Chương 75: Nỗi Nhớ Vô Tận

Quản lý Lương phớt lờ cô ta, trực tiếp đi đến trước mặt Thanh Thanh, kính cẩn nói:

“Thanh Thanh, phu nhân đang chờ cô.”

Ông muốn để Mộng Hạ biết rằng địa vị của Thanh Thanh không hề thua kém cô ta, không phải là người cô ta có thể bắt nạt.

Thanh Thanh nhìn ông đầy cảm kích, ổn định tâm trạng đang run rẩy, cùng quản lý Lương rời đi trước mặt Mộng Hạ.

Bước vào thang máy, quản lý Lương đau lòng nói:

“Thanh Thanh, sau này cô ta còn đối xử với cháu như vậy, cháu không cần phải khách sáo với cô ta.”

“Vâng, cảm ơn chú.” Thanh Thanh nhẹ giọng nói.

Không cần khách sáo với cô ta, cô có tư cách gì mà không khách sáo được? Mộng Hạ nói không sai, cô chẳng là gì cả, mặc dù đã lĩnh chứng với Đoan Mộc Nam, nhưng xa cách năm năm, mọi chuyện đều đã chấm dứt rồi…

Thân phận của cô ở Đoan Mộc gia quả thật làm cho người ta xấu hổ.

“Quản lý Lương, chú tìm cháu có chuyện gì không?” Cô không tin quản lý Lương có tiên tri, biết Mộng Hạ gây rắc rối với cô nên xuống giải vây giúp cô.

“Ừm, là phu nhân lại đau đầu...”

“Vậy làm sao bây giờ?” Thanh Thanh lo lắng hỏi.

“Đỡ hơn rồi, bà ấy muốn cháu tham gia hội nghị buổi chiều với chú.”

“Cháu?”

Đinh! Thang máy dừng lại, quản lý Lương bước sang một bên giữ cửa để Thanh Thanh ra ngoài trước.



Thanh Thanh và quản lý Lương đi qua hành lang dài và đi vào văn phòng của Lâm Kiều Kiều.

Kể từ khi chuyện xảy ra với Đoan Mộc Nam, Lâm Kiều Kiều thực sự bị trầm cảm nhẹ. Một phụ nữ năng động thanh lịch từ từ rút lui, ngày nào cũng ôm những bức ảnh của Đoan Mộc Nam nhớ nhung và lo lắng….

Đoan Mộc gia luôn tin tưởng Đoan Mộc Nam sẽ trở về, và họ cũng nhận định Thanh Thanh là vợ của anh, cho nên Thanh Thanh vừa tốt nghiệp, cô đã được sắp xếp để làm thư ký riêng bên cạnh Lâm Kiều Kiều.

Ý tứ của Đoan Mộc gia rất rõ ràng, để Thanh Thanh làm thư ký của Lâm Kiều Kiều là muốn cho cô một bàn đạp tốt nhất, muốn cô giống như Lâm Kiều Kiều, một ngày nào đó cô có thể tiếp quản công việc kinh doanh của Đoan Mộc gia.

Nhưng tiền đề là cô là vợ của Đoan Mộc Nam, nhưng với tình trạng hiện tại khiến Thanh Thanh cảm thấy rất khó khăn.

Cô rất hiểu ý của ông nội Đoan Mộc, thế nhưng chiêu này quá nguy hiểm, bây giờ sống chết của Đoan Mộc Nam còn chưa rõ, cô lấy thân phận gì để đứng ở đây và làm những chuyện này?

Nhân viên trong công ty mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng lại bàn tán xung quanh, cô và Đoan Mộc gia bây giờ không có quan hệ gì, dựa vào đâu mà đến đây chiếm tổ.

Quản lý Lương và Thanh Thanh bước đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa một cái, bên trong không có phản ứng gì, Thanh Thanh và quản lý Lương nhìn nhau, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu, vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Phu nhân!”

“Mẹ!” Thanh Thanh lo lắng hét lên.

Vì nhiều lần Lâm Kiều Kiều yêu cầu, cho nên từ năm năm trước Thanh Thanh đã gọi bà là mẹ, có lẽ nghe được âm thanh này, Lâm Kiều Kiều mới cảm thấy có hi vọng, chỉ có giữ lại Ngôn Thanh Thanh, con trai bà mới có thể trở về….

Lâm Kiều Kiều ngồi thẳng trên ghế, đầu nghiêng sang một bên, tựa hồ đau đớn không chịu nổi.

Thanh Thanh vội vàng đỡ đầu của bà, lo lắng hỏi:

“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ...”

Lâm Kiều Kiều từ từ tỉnh lại, bóng người trước mặt dần dần rõ hơn, nhẹ giọng nói:

“Thanh Thanh, con đến rồi à?”



“Vâng, mẹ có chỗ nào không khỏe?” Thanh Thanh hỏi.

“Có cần gọi bác sĩ không?” Quản lý Lương nói.

“Không cần….hình như tôi vừa mới thấy A Nam đi vào, Thanh Thanh, con có nghĩ rằng A Nam sẽ trở về không?” Lâm Kiều Kiều giống như vẫn đang ở trong giấc mơ.

“Mẹ, con rót cho mẹ ly nước...” Thanh Thanh tránh ra, xoay người đi lấy ly nước, ngực trái như bị cái gì đó bóp nghẹt, rất đau, Nam, anh đang ở đâu?

Anh có biết có bao nhiêu người đang chờ anh quay về, không có anh ở đây, thế giới của chúng em giống như không có mặt trời, luôn luôn tối tăm.

Thanh Thanh giúp Lâm Kiều Kiều xử lý tài liệu cả ngày, cô đã làm việc trong công ty của Đoan Mộc gia hơn một năm, từ không biết gì đến có thể xử lý một chút việc nhỏ, đến bây giờ cô đại khái hiểu rõ công việc kinh doanh của công ty. Có Lâm Kiều Kiều cầm tay chỉ dạy, tự nhiên tiến độ nhanh hơn rất nhiều so với nhân viên bình thường.

Chỉ là trong lòng cô luôn có sự bất an, sở dĩ cô ở lại đây là hy vọng một ngày nào đó Đoan Mộc Nam sẽ quay lại, nhưng nếu...nếu anh thật sự không quay lại...thì những việc cô làm còn có ý nghĩa gì...cô còn lý do gì để tiếp tục ở lại...

Sau khi tan làm, Thanh Thanh vẫn như cũ bắt xe buýt về nhà, mỗi lần Lâm Kiều Kiều đều sắp xếp người đưa đón cô, nhưng cô đều từ chối, vì cô không thể yên tâm tận hưởng những lợi ích mà danh hiệu Đoan Mộc thiếu phu nhân mang lại.

Đương nhiên vì an ủi Đoan Mộc Cầu, Thanh Thanh vẫn thường xuyên đến Đoan Mộc gia ở lại một vài ngày, nấu một ít cháo kê cho ông nội, cùng ông nội đọc sách để bù đắp khoảng thời gian Đoan Mộc Cầu không có ở đây, cô đứng trong thư phòng đầy sách, trong lòng tưởng niệm, Nam, em sẽ báo hiếu thay anh, thế nhưng em không thể làm điều đó cả đời thay anh được, vì vậy anh phải trở về sớm một chút…

Ngồi trên xe buýt lắc lư, Thanh Thanh vẫn như cũ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên xe không có mấy hành khách, cô lặng lẽ dựa vào cửa sổ, cảm giác như đang chìm đắm vào giấc ngủ, sau đó gió đêm thổi qua một hơi, có chút lạnh, lúc trong lòng hoảng hốt, có người đóng cửa sổ một chút, nhẹ giọng nói với cô:

“Trời lạnh, cẩn thận bị cảm...” Giọng nói vô cùng dịu dàng, Thanh Thanh đột nhiên bừng tỉnh:

“Nam?”

Cô nhìn xung quanh, phía xa có mấy người thưa thớt đang ngồi, chẳng lẽ vừa rồi là cô bị ảo giác?

Cảm giác chân thực như thế khiến cô cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của anh vẫn còn quanh mình, giống như một buổi sáng nào đó năm năm trước. Cô mặc một bộ đồ ngủ chạy đến trước mặt anh, anh vội vàng khoác cho cô một chiếc áo khoác, bảo cô đừng để bị đông lạnh.

Thanh Thanh cười khổ, năm năm qua cô đã mơ thấy khung cảnh đẹp đẽ như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng khi tỉnh lại vẫn không được như ý…