Chương 7: Hồ Thiên Nga

Mới đi mấy bước cô liền có cảm giác không ổn, vừa rồi còn giả bộ thục nữ dịu dàng, ngồi yên không nhúc nhích, cái mông có chút tê dại. Cúi đầu một cái, cổ đột nhiên đau nhức, như một cô vợ bé nhỏ đi theo sau Đoan Mộc Nam ra ngoài.

“Mệt chết mất. Đau quá.”

“Có chuyện gì?” Đoan Mộc Nam quan tâm hỏi.

Ngôn Thanh Thanh vội vàng bước sang một bên vài bước để những người trong phòng không thấy bộ dạng nhăn nhó của mình.

“Em không sao chứ?” Anh muốn đi đến gần Ngôn Thanh Thanh.

“Anh muốn làm gì?” Ngôn Thanh Thanh đề phòng.

“Đừng lo, nếu tôi muốn làm gì cũng không chờ tới hôm nay.” Anh vừa đi vừa nói, trên môi còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Anh, anh đừng nghĩ dùng chuyện này để uy hiếu tôi, tôi sẽ không lấy anh. Không được sự đồng ý của người khác, liền cưỡng hôn, cũng không biết đó là ngày gì.”

Câu sau cô nói rất nhỏ. Ở đây cây cối um tùm như cái mê cung, sợ bị lạc đường nên cô phải đi theo sát bước chân của anh, nhưng cũng sợ đi sát quá anh ta đột nhiên giở trò. Ai bảo anh ta là một tên xã hội đen chứ? Dù sao trong lòng cũng có một tia kiêng kị.

“Ngày gì?” Anh giả vờ không biết.

“Đừng tưởng rằng tôi say rượu không biết, Tiểu Vũ đã nói cho tôi mọi chuyện.” Ngôn Thanh Thanh hơi tức giận, khẳng định là anh cưỡng ép mang cô về nhà, nhân cơ hội mua chuộc người nhà, làm mình ở thế cô lập.

“Ồ, Tiểu Vũ đã nói cho em biết mọi chuyện rồi sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy em cưỡng hôn tôi cũng không có sự đồng ý của tôi.” Đoan Mộc Nam không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Anh...? ” Ngôn Thanh Thanh xấu hổ và tức giận nhất thời không nói được gì.

“Tôi ép cưới là không đúng, nhưng em cưỡng hôn dường như cũng không đúng? Cả hai đều thích dùng sức mạnh, tôi nghĩ hai người ở bên nhau hẳn là không sai.” Nói xong anh quay lại, nở một nụ cười mê người với cô, rồi sải bước đi về phía trước.

“Anh, anh….” Ngôn Thanh Thanh không phản bác được. Trận này cô thua rồi.

Đoan Mộc Nam quay người bước ra khỏi đám cây rậm rạp, Ngôn Thanh Thanh lảo đảo chạy theo, định khẩu chiến với anh một trận, nhưng khi vừa ra khỏi rừng cây, cô thật sự bất ngờ đến ngây người.

Trước mặt là một bãi có xanh mướt với một hồ nước trong vắt, nước hồ trong xanh dưới sự bao phủ của bầu trời xanh thẳm.



Tuyệt vời hơn chính là một đàn thiên nga đang chơi đùa trên mặt hồ.

Con thiên nga trắng như tuyết dùng bàn chân vẩy vẩy trên mặt nước để bơi về phía trước tạo nên những gợn sóng lấp lánh, nhìn từ xa trông giống một chiếc thuyền trắng đang đong đưa trên mặt nước. Kết hợp với những đám mây trắng trên bầu trời phản chiếu vào mặt nước, một bức tranh đẹp và thơ mộng như truyện cổ tích Hồ Thiên Nga…

“Trời ơi...đây, đây là một con thiên nga.”

Đối với người lần đầu tiên nhìn thấy một con thiên nga trong cuộc đời như Ngôn Thanh Thanh, thật sự rất ngạc nhiên và hứng thú.

“Ừm, Đẹp không?” Đoan Mộc Nam hỏi.

“Quá đẹp...” Có một con thiên nga to gan bơi cách cô chưa đầy hai mét, những đôi cánh được ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh.

“Thích vậy sao?”

“Thích.” Cô vui sướиɠ từ tận đáy lòng.

“Nhà anh nuôi sao?” Ngôn Thanh Thanh dường như đã quên mất rằng vừa rồi mình còn tràn đầy cảnh giác và thù địch với anh.

“Không phải. Tháng mười hàng năm bọn chúng sẽ đến đây trú tạm.”

“Tháng mười hàng năm? Nhưng mà chưa tới tháng mười mà?”

“Có thể là bởi vì biết em tới, cho nên bọn chúng tới sớm hơn.” Đoan Mộc Nam cười nói.

“Vì tôi?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhìn không ra có ý gì, anh đang giễu cợt cô sao?

Hai người đi chậm rãi dọc bờ hồ. Thanh Thanh thỉnh thoảng cầm cây cỏ xanh chọc chọc con thiên nga. Đương nhiên vì khoảng cách quá xa nên cô không chạm đến, nhưng vẫn rất thích thú.

“Muốn đến gần bọn chúng hơn không?” Đoan Mộc Nam hỏi.

Ngôn Thanh Thanh không biết anh có ý gì, im lặng gật đầu.

“Đi thôi, dẫn em đi thuyền.”

Đi thuyền có phải rất vui không? Ngôn Thanh Thanh không kiềm chế được sự phấn khích của mình, đem hận thù trước đó ném ra sau đầu, chạy theo anh về phía chiếc thuyền nhỏ màu trắng kia.

Đi lại gần mới phát hiện đây là một thuyền trắng rất dài và hẹp, trên thuyền có mái hiên làm bằng ren dùng để che nắng. Ngôn Thanh Thanh trong lòng thì thầm, đây đúng là truyện cổ tích.



Vội vàng muốn lên thuyền du ngoạn.

Chèo thuyền trên hồ vẫn là niềm vui cuộc sống, Ngôn Thanh Thanh vừa nghịch ngợm vẩy vẩy nước hồ, vừa không ngừng chào hỏi đàn thiên nga đang bơi bên cạnh.

Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng chèo mái chèo, nhìn Ngôn Thanh Thanh vui vẻ và phấn khích như một đứa trẻ, anh không thể hiểu được, mọi thứ có thật sự làm cho con người ta vui vẻ như cô bây giờ không?

Giống như một đứa trẻ, đúng vậy.

Cô vốn là một đứa trẻ a. Đoan Mộc Nam không khỏi nhếch lên một nụ cười, cảm giác có cô bên cạnh, phong cảnh hôm nay hình như khác biệt so với trước đây.

“Đây là nơi ông bà nội tôi kết hôn.” Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng nói. Dưới ánh mặt trời, gò má của anh càng trở nên rõ ràng, nhuộm một tầng ánh vàng nhàn nhạt, giống như một vương tử cao quý mê người.

“Có biết tại sao lại tổ chức ở đây không?”

“Hả?” Ngôn Thanh Thanh ngây ngô.

“Thiên nga là một loại “chung thủy trọn đời” hiếm có. Nếu một con chết đi thì con còn lại sẽ sống cô đơn suốt đời. Ông bà coi nhau là duy nhất, nguyện bên nhau trọn đời nên đã tổ chức hôn lễ ấm áp tại hồ thiên nga này.”

Đoan Mộc Nam chậm rãi nói, như thể một đám cưới lãng mạn hiện ra trước mắt.

Ánh mắt ôn nhu của anh chạm vào ánh mắt ẩm ướt xinh đẹp của Ngôn Thanh Thanh, không khí dường như lại càng ấm áp. Giọng nói trầm bổng của anh cứ quanh quẩn bên tai Ngôn Thanh Thanh, giống như có ma thuật, khiến trái tim cô chìm vào một nơi nào đó, càng ngày càng chìm sâu hơn cho đến khi cô không thể thoát ra được.

Cô cảm thấy xung quanh đều hiện lên màn sương trắng mờ ảo, dáng người dao lớn đẹp trai của Đoan Mộc Nam tiến đến gần cô, nhẹ nhàng cầm tay cô thâm tình nói: “Nếu em muốn, hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức ở đây.”

Đột nhiên anh quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương và nói một cách trìu mến:

“Thanh Thanh, lấy anh nhé.”

“Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong, phu nhân mời ngài và Ngôn tiểu thư đến dùng bữa.”

Quản gia Lý đứng trên bờ kính cẩn nói.

Ngôn Thanh Thanh như tỉnh lại, vừa rồi cô suy nghĩ cái gì vậy, trên mặt hiện lên hai mảng ửng hồng. Đoan Mộc Nam không hiểu tại sao Ngôn Thanh Thanh đột nhiên đỏ mặt.

Anh cho thuyền cập bờ, rồi đỡ cô lên.

Phát hiện cô thật sự quá gầy, cánh tay vung lên, vòng eo thon gọn đã nằm trong lòng bàn tay anh. Ngôn Thanh Thanh cảm thấy làn da trên eo vừa bị lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào nóng rực, mặt càng đỏ hơn.