Chương 56: Để Con Bé Rời Khỏi Đoan Mộc Nam

Bà hận ông, nhưng bà có biết trong lòng ông có bao nhiêu đau khổ không? Ông vô tình như vậy cũng là vì mong muốn bà có một cuộc sống bình thường như những người phụ nữ khác, có một người luôn bầu bạn bên cạnh, chăm sóc, cho bà một chút ấm áp, sống một cuộc sống bình yên, ổn định.

“Cha của Thanh Thanh...có tốt với em không?” Ông hỏi với ánh mắt quan tâm.

Ngôn Tiểu Lan chấn động, trong lòng nghiêng trời lệch đất, tựa hồ không khí xung quanh đều thắt lại, khóe môi giật giật, rất lâu mới phun ra một chữ:

“Tốt.”

“Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.” Ông giống như đang tự lẩm bẩm một mình, trong mắt lướt ra một tia an ủi và một tia đau khổ.

“Con của anh đâu? Có lẽ cũng lớn rồi nhỉ?”

“À, anh...anh không kết hôn nữa, mà chỉ nhận nuôi một đứa bé.” Ông bình thản nói ra câu này, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng câu nói này làm cho Ngôn Tiểu Lan như nổi lên từng trận sóng, vỗ tận cùng trái tim bà.

“Vậy anh có lẽ rất vất vả?” Một người đàn ông không có phụ nữ chăm sóc, còn mang theo một đứa trẻ.

“Haha, quen rồi, bộ đội có chút khổ như vậy không đáng là gì.” Chỉ có trong lòng đau khổ mới thật sự là gian khổ thật sự.

Ông nhìn trên môi bà nở một nụ cười thoải mái, suy nghĩ hồi lâu mới nghiêm mặt hỏi:

“Thanh Thanh còn nhỏ như vậy, tại sao phải đính hôn?”

Ngôn Tiểu Lan không nghĩ tới ông sẽ hỏi chuyện này, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Lúc này một bóng người mặc quần áo kín mít, không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, lặng lẽ quan sát Mục Thiết Quân và ngôn Tiểu Lan, cẩn thận lắng nghe những gì hai người nói.

Trong đình, Mục Thiết Quân đi tới đi lui hai bước, nhìn Ngôn Tiểu Lan rồi hỏi:



“Nhỏ tuổi như vậy em đã để con bé gả vào một gia tộc phức tạp như Đoan Mộc gia sao?”

Lời nói của ông dường như chọc nên nơi mềm yếu nhất trong trái tim bà, nhưng cuộc hôn nhân này bà thật sự cũng bất đắc dĩ, bà vốn không muốn Thanh Thanh kết hôn như vậy, nhưng nhìn thấy thái độ của Đoan Mộc gia, và tình cảm giữa Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh bà mới đồng ý, nhưng bây giờ ông nói như vậy, bà lại cảm thấy bất an.

“Chỉ là đính hôn, hôn lễ vẫn còn chờ đến lúc Thanh Thanh tốt nghiệp mới tiến hành.” Ngôn Tiểu Lan nói như vậy dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Đính hôn cũng không phải là trò đùa, chẳng lẽ cha của Thanh Thanh cũng đồng ý sao?”

Lại là cha của Thanh Thanh, sắc mặt Ngôn Tiểu Lan có chút tái nhợt, ngực đau nhói.

“Anh ấy chết rồi.” Nói xong lời này, bà cắn chặt môi.

Mục Thiết Quân ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Trong mắt ông mang một chút áy náy.

“Lúc Thanh Thanh vẫn chưa ra đời.” Bà lạnh lùng nói.

Trong lòng ông đau nói, bà là một người phụ nữ kéo theo một đứa trẻ, ông muốn để cho bà hạnh phúc mới nhẫn tâm như vậy, nhưng không ngờ bà lại không được hạnh phúc chút nào.

Hai người thật lâu cũng không nói gì, không biết qua bao lâu, Mục Thiết Quân đột nhiên nói:

“Tiểu Lan, nếu muốn Thanh Thanh hạnh phúc, hãy để con bé rời khỏi Đoan Mộc Nam đi...” Giọng nói ông nặng nề.

“Tại sao?”

“Bởi vì...” Ông trầm mặc một lúc mới nói: “Anh là muốn tốt cho con bé.”



Vì muốn tốt cho cô, lý do gì, chỉ vì một câu nói của ông, mà bà lại phá hỏng sự kiện trọng đại cả đời của con gái mình?

“Không có lý do nào sao? Giống như năm đó đưa em đi?”

“Anh chỉ mong em có thể hạnh phúc.”

“Anh cảm thấy tôi hạnh phcus sao?” Ngôn Tiểu Lan lạnh lùng hỏi, đôi mắt ươn ướt, mũi cô ngứa ngứa.

“Ai có thể quyết định hạnh phúc của ai chứ? Ai có thể đảm bảo ai đó sẽ hạnh phúc?” Bà nói chậm rãi, kìm lại những cảm xúc thăng trần:

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, chuyện của Thanh Thanh cứ để con bé quyết định.”

Bà không có cơ hội lựa chọn, hi vọng Thanh Thanh có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình. Nói xong, bà quay lưng muốn rời khỏi.

“Tiểu Lan...” Ông bất đắc dĩ kêu lên.

“Thế nào, còn có việc gì?”

“Xin lỗi, đây là lần cuối cùng anh tới thăm em, hy vọng em sẽ không oán hận anh đã quấy rầy...” Giọng nói của ông vô cùng dịu dàng, mang theo sự áy náy sâu sắc.

Bà quay lưng về phía ông, nước mắt lã chã rơi xuống, lần cuối cùng? Hai mươi năm mới gặp nhau, nhưng ông lại nói lần cuối cùng. Tại sao? Tại sao cho bà hi vọng rồi lại đưa đến tuyệt vọng hoàn toàn? Nhiều năm chờ đợi như vậy, thứ mà ông dành cho bà là lần gặp nhau cuối cùng?

Bà nghe thấy tiếng bước chân nặng nề muốn rời đi của ông, trong lòng bối rối, trong đầu bà chợt lóe lên điều gì, một lần cuối cùng? Nếu như bà không nói ra, có phải sẽ không còn cơ hội?

Bà đột nhiên quay lại, hướng về bóng dáng lạnh lùng cô đơn kia nói:

“Ngày 16 tháng 9 là sinh nhật của Thanh Thanh.” Sau đó chợt xoay người, bước nhanh rời đi.