Ông nội của Đoan Mộc Nam, một sĩ quan cấp cao của một lực lượng nào đó là một ông trùm xã hội đen, Đoan Mộc Nam, một sĩ quan cao cấp của một lực lượng nào đó kết hôn với một cô gái vị thành niên, chỉ huy của một lực lượng đặc biệt nào đó có liên hệ mật thiết với thế giới ngầm, xưng anh gọi em với côn đồ xã hội đen, các bộ phận liên quan cho biết, nếu sự việc trên là sự thật sẽ nghiêm khắc xử lý, trừng trị không tha…
Đến cùng là ai, vì sao các tờ báo đột nhiên có những thông tin không rõ ràng như vậy, mà lại có hình ảnh rất chân thực.
Điều khiến Thanh Thanh ngạc nhiên hơn nữa là ở trong xe, cô nhìn thấy những thông tin này hiển thị ở những đèn LED khổ lớn ở các ngã tư, phải làm sao đây, tại sao lại như vậy chứ?
Phải biết với một quân nhân khi có dính líu những tin tức này sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Cô liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng không có người nghe, cho đến cuối cùng, rốt cuộc cuộc gọi cũng được thông.
“Alo, Đoan Mộc Nam, anh, anh không sao chứ?”
Bên kia im lặng một chút,
“Không sao, đừng lo lắng, anh sẽ cho người đến đón em.” Đoan Mộc Nam bình tĩnh nói.
Anh bảo cô đừng lo lắng, có nghĩa là anh đều biết, biết anh vẫn bình tĩnh như thế, phải biết rằng thanh danh đối với quân nhân mà nói quan trọng cỡ nào.
“Em, em đã lên xe rồi.” Thanh Thanh nói.
“Được, vậy anh sẽ cho người đến đón người nhà của em cùng tới, đừng lo lắng, anh không sao.” Anh dừng lại, Thanh Thanh nghe thấy bên cạnh có âm thanh ồn ào, trái tim cô như bị bóp chặt, ngừng một lát rồi anh nói tiếp:
“Thanh Thanh...sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng, giờ anh phải cúp máy đây….tút tút….tút tút...”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh mù mịt, trước giờ anh không bao giờ cúp máy trước cô, nhưng hôm nay chưa nói xong anh đã cúp máy trước.
Thanh Thanh cúp điện thoại, mặc dù anh trấn an cô đã khiến cô yên tâm hơn nhiều, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, sự việc nghiêm trọng đến mức nào mà cần phải đưa gia đình cô cùng đi chứ?
Trước cửa biệt thự, tiểu Trung đã đứng sẵn chờ cô, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu Trung, Thanh Thanh vừa đi vừa run rẩy.
“Thanh Thanh, cô đến rồi, thiếu gia bị mang đi thẩm vấn, cô, cô đừng lo lắng, thiếu gia kêu tôi nói cho cô biết, cô chờ một chút, thiếu gia sẽ sớm trở lại.” Tiểu Trung nói với cô đừng lo lắng, nhưng cậu ta cũng lo lắng không thua kém bất kỳ ai, chuyện lớn như vậy xảy ra, cho dù Đoan Mộc gia có hùng mạnh cỡ nào, cũng khó mà đảm bảo tương lai của thiếu gia, mỗi một tin tức đều rất quan trọng.
Khi Thanh Thanh nghe tin Đoan Mộc Nam bị bắt, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, gần như không thể đứng vững.
“Tiểu Trung, bị mang đi là có ý gì?”
“Chính là bị phía trên mang đi thẩm vấn.” Tiểu Trung nhìn xung quanh một chút, sợ có người theo dõi, liền gọi bảo vệ đỡ Thanh Thanh vào biệt thự.
“Vậy, lúc nào thì có thể trở lại?” Thanh Thanh nóng lòng hỏi.
“Cái này, cái này cũng khó nói, nghiêm trọng thì sẽ bị trừng phạt, đến lúc đó...ai, hiện tại phu nhân và ông nội đang tìm cách giải quyết. Thanh Thanh mấy ngày nay cô không thể đi học, quản gia đã đến đón người nhà của cô rồi, cô, cô đừng lo lắng quá...”
Tiểu Trung vô lực an ủi cô.
Thanh Thanh và tiểu Trung đi qua cổng lớn, sau đó tiến vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có ba bốn người giúp việc đang không ngừng nói chuyện điện thoại. Đoan Mộc Cầu ngồi thẳng ở giữa, đang hút một điếu thuốc, hai bên là Lâm Kiều Kiều và Đoan Mộc Hùng đang đứng hai bên, quản lý Lương đang rất bận rộn, cả đại sảnh đang trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu.
Khi Thanh Thanh bước vào, Lâm Kiều Kiều tiến đến đón, nhưng Đoan Mộc Cầu còn nhanh hơn bà, ông vượt qua Lâm Kiều Kiều, đi đến trước mặt Thanh Thanh, cầm tay cô nói:
“Tiểu Thanh Thanh, đừng lo lắng, sẽ ổn thôi.”
Ông cụ quay người nói với Đoan Mộc Hùng:
“A Hùng, lần này ta mặc kệ con lấy quyền đè người, hay dùng quyền lực cá nhân, tóm lại, phải đưa Đoan Mộc Nam về trước bữa tiệc đính hôn. Nếu không, quan chức gì đó, con cũng đừng làm nữa.”
Đoan Mộc Hùng rất khó xử, nhưng ông vẫn cung kính cúi đầu đáp:
“Vâng, thưa cha.” Từ khi xảy ra chuyện Đoan Mộc Cầu không lên tiếng nói một câu, ông sợ chính mình tức điên lên, nhưng bây giờ lại nói một câu, chính là mệnh lệnh.
Đoan Mộc Cầu kêu người rót cho Thanh Thanh một ly nước, thấy cô cầm ly nước, tay không ngừng run lên, liền để cô nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu. Đoan Mộc Cầu mắng một câu:
“Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp nào tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, dám đυ.ng đến cháu trai tôi, tôi đập chết nó...” ông cụ vừa nói vừa rút ra một khẩu súng từ trong túi quần ra.
“Ông nội bình tĩnh.”
“Cha bình tĩnh lại.” Tiểu Trung và Đoan Mộc Hùng vội vàng bước lên khuyên giải, sợ đυ.ng đến súng.
Lúc này, quản lý Lương đi đến trước mặt Lâm Kiều Kiều nói:
“Phu nhân, chúng tôi đã mua được một số tòa soạn nhỏ, còn một số tờ báo cũng đã đồng ý tạm thời dẹp chúng, bên đài truyền hình cũng đang xử lý, về chuyện ai phát tán tin đồn cần thêm một chút thời gian...”
“Ừm.” lâm Kiều Kiều vuốt đầu một cái rồi ừ một tiếng, dù trải qua nhiều chuyện trên thương trường, gặp mưa gió đủ kiểu, nhưng chuyện này liên quan đến con trai bà, cho dù bà có bình tĩnh đến mức nào cũng không tránh khỏi lo lắng.
Đoan Mộc Cầu ngồi im lặng, đột nhiên kêu một tiếng lão Lương, quản lý Lương cung kính đi đến trước mặt ông cụ.
Đoan Mộc Cầu nghiêm nghị nói:
“Cậu vất vả đi tìm Vân Long Hổ Rồng một chút, nói là tôi để bọn họ xuống núi, tra chuyện này một chút.” Quản lý Lương vừa nghe đến Vân Long Hổ Rồng trong lòng run lên, hai vị anh hùng này đã giúp ông cụ đánh chiếm nửa giang sơn ngày hôm nay, hai mươi năm trước đã mai danh ẩn tích.
Lâm Kiều Kiều và Đoan Mộc Hùng cũng bị chấn động.
Quản lý Lương thầm nghĩ, hai chục năm qua ông cụ chưa từng gọi hai người trở về, thậm chí lần trước kinh doanh của gia tộc rơi vào khủng hoảng, ông cụ vẫn ung dung như núi, vậy mà chuyện này lại muốn họ xuất thủ, chẳng lẽ sự tình hôm nay nghiêm trọng đến mức này sao?
Mặc dù trong lòng ông có băn khoăn, nhưng ông luôn tin tưởng vào quyết định của ông cụ và thực hiện đến cùng.
Đoan Mộc Cầu nhìn thấy bóng dáng của quản lý Lương đi ra, trong lòng hiểu rõ những băn khoăn của ông, tài sản không có, có thể tìm kiếm lại, nhưng Đoan Mộc Nam là cháu trai duy nhất của ông cụ, ông không thể để cho quá khứ của mình làm anh tổn thương dù là một chút.
Ông cụ không muốn cho Đoan Mộc Nam nhập ngũ, cũng không phải là muốn giữ thể diện cho bản thân, ông cụ chỉ sợ thân phận của mình làm cháu trai bị bôi đen, không ngờ hôm nay có người thực sự nghĩ ra chuyện này.
Trong lòng ông cụ rõ ràng, việc này không đơn giản như vẻ bề ngoài, Đoan Mộc Cầu ông để đi đến bây giờ, có vô số kẻ thù, nhưng hơn ba mươi năm trước, ông đã cắt đứt mọi ân oán, chính thức rửa tay gác kiếm, lui khỏi giang hồ, là muốn tạo một thân phận mới cho người nhà.
Nhưng hôm nay tự nhiên có người lại muốn cùng Đoan Mộc Cầu đối đầu, việc này không thể những người bình thường có thể làm được.