Chương 62: Cố Thái Anh Đích Thân Giảng Dạy

Thanh Thanh thấy chị ấy đang kìm nén sự không hài lòng về mình, cũng không dám hỏi nhiều, nhìn Mỹ Mỹ và Tiểu Vũ một ánh mắt đáng thương, rồi miễn cưỡng rời đi như một đứa trẻ mắc lỗi.

Thanh Thanh lo lắng ngồi vào trong xe, không biết họ sẽ dạy cô những gì.

Không bao lâu xe đã chạy đến Hồ Thiên Nga, bởi vì xe chạy thẳng vào trong, cho nên Thanh Thanh vừa xuống xe đã thấy khung cảnh tuyệt đẹp của Hồ Thiên Nga, con thiên nga trắng như tuyết cao ngạo, nhớ tới đêm đó Đoan Mộc Nam cầu hôn cô ở đây, nụ cười ngọt ngào vô tình nở trên môi.

“Mời.” Chị Lý dẫn cô vào nhà, nụ cười hạnh phúc bỗng nhiên bị ngắt lại bởi tiếng nói này.

“Ồ.” Thanh Thanh vặn mình, ảo não nghĩ, đây không phải là lúc hồi tưởng khoảnh khắc lãng mạn nha.

Chị Lý đưa cô vào phòng khách, trang trí của căn phòng rất mát mẻ, lịch sự và tao nhã, mang hơi hướng của phong cách cung điện baroque.

Nắng thu rọi qua tấm kính lưới bên khung cửa sổ, một người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại uống trà. Ánh mặt trời phản chiếu một vầng hào quang vàng mờ trên người, chỉ một bóng lưng thôi cũng toát ra vẻ xinh đẹp ưu nhã, khuôn mặt cô ấy sẽ đẹp đến mức nào?

Quản lý Hồ Thiên Nga đến muốn nói gì đó với chị lý, lúc này người phụ nữ mới từ từ quay lại, Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn, miệng lẩm bẩm:

“Cố, giáo sư Cố?” Cô quay lại nhìn chị Lý một cách khó hiểu, chị Lý cũng rất kinh ngạc.

Cố Thái Anh chậm rãi nói:

“Tôi được cô Lina nhờ vả đến đây.”

Quản lý Hồ Thiên Nga nói nhỏ với chị Lý:

“Cô Lina hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, cho nên cô ấy mời một người bạn tốt của cô ấy là giáo sư Cố đến dạy thay cô ấy.”

Chị Lý khẽ mỉm cười nói:

“Rất vui khi được giáo sư Cố đích thân giảng dạy, thật là quá tốt rồi.” Chị ấy biết gia thế hiển hách của Cố Thái Anh, cô ta ở nước ngoài đã là một nữ hoàng xã giao rất nổi tiếng, còn dành được giải nhất Thục Viện, đối với những lễ nghi của xã hội thượng lưu lại càng là người có có lợi thế.

Chẳng qua là trước kia không phải cô ta và thiếu gia rất gần gũi sao? Có một thời gian, chị đã nghĩ Cố Thái Anh sẽ trở thành thiếu phu nhân của Đoan Mộc gia, Cố Thái Anh ưu tú như vậy, lại có gia thế và địa vị xã hội nổi bật.



“Thanh Thanh, để tôi giới thiệu cho cô một chút về Cố tiểu thư...” Chị Lý quay lại muốn giới thiệu với Thanh Thanh.

“Không cần, cô ấy vốn là học trò của tôi.” Giọng nói thanh lịch uyển chuyển của cô ta vang lên trong sảnh, không giấu được sự kiêu ngạo và ưu thế, tấn công vào màng nhĩ của Thanh Thanh.

“Học trò?” Chị Lý có chút không hiểu nhìn Thanh Thanh.

“Giáo sư Cố là giáo viên trong trường chúng tôi.” Thanh Thanh có chút lúng túng nói nhỏ.

Chị Lý mấp máy môi, nhưng không nói gì, có chút lo lắng nhìn Thanh Thanh, sau đó lui lại mấy bước, để Thanh Thanh chăm chú học tập, nói rằng buổi học chiều nay rất quan trọng với cô, sau đó đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Ngôn Thanh Thanh lúng túng đứng giữa phòng, có một chút bất an.

Cố Thái Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, không lên tiếng uống cạn chén trà trong tay, thoạt nhìn hai người này có chút trái ngược, một người là một tiểu thư xã hội cũ với một người là một cô nhóc vênh váo.

“Cố, giáo sư Cố, hôm nay sẽ học cái gì?”

“Lễ nghi.” m thanh này vào tai Thanh thanh lại có vẻ hơi lạnh lùng xa cách.

“Cái gì lễ nghi?”

“Thời điểm không nên nói tốt nhất không nên mở miệng, đây chính là lễ nghi, đã nghe qua quy trình Lập Tuyết thì hãy suy nghĩ thật kỹ về nó.” Sau khi Cố Thái Anh nói xong, cô ta tiếp tục uống trà và đọc một cuốn sách trong tay.

Nghe cô ta nói vậy, Thanh Thanh không tiện hỏi thêm, cô tất nhiên biết quy trình Lập Tuyết, chẳng lẽ muốn cô đứng thẳng bất động như Dương Thì sao?

Sau khoảng nửa giờ, chân Thanh Thanh đau nhức, Cố Thái Anh vẫn bất động ngồi đó.

“Cố, giáo sư Cố...” Thanh Thanh nhỏ giọng kêu một tiếng.

“Được rồi, ngồi bên kia đi.” Cố Thái Anh toát ra một khí thế vô hình, nhưng lại chỉ đưa tay lên mà không mất đi vẻ ưu nhã.

Thanh Thanh ngồi xuống dọc theo chiếc bàn mà cô ta chỉ, trên bàn bày ra nhiều chiếc đĩa sứ tinh xảo, nhiều loại dao nĩa, thìa, và ly rượu.

Cố Thái Anh ngồi đối diện với cô, giọng nói sắc bén kiêu ngạo:



“Chẳng lẽ bình thường ở nhà cô cứ vô học như vậy sao?”

“Ừm?”

“Ngồi gấp gáp vậy sao?”

Thanh Thanh lúng túng đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.

“Hôm nay tôi dạy cô cách ngồi ăn cơm.” Cố Thái Anh lạnh lùng nói.

Thanh Thanh nhìn qua những vật dụng phức tạp này, trong lòng liền sợ hãi.

“Ăn cơm?” Sau này những bữa tiệc phức tạp như vậy, cô không đi đâu.

“Ngôn Thanh Thanh, tôi đã nói với cô rồi, cô bước vào cửa Đoan Mộc gia, không phải như cô nghĩ, muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi, giống như bây giờ, có lẽ cô không thích ngồi một chỗ với tôi, nhưng cô lại không thể không ngồi ở đây...”

“Giáo sư Cố, tôi...không...” Thực ra cô không ghét cô ta nhiều như cô ta nghĩ, Thanh Thanh nghĩ rằng nếu cô là cô ta, cô ta nhất định sẽ rất ghét cô, bởi vì ai có thể giữ được bộ mặt bình tĩnh như vậy trước mặt tình địch?

“Sau này, trong Đoan Mộc gia không phải tất cả mọi người đều thích cô như Đoan Mộc Nam, dù cô làm gì anh ấy cũng thích cô, chỉ một bữa ăn đơn giản, bất cẩn một chút cũng sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho cô hoặc cho Đoan Mộc gia. Nếu cô đã lựa chọn, nên phải suy nghĩ đến việc phải đối mặt với tất cả, chỉ có bản thân cô phải đi thích ứng với người khác, chứ đừng mong tất cả mọi người sẽ thích ứng với cô...” Cố Thái Anh nói một hơi rất dài, từ đầu đến cuối vẫn giữ tốc độ bình tĩnh, Thanh Thanh nghe vào có vẻ như đang suy nghĩ cho cô, nhưng mà cũng không hẳn là như vậy.

Thanh Thanh thật sự không hiểu, đôi khi cô ta làm cho người ta chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận cô ta nói rất có lý.

Cả một buổi chiều, Ngôn Thanh Thanh ôm lấy tâm tình sợ hãi, Cố Thái Anh giảng dạy mà không có bất kỳ sự mơ hồ nào. Quá trình sản xuất, lịch sử, cách dùng của các bộ đồ ăn đều được giải thích cặn kẽ.

Bất tri bất giác hai giờ trôi qua, Thanh Thanh sững sờ lắng nghe âm thanh uyển chuyển của cô ta, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ là, giống như thể Cố Thái Anh người đang ngồi đối diện chính là cô của nhiều năm sau…

“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú cương nghị đi vào, nhưng khi nhìn đến Thanh Thanh lại rất dịu dàng ôn nhu.

“Đoan Mộc Nam?”

“Nam?”