Nhìn thấy Ngôn Thanh Thanh đang đứng trên bàn như đang muốn nhào về phía những người đàn ông kia, tiểu Vũ không thể kéo cô lại, đành xấu hổ dẫm lên dùng sức kéo cô lại, vừa vặn hôn lên khuôn mặt của tiểu Vũ.
Sau khi hôn tiểu Vũ, Ngôn Thanh Thah tìm mục tiêu tiếp theo. Mọi người trong bàn đều đang ngồi, còn cô ấy thì đứng cao trên mặt bàn,cô nhìn thấy một thân hình cường tráng đang tiến đến gần cô. Khuôn mặt hoàn hảo không thể bắt bẻ đang lắc lư trước mắt cô.
Tiểu Vũ nhìn thấy ánh mắt của Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm vào một anh chàng đẹp trai đang đi tới kia, cô còn chưa kịp phản ứng thì Ngôn Thanh Thanh đã nhào tới người đàn ông đó.
Cô hét lên rồi đưa tay muốn bắt cô ấy lại, nhưng hai tay lại trống không.
Đoan Mộc Nam lúc đầu muốn xem cô có phải là vị hôn thê của mình không, không ngờ rằng vừa đi tới gần, bóng dáng nhỏ nhắn đó từ trên bàn nhào vào vòng tay anh, đôi môi mềm mại hồng nhuận vô tư nhẹ nhàng rơi xuống hai cánh môi mỏng của anh.
Giờ khắc này, cảm giác như thời gian ngừng trôi, một cảm giác kỳ quái ấp đến toàn thân Đoan Mộc Nam. Lúc này vị sĩ quan vốn bình tĩnh trên chiến trường lúc này cảm thấy có chút bối rối, đương nhiên càng thích hơn là cảm giác hưởng thụ từ vị hôn thê mà anh chưa từng gặp mặt này.
Đầu óc anh chợt lóe lên một ý nghĩ “Bị vị hôn thê của mình cưỡng hôn!”
Môi của Ngôn Thanh Thanh áp lên môi Đoan Mộc Nam, nhưng chân cô vẫn ở trên mặt bàn, tạo thành một động tác khó khăn. Đoan Mộc Nam đưa cánh tay chắc chắn của mình lên thuận thế ôm cô vào trong ngực. Ngôn Thanh Thanh giống như một đứa trẻ, không ồn ào, không nhốn nháo, ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay anh.
Nhìn thấy hành động của Đoan Mộc Nam, Mã tổng cũng bỏ đi suy nghĩ trong lòng, còn tưởng rằng anh không gần nữ sắc, bây giờ xem ra là do ông nghĩ quá nhiều rồi.
“Này, anh, anh muốn làm gì?” Tiểu Vũ nhảy khỏi bàn, hỏi Đoan Mộc Nam, đừng tưởng rằng có chút đẹp trai liền có thể khi dễ người.
“Cô là ai?” Đoan Mộc Nam hỏi.
“Tôi là bạn học, cũng là bạn tốt nhất của cô ấy.”
“Xin chào, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, Đoan Mộc Nam.” Đoan Mộc Nam cười đáp.
Nụ cười ưu nhã mê người của anh khiến tiểu Vũ không còn hung giữ nổi. Câu trả lời lịch sự của anh khiến cô không chống cự lại được, dù sao cô cũng là bạn học cũng như bạn tốt nhưng cũng không thể so sánh với chồng được.
Trời ạ, ban ngày từ trong miệng Thanh Thanh nghe có vẻ không vừa ý, bây giờ nhân vật chính đang đứng trước mặt, và bị chính vợ chưa cưới của mình cưỡng hôn. Xã hội đen mà cũng lịch lãm mê người đến vậy sao?
“Tôi có thể đưa cô ấy về nhà được không?” Anh lịch sử hỏi ý kiến cô.
“Vâng, tất nhiên là có thể.” Tiểu Vũ thật sự không thể cưỡng lại sức hấp dẫn có một không hai tỏa ra từ anh.
Nhìn thấy anh dễ dàng ôm lấy Ngôn Thanh Thanh đi ra ngoài cửa, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Đó chẳng phải là người mà Thanh Thanh khóc sống khóc chết không muốn gả sao?
Tiểu Vũ đang nghĩ có phải vừa rồi cô làm sai chuyện gì không? Giao cô cho cháu trai của xã hội đen? bọn cướp? hắc đạo? Không, anh rất tử tế, lịch thiệp và mê người a….
Anh giống như một hoàng tử lịch lãm a!
Thanh Thanh, cậu sẽ không trách tôi đâu.
Đoan Mộc Nam mặc dù chưa tới nhà Thanh Thanh, nhưng chuyện này cũng không khó. Thuộc hạ của anh không động vào, muốn để cho thiếu gia tự giải quyết vấn đề.
Biết nhà cô cách đây không xa, Đoan Mộc Nam đã đưa cô về và căn dặn tiểu Trung đưa tiểu Vũ về.
Dọc theo đường đi, Ngôn Thanh Thanh ngủ rất ngon lành, khuôn mặt yên tĩnh làm cho Đoan Mộc Nam ngắm nhìn hết lần này đến lần khác. Nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Đôi môi đỏ toát ra vẻ ngọt ngào giống như một quả anh đào chín mọng, ướŧ áŧ, lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào. Đoan Mộc Nam nhịn không được hôn cô thêm một cái, ghé vào tai thì thầm: “Em là của anh….”
……
Buổi sáng đầy nắng.
Ngôn Thanh Thanh cảm giác đầu như muốn nứt ra, và không biết mình đang ở chỗ nào.
Rèm cửa sổ màu hồng nhẹ nhàng bay lên, trời ạ, sao cô lại ở nhà?
Oa, hơn bảy giờ, trễ rồi.
Chuyện gì xảy ra? Hôm nay không ai đến gọi cô dậy sao? Cô sửa soạn một chút rồi chạy xuống lầu.
Nhìn cậu, thím, còn có mẹ đều ngồi ngay ngắn ở bàn, vừa ăn sáng vừa trò chuyện vui vẻ.
Tình huống gì vậy?
“ y, mẹ, tại sao mẹ không gọi con dậy?” Cô oán giận nói.
“Còn muốn trách mẹ, sao không tự suy nghĩ xem hôm qua con đã làm gì?” Ngôn Tiểu Lan giả bộ tức giận nói.
“Hôm qua? Ách….” Ngôn Thanh Thanh nghĩ đến việc hôm qua cô cùng tiểu Vũ đến quán bar, uống rượu, chơi đùa, nhảy lên bàn, nhìn thấy trai đẹp, sau đó...trời ạ, cô đã làm cái gì?
Cô nhào vào lòng trai đẹp, sau đó cưỡng hôn người ta, chẳng phải là mơ sao? Rốt cuộc là sao cô có thể về nhà?
“Con...hôm qua tiểu Vũ đưa con về à?” Cô cảm thấy có gì đó bất an.
Ngôn Tiểu Lan đứng dậy, đến gần cô và chậm rãi nói:
“Hôm qua Đoan Mộc tiên sinh đưa con về.”
“Hôm qua Đoan Mộc tiên sinh?” Ngôn Thanh Thanh đọc lên cái họ kỳ lạ này, cô tròn mắt kinh ngạc.
“Chính là vị hôn thê của cháu.” Cậu vui vẻ bước tới nói.
“Hôn thê?”
“Đúng vậy, Thanh à, lần này cậu có thể yên tâm, vốn cứ tưởng rằng lần này cậu đã đẩy cháu vào biển lửa, không ngờ Đoan Mộc tiên sinh lại là một thanh niên xuất sắc như vậy. Thật sự là hiếm có.”
“Lần đầu gặp mặt, con lại say rượu như vậy, sẽ không để lại ấn tượng xấu chứ?” Ngôn Tiểu Lan có chút lo lắng nói.
“Anh không nghĩ vậy, Đoan Mộc tiên sinh có vẻ rất thích Thanh Thanh nhà chúng ta, nếu không, làm sao cậu ta lại đưa nó về nhà dược...” Cậu nói tiếp.
Đưa cô về nhà? Mấy chữ này giống như một quả bom nổ vào đầu Ngôn Thanh Thanh.
“Thanh Thanh có phúc, Đoan Mộc tiên sinh là nhân vật giàu có, nhưng lại khiêm tốn và lễ phép, tôn trọng các trưởng lão, những công tử bình thường sao có thể làm được chuyện này?” Thím cũng xen vào một câu.
Ba người đều rất tán thưởng Đoan Mộc Nam. Có thể kết tình thông gia với một gia đình như vậy, nghĩ đến là thấy vui vẻ rồi, thậm chí họ đều mặc kệ chuyện bây giờ cô vẫn còn đi học.
Còn Ngôn Thanh Thanh đứng bên cạnh, kinh ngạc đứng bất động như một pho tượng.
Một lần say rượu có thể khiến tất cả các thành viên trong nhà thay đổi đến nghịch thiên sao? Cô là người duy nhất còn lại đứng riêng một chiến tuyến trong cuộc kháng chiến này sao? Cảm giác bị cô lập và bất lực tràn ngập toàn thân và càng đỏ mặt hơn khi nghĩ đến việc bị một người đàn ông lạ mặt ôm về nhà. Đoan Mộc Nam không chỉ ăn đậu hũ của cô mà còn khiến cả nhà trở mặt, thật sự là không chịu nổi nữa.
Tìm tiểu Vũ để phát tiết.