Tiểu Vũ và Mỹ Mỹ thay trang phục xong chạy đến phòng xem Thanh Thanh đã chuẩn bị xong chưa, hai người đi đến cửa phòng của Thanh Thanh thì gặp mấy chàng trai cao to tuấn tú đang đứng ở cửa, mắt đang nhìn xung quanh. Tiểu Vũ muốn đi qua hai người họ, nhưng lại bị chặn lại.
“Anh là ai, tôi muốn tìm Thanh Thanh, tại sao không cho chúng tôi vào?” Tiểu Vũ nhìn thấy người đàn ông kia đưa tay ra cản lại thì khó chịu, lời nói rất gắt.
“Người ngoài không thể tùy tiện ra vào.”
“Người ngoài? Chúng tôi mà là người ngoài sao? Chúng tôi là bạn tốt của Thanh Thanh anh có biết không?”
Bọn họ là những tinh anh trong biệt đội Sư Lang được Đoan Mộc Nam đặc biệt điều tới để bảo vệ Thanh Thanh.
“Bạn? Vậy thì đứng đây đợi đi!” Người đàn ông áo đen trầm mặt nói, sau đó quay đầu, cởi quân phục, khoác lên người một bộ đồ đắt tiền, đúng thật là khác biệt. Nhìn vẻ mặt u ám của anh ta, một gã thấp bé hơn đứng bên cạnh kéo quần áo anh ta, nhỏ giọng nói:
“Tử Hoa, cô ta là người của chị dâu, chúng ta không được đắc tội...”
“Ai biết được cô ta là bạn hay kẻ thù? Nói không chừng cô ta là hung thủ cũng không chừng.” Đỗ Tử Hoa sắc mặt không thay đổi nói nhỏ.
“Anh...anh đang nói gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, lời vừa nói chắc chắn không có gì tốt. Còn dám giam lỏng bạn của cô, quá coi thường cô rồi. Tiểu Vũ nói xong, liền kéo giãn khoảng cách, muốn dạy dỗ anh ta một chút nếu không anh ta sẽ không coi ai ra gì.
Hít vào, nắm tay thành đấm, tung ra một chưởng, Mỹ Mỹ ôm mặt hét lên, vội vàng tránh sang một bên.
Đỗ Tử Hoa nhìn thấy cô vung tay ra cũng không tránh né, khẽ vươn cánh tay vững vàng cầm lấy tay cô, xoay người, giữ cánh tay cô, ném cô xuống đất…
“A...” Mỹ Mỹ hét lên, nếu như té xuống, không phải là sẽ nát mặt sao?
“Tiểu Vũ, cô đang làm gì vậy?” Chị Lý đột nhiên mở cửa hỏi.
Thấy Tiểu Vũ sắp té xuống, Đỗ Tử Hoa lập tức bắt lấy váy cô lúc mặt cô cách sàn nhà không đến mười centimet. Thấy vậy Mỹ Mỹ thở phào một hơi, nhưng ngay lúc đó, roẹt một tiếng, Tiểu Vũ rơi xuống sàn, chiếc váy trên người bị rách ra, một mảnh nằm trên tay của Đỗ Tử Hoa, chỉ thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng trên khe mông của cô, Tiểu Vũ rất muốn chui xuống đất, không thể gặp người khác nữa.
Đỗ Tử Hoa nắm lấy mảnh vải ren lụa trắng trong tay, ngơ ngác liếc nhìn Tiểu Vũ nằm rạp trên sàn nhà, nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu hồng lộ ra trên bờ mông, anh ta ngây ngẩn cả người…
Mỹ Mỹ vội vàng tiến lên, dùng tay che mông của Tiểu Vũ hét lên:
“Không được nhìn.”
Tiểu Vũ nhắm chặt hai mắt, trong lòng run lên, tiểu Mỹ, tôi đã mất mặt lắm rồi, cậu còn không biết sống chết mà thêm củi vào lửa nữa.
Cô bực mình nhanh chóng đứng lên, chui vào cửa chị Lý vừa mở, trong lòng hiện lên một tia hung ác, thù này không báo thì cô không phải là Tiểu Vũ.
Thấy Tiểu Vũ đi vào phòng, Mỹ Mỹ cũng giật lấy mảnh vải trong tay Đỗ Tử Hoa, hừ một tiếng rồi cũng chạy vào trong.
Tiểu Vũ bước vào cửa liền ôm lấy Thanh Thanh đang trang điểm hét lên, sao có thể bị hai tên bảo vệ khó dễ như vậy, để cô ấy phải chịu một trận nhục nhã.
Thanh Thanh muốn giải thích, nhưng cổ họng vẫn đang khô khốc và đau rát. Tiểu Vũ nhìn thấy bộ dạng khó chịu và vết bầm tím trên cổ cô, liền vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Chị Lý giải thích ngắn gọn sự tình và muốn cô ấy giữ bí mật.
“Thảo nào lại có bảo vệ, Thanh Thanh, cậu không sao chứ?” Tiểu Vũ nhìn cô quan tâm hỏi, hối hận vì cô ấy đến quá muộn. Nhìn vết thương của cô, Tiểu Vũ trong lòng cũng sợ hãi, thật không ngờ rằng suýt chút nữa cô ấy đã mất đi người bạn thân nhất.
“Không sao đâu, đừng lo.” Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.
Chị Lý nhìn thời gian, không còn sớm nữa, liền để stylist nhanh chóng dùng phấn nền che đi vết bầm tím trên cổ, đồng thời chỉnh sửa trang phục cho Tiểu Vũ một chút, chuẩn bị xong xuôi, mọi người mới vội vã bước xuống cầu thang.
Đi qua dãy hành lang tráng lệ là đến đại sảnh nguy nga lộng lẫy, đại sảnh được trang trí bằng những chùm hoa treo bằng pha lê khổng lồ, sảnh rộng được bao phủ bởi ánh đèn chói lóa, tiếng nhạc du dương, tao nhã bay bổng, những quý ông đẹp trai, quyến rũ, quý cô xinh đẹp đang trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng chạm nhau của những chiếc ly thủy tinh.
Không khí đại sảnh ngập tràn hương thơm của các phu nhân, thiên kim hào môn, trong những chiếc váy bồng bềnh gợn sóng, mọi thứ thật trang nhã, quý phái…
Thanh Thanh bước vào cửa, hai người phục vụ chuẩn bị mở cửa thì chị Lý bảo cô mở cửa, Đoan Mộc Nam sẽ đứng đối diện cô, sau đó chỉ cần nắm tay anh mỉm cười kính chào với khách.
Thanh Thanh mặc một chiếc váy xếp của nhãn hiệu Dior, trên ngực có thêu những bông hoa, hình thêu màu hồng nhẹ nhàng đung đưa theo tiếng bước chân của cô. Thiết kế ôm sát eo tôn lên dáng người tinh tế cân đối của cô. Dưới làn váy lộ ra bắp chân trắng nõn, mang theo một đôi giày cao gót màu hồng.
Chậm rãi bước tới cửa, dừng lại một chút, hít thở một hơi thật sâu, nắm chặt tay Tiểu Vũ, tiến lên một bước, cửa từ từ được mở ra….
Tiếng nhạc du dương trôi theo hình vòng cung bay tới, đứng đối diện Thanh Thanh là thân hình Đoan Mộc Nam đẹp trai lịch lãm trong bộ vest màu đen, anh đắm chìm nhìn cô, như một người chồng đang trìu mến nhìn vợ mình, anh đã chờ ngày này rất lâu, rất lâu rồi, giống như từ lúc sinh ra, trưởng thành, trải qua biết bao nhiêu chuyện để tìm được cô và chờ đợi đến giờ khắc này để được nắm tay nhau…
Nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời tình cảm sâu đậm của Đoan Mộc Nam, má Thanh Thanh bừng lên một màu hồng nhạt, trong đầu hồi tưởng lại những lần hai người gặp nhau, nụ hôn đầu tiên lúc say rượu, gặp nhau lần đầu tiên ở Hồ Thiên Nga, cái ôm ngượng ngùng trong lúc trốn chạy bọn côn đồ trong hẻm, nụ hôn lãng mạn dưới mưa sau khi tỏ tình, đau buồn rời đi khỏi nhà Cố Thái Anh, sự chiếm hữu điên cuồng của anh, bất chấp sống chết cầu xin cô tha thứ, cho đến khi anh quỳ xuống và hứa với cô cả một đời…
Tiến thêm một bước nữa, cô và anh sẽ nắm tay nhau bước vào sân khấu chính của bữa tiệc, khách mời đã đứng thành hai hàng lặng lẽ chờ nhân vật chính bước lên, Thanh Thanh bước từng bước từng bước, một ánh đèn chiếu sáng vào cô. Anh sẽ giới thiệu cô với tất cả mọi người cô là vợ của anh, và cô sẽ mỉm cười với khách với tư cách là cháu dâu của Đoan Mộc gia, và họ sẽ tiếp nhận những lời quan tâm chúc phúc của những người khác…
Anh đến bên cô, đưa tay kéo nhẹ cánh tay mảnh khảnh của cô, giờ phút này trái tim cô đập dữ dội, căng thẳng xen lẫn hạnh phúc, nhưng cô biết chỉ cần ở bên anh, cô sẽ không còn sợ hãi, cô mỉm cười, không chút do dự muốn khoác tay anh thật chặt…
Lúc này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn:
“Đoan Mộc Nam, cậu không xứng...”