh Nhất, phát hiện ra rằng anh ta đã biến mất sau vụ án của Mục Thiết Quân, mãi đến sau này chưa từng xuất hiện. Manh mối bị chặt đứt, vụ án càng thêm rối rắm.

Sau một ngày bận rộn, Lương Hân Văn nhận được cuộc gọi từ cha anh, kêu anh về nhà một chuyến.

Anh cúp điện thoại, cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, về nhà vừa vặn có thể hỏi cha một chút chuyện, dù sao ông cũng ở trong viện kiểm sát lâu như vậy, khẳng định sẽ biết một chút tin tức bên trong.

Vừa vào đến cửa liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cha, cha anh là người nghiêm túc, cứng nhắc, tiếng cười như vậy rất hiếm khi xuất hiện, nếu vậy khẳng định trong nhà đang có chuyện vui gì đó, chẳng lẽ có khách quý?

Anh mở cửa ra, quả nhiên là có khách không mời mà đến, bóng dáng xinh xắn đó đã nhiều năm không thấy.