Chương 30: Chỉ Là Một Thỏa Thuận

“Giáo sư...Cố, cô nói gì vậy” Ngôn Thanh Thanh buồn bực chính mình, cùng không biết xưng hô thế nào? Bây giờ cảm thấy rất khó xử khi gọi cô ấy là Giáo sư Cố.

“Cô biết không? Đoan Mộc Cầu không thích Nam làm quân nhân, tôi nghĩ ông nội anh ấy chọn cô là muốn cô thuyết phục anh ấy kế thừa sự nghiệp gia tộc đúng không?”

Thanh Thanh kinh hãi, tại sao cô ấy biết, không phải hôm đó cô ấy nghe lén chứ?

(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)

Cố Thái Anh thấy Thanh Thanh ngạc nhiên như vậy thì nhấp một ngụm trà, và mỉm cười không suy giảm.

“Cô không phải ngạc nhiên, tôi biết những điều này, bởi vì tôi giống cô trước đó.”

Cô ấy không để cho cô kinh ngạc, cô không thể không kinh ngạc sao? Cái gì mà tôi giống cô trước đó, là ý gì? chẳng lẽ cô ấy và Đoan Mộc Nam cũng đã đính hôn? Chẳng lẽ...cô mới là người thứ ba? Thanh Thanh càng nghĩ càng kinh hãi.

“Tôi và Đoan Mộc Nam quyen biết rất lâu rồi, trong mắt người khác chúng tôi có thể là một cặp tình nhân tuyệt vời nhất, gia đình anh ấy cũng có ý định cho chúng tôi đính hôn, nhưng cô biết không? Đoan Mộc gia không phải là những người bình thường, làm cháu dâu nhà bọn họ không phải thực sự tốt như vậy, không phải ai cũng có thể may mắn trở thành Lâm gia thứ hai...”

Những lời nói của Cố Thái Anh vang lên trong tai Thanh Thanh, thật sự giống như những cơn địa chấn, tim, gan, lá lách, phổi đều bị chấn động mạnh.

“Thanh Thanh, cô cảm thấy cô có thể trở thành Lâm Kiều Kiều thứ hai sao?”

“Tôi...tôi...chưa từng nghĩ tới...” Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn trở thành một người phụ nữ như mẹ Đoan Mộc Nam, cô chỉ là một đứa bé chưa biết gì.

“Thanh Thanh, cô bao nhiêu tuổi?”

“...mười tám.”

“Cô cảm thấy gả cho Đoan Mộc Nam, làm cháu dâu Đoan Mộc gia là cuộc sống cô mong muốn trong tương lai sao?”

“Tôi...tôi không biết.” Thật là lạ, cô ấy nói với cô chuyện này để làm gì. Cô vốn muốn nói, cô không muốn gả cho Đoan Mộc Nam, là gia đình anh ép cô kết hôn, nhưng cô không biết tại sao, lúc này đây, cô không muốn cô ấy biết chuyện này.

“Cô đang thấy kỳ lạ tại sao tôi lại hỏi cô điều này?”

Thanh Thanh ngạc nhiên, chẳng lẽ cô ấy thật sự có thể nhìn thấu tâm can của mình?



“Đó là bởi vì tôi cũng đã có những trải nghiệm tương tự, mà tình cờ cô lại là sinh viên của tôi. Quan trọng hơn là...” Cố Thái Anh dừng lại, nhìn cô, như thể đang muốn thăm dò xem liệu Thanh Thanh có đoán được cô ấy nói gì không.

Thanh Thanh thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy rằng những gì cô ấy sắp nói có thể khó chấp nhận hơn.

“Thanh Thanh, tôi không giấu diếm cô, tôi thích Đoan Mộc Nam...”

Trái tim Thanh Thanh cảm thấy khó chụy như thể bị kim đâm vào.

“Cố...Cố...” Cô không phát ra được âm thanh gì nữa.

Cố Thái Anh ngắt lời cô.

“Thanh thanh, cô cũng thích anh ấy sao?”

“Tôi...tôi...”Thanh Thanh vẫn không biết nói gì, cô thích anh, cô rất thích anh, nhưng khi cô biết tất cả những thứ này, cô còn thích anh được nữa không? Anh thích ai? Bọn cô chỉ là do trưởng bối sắp đặt, đối mặt với những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Thanh Thanh khó có thể kết luận Đoan Mộc Nam thích cô.

Cô không biết liệu có thể thích anh ấy như mấy ngày trước không.

Cố Thái Anh nhìn thấy biểu hiện của Thanh Thanh thì biết cô rất thích anh, đúng vậy, có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Đoan Mộc Nam?

Hơn nữa Thanh Thanh vẫn còn trẻ chưa hiểu về sự đời?

Một lúc sau, Cố Thái Anh đột nhiên nói:

“Có lẽ tôi đã lo lắng quá nhiều rồi, Thanh Thanh, điều tôi không làm được, tôi nghĩ rằng cô cũng không thể làm được, ồ, có lẽ cô cứng rắn hơn tôi rất nhiều, nếu như cô cảm thấy Đoan Mộc Nam là người bạn yêu, nên muốn liều lĩnh ở bên anh ấy bằng mọi giá phải không?”

“Giáo sư Cố, tại sao cô muốn rời xa Đoan Mộc Nam?”

“Chúng ta chưa từng bên nhau, chia lìa cũng không sao, nhưng nếu tôi không rời đi, danh hiệu của cô hôm nay là của tôi...có lẽ tôi ích kỉ, không thể bỏ những thứ khác.”

Cố Thái Anh nhìn ra cửa sổ, buồn bã lẩm bẩm một mình:

“Yêu một người, nhưng không có đủ can đảm để ở bên anh ấy...”



Thanh Thanh nhìn cô ấy, thấy được trên mặt cô phảng phất nỗi cô đơn, tịch mịch, điều này khắc sâu trong lòng Thanh Thành, cô cảm thấy cô ấy không giả vờ, mà là từ trong trái tim.

Đọt nhiên Cố Thái Anh lấy lại tinh thần nói tiếp:

“Nghe nói, Đoan Mộc Nam ở trong mật thất đã lập ra khế ước với ông nội, để tiếp tục là sĩ quan chỉ huy mà đồng ý cùng ông nội cưới cô thật sao? Kết hôn để đổi lấy tự do, thật không giống với tác phong của Nam...”

Lời nói của cô ấy đột nhiên kéo Thanh Thanh về thực tại, sự cô đơn lúc nãy của Cố Thái Anh đã không còn nữa.

“Bởi vì tôi thích Đoan Mộc Nam, nên tôi không muốn hôn nhân của anh ấy chỉ là một cuộc giao dịch.”

Câu nói này giống như dùng gậy đánh vào trán Thanh Thanh.

Cứ tưởng ông nội vì báo ân nên chọn cô, chứ không ngờ được là do ông nội ép buộc, cô tưởng vì anh thích cô, không ngờ rằng anh có mục đích khác, không ngờ rằng anh đang dùng cô làm con cá để đổi lấy sự tự do?

Hèn chi, anh lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất, giống như không có cô vậy.

Anh chỉ muốn dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết cô sao?

Hóa ra anh chưa từng thích cô.

Ngôn Thanh Thanh, mày thật ngu ngốc, mày đúng là đồ đần, chỉ là một con rối bị người khác lợi dụng, chỉ là một đối tượng để người khác giao dịch.

Một phút trước cô còn hoài nghi không biết Đoan Mộc Nam có thích mình không, nhưng lúc này cô cuối cùng lại đau lòng từ chối.

Chút hi vọng cuối cùng trong nháy mắt bị Cố Thái Anh đập tan.

“Thanh Thanh, tôi không có tư cách can thiệp vào hôn nhân của người khác, kể cả cô. Tôi không muốn anh ấy biết tôi đã nói với cô mấy câu này vì tôi không muốn gây rắc rối cho anh ấy, anh ấy không biết tôi thích anh ấy, mà tôi...cũng không muốn để cho anh ấy biết...Thanh Thanh, những lời hôm nay tôi nói, cô có thể giữ bí mật cho tôi được không?”

“Giáo sư Cố...cô yên tâm, tôi sẽ không nói...” Ngôn Thanh Thanh không biết lúc nào mặt mũi đã tràn đầy nước mắt, cô lau nước mắt như một đứa trẻ rồi nói.

Cô ấy tin tưởng cô, nói hết suy nghĩ của cô ấy với cô, cô làm sao có thể đi nhiều chuyện khắp nơi?

Nghĩ thầm, Đoan Mộc Nam đều biến mất nhiều ngày như vậy, nếu gặp lại, cô cũng không muốn nói với anh dù chỉ một lời.