Thanh Thanh đứng ngây ra, nhìn chiếc xe của ông biến mất trong đêm đen, trong lòng tựa hồ dâng lên một chút bất an, ông ấy và cô xa lạ như vậy, nhưng lại giống như đã từng quen biết, rõ ràng vừa mới gặp nhau, nhưng lại giống như không thể gặp lại…
Cô mở hộp gấm trong tay, là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình con bướm, toàn thân trong suốt, hình dáng kỳ lạ, cô không nói ra được, tóm lại cô đối với mấy thứ đồ vật này cũng không hiểu lắm, cũng không biết giá trị bao nhiêu, sờ sờ một chút, rất tinh tế và tỉ mỉ, tại sao ông ấy lại đưa cho cô cái này?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, “Thanh Thanh?” một âm thanh quen thuộc vang lên ở sau lưng cô.
Ngôn Thanh Thanh nghe được âm thanh đó, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
“Sao anh lại đến đây?” Cô quay người lại, nhìn Đoan Mộc Nam, ngay lập tức nhảy vào trong l*иg ngực dịu dàng vô hạn của anh, hít thở mùi hương mát lạnh quen thuộc của anh.
Đoan Mộc Nam ôm cô vào lòng rất thỏa mãn, dụi dụi chiếc cằm gợi cảm lên trán, vài sợi tóc vướng vào râu ria xồm xoàm của anh.
“Em có nhớ anh không?” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trên đầu cô, mang theo nỗi nhớ vô tận.
“Nhớ.” Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của anh có một dấu vết mệt mỏi:
“Mấy ngày nay anh vất vả lắm sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến cô, tất cả vất vả mệt mỏi đều ngay lập tức tan biến.
“Chưa ăn cơm à?” Đoan Mộc Nam hỏi.
Thanh Thanh gật đầu, sau khi tan học, Mục Thiết Quân liền đến, vừa mới xuống xe còn chưa đứng vững, lại gặp được người ngày nhớ đêm mong.
Đoan Mộc Nam vuốt ve mái tóc mềm mại của cô:
“Đi, hôm nay cho em nếm thử tay nghề chồng em.”
Anh nắm tay Thanh Thanh đi về phía chiếc xe đang đỗ.
Hai người lái xe đến biệt thự Đàn Cung.
Khi cả hai đến Đàn Cung, Thanh Thanh nhìn thấy phòng bếp rộng lớn chất đầy những nguyên liệu tươi mới.
Trước khi Đoan Mộc Nam trở về đã gọi cho Tiểu Trung chuẩn bị kỹ càng mang tới.
Nhìn bàn thức ăn rực rỡ trên bàn, Thanh Thanh nghĩ thầm trong lòng, một người đàn ông như Đoan Mộc Nam có thể nấu những thứ này sao?
“Sao vậy? Không tin anh biết nấu ăn sao?” Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Anh biết thật sao? Hay là để em.”
“Haha, không tin chồng em à? Hôm nay nhất định sẽ đãi em một bữa no bụng.” Đoan Mộc Nam vừa nói vừa cởi quân phục, mặc quần áo ở nhà, một quân nhân uy vũ bỗng nhiên biến thành một người đàn ông của gia đình.
Anh xắn tay áo lên , giống như chuẩn bị đánh trận, làm cho Thanh Thanh nhịn không được cười thành tiếng, nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong bếp, cô cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Đoan Mộc Nam thỉnh thoảng cầm nguyên liệu ra, thể hiện tay nghề điêu luyện của mình, làm Thanh Thanh không nhịn được cười, nói anh khoe khoang nhưng anh nói chỉ khoe khoang với vợ mình.
Thanh Thanh lại cười khanh khách, cô cảm thấy hôm nay dường như là ngày cô cười nhiều nhất trong đời. Có lẽ có tình yêu cuồng nhiệt trong người thì ai cũng vậy, chỉ cần một hành động nhỏ cũng sẽ khơi gợi trái tim trở nên ngọt ngào, không ai có thể giữ được bình tĩnh tuyệt đối trước tình yêu.
Qua không bao lâu, trên bàn ăn liền xuất hiện đủ loại món ăn với hương vị và màu sắc khác nhau, thịt bò sốt tiêu đen, vẹm nướng tỏi, sườn dê rán kiểu Trung Quốc, canh sườn lợn và đậu phụ.
Nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không tin Đoan Mộc Nam lại là một cao thủ nấu ăn đâu, đây là một cao thủ thực sự.
Căn phòng nồng nặc mùi thức ăn khiến người ta ứa nước miếng, không nhịn được liền đưa ta ra bốc một miếng.
“Cẩn thận bỏng!” Đoan Mộc Nam kịp thời nhắc nhở, đưa đũa cho cô, cung kính nói:
“Phu nhân, mời nếm thử!”
Thanh Thanh gắp một miếng thịt vẹm lên ăn, tỏi phi thơm nức, thịt vẹm tươi, thật sự rất ngon:
“...ôi.” thanh thanh híp mắt hưởng thụ: “Ngon quá!”
Đoan Mộc Nam vui vẻ như một đứa trẻ:
“Đa tạ phu nhân đã khích lệ, thích thì ăn nhiều vào.”
Thanh Thanh không có thời gian để trả lời câu hỏi của anh, đôi đũa cứ di chuyển giữa các món ăn khác nhau, nhanh đến mức khó mà thấy được cái bóng của đôi đũa.
Đoan Mộc Nam mãn nguyện ngồi đối diện cô, cong môi nhìn cô ăn không thục nữ chút nào, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Ăn được nửa bữa tối, bụng có chút căng lên, chợt bừng tỉnh, trước mặt người yêu mà ăn uống thoải mái quá, không có ý tứ, cô cắn đũa nhìn Đoan Mộc Nam gượng cười.
“Bộ dáng của em có phải tệ lắm không?”
“Không sao, anh thích dáng vẻ thoải mái như vậy của em, chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo.” Đoan Mộc Nam ôn nhu nói.
“Thật sao? Vậy thì...em liền không khách khí nha.”
“Phu nhân, xin mời.” Đoan Mộc Nam làm một động tác xin mời.
Một lát sau, thức ăn trước mặt Thanh Thanh dường như đã vơi đi rất nhiều, dần dần lộ ra dưới đáy đĩa, cô mới hài lòng buông bát đũa xuống, hôm nay đúng là có lộc ăn.
“Ăn no chưa?” Đoan Mộc Nam hỏi.
“No rồi, no quá nha, haha...” Nói xong cô cảm thấy hối hận một chút, bộ dáng xấu xí của cô ở trước mặt anh, thật sự bất lợi cho hình tượng của cô.
“Sao vậy?” Nhìn thấy nét mặt hơi nhăn của cô, Đoan Mộc Nam quan tâm hỏi.
“À, em, hôm nay em đói quá, cho nên mới ăn nhiều như vậy, bình thường lượng ăn của em cũng rất ít.” Cô muốn lấy lại một chút mặt mũi.
Nhìn bột dáng xấu hổ đáng yêu của cô, Đoan Mộc Nam nhịn không được vui mừng trong lòng, ở trước mặt anh còn giả bộ vậy sao? Nhưng anh không vạch trần, chỉ tại tay nghề nấu ăn của anh quá tốt.
Ngôn Thanh Thanh cũng không phủ nhận sự thật là như vậy.
“Em sẽ dọn dẹp bát đũa.” Vì muốn mau chóng chuyển chủ đề, cô vội vàng tìm việc để làm.
Đoan Mộc Nam bắt lấy tay cô, thuận thế ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên ghế cao trước quầy bếp:
“Rửa chén rất đau tay, em chỉ cần giám sát anh rửa như thế nào là được rồi.”
Ngôn Thanh Thanh không nói nên lời, một người đàn ông tốt như vậy, thật hi vọng sau khi kết hôn anh cũng không thay đổi, suy nghĩ tham lam, tốt nhất là cả đời đều như vậy. Thanh Thanh tưởng tượng đến lúc cô trở thành một bà lão cũng vẫn được sủng ái như vậy, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Đoan Mộc Nam thấy cô vui vẻ, tuy không biết cô đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần cô vui, anh cũng sẽ vui, trong nhà ngập tràn hương vị ngọt ngào.