Trong biệt thự Đoan Mộc.
Ông cụ Đoan Mộc đang ngồi nghiêm chỉnh, đối diện là bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Đoan Mộc Nam.
“Đây là hình ảnh vợ tương lai của cháu.” Ông cụ đưa cho Đoan Mộc Nam một phong thư.
Đoan Mộc Nam tiếp nhận phong thư, dù sao cũng không hứng thú lắm, bên trong cũng không phải là đàn ông. Chỉ là để bày tỏ sự tôn trọng với ông nội, anh mở ra xem một chút.
“Wow, ông nội….đây là?” Một tiểu loli? sinh viên? Vị thành niên?
“Thích sao?”
Đoan Mộc Nam vốn tưởng chỉ cần là phụ nữ anh sẽ không giật mình, thế nhưng khi nhìn thấy bức hình, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Cô gái trong bức hình mặc đồng phục sinh viên và còn mang cặp sách, cô ấy trông nhỏ nhắn, xinh xắn, trong mắt anh, cô bé giỏi lắm mới mười bốn, mười lăm tuổi. Cũng quá là ít tuổi mà.
Nhưng đôi mắt linh động của cô đã thu hút anh. Trong bức hình, toàn thân tô tỏa ra một vẻ đẹp thuần khiết độc đáo của một cô gái. Anh không thể không nhìn đi nhìn lại vài lần, trong lòng không khỏi tán thưởng, tiểu loli này đúng là một mỹ nhân bại hoại.
Chính anh cũng kinh ngạc, vậy mà anh không hề có chút kháng cự như trong tưởng tượng, nhưng với một cô bé như thế này, anh lại không hạ thủ được.
“Ông nội, cô ấy còn quá nhỏ!” Tuổi tác của anh như vậy, còn lấy một người vợ nuôi từ bé, đợi dòng họ Đoan Mộc nuôi lớn rồi mới kết hôn?
“Không nhỏ, cô ấy là Ngôn Thanh Thanh, tháng sau vừa tròn mười tám tuổi.” Ông cụ đem biểu cảm của anh thu hết vào mắt.
“Mười tám?” Vậy cũng được tính là trưởng thành, có một số việc cũng có thể làm. Trong đầu anh nghĩ đến điều đó, sau đó nhìn thấy ông nội đang nhìn anh chằm chằm, khóe môi nhếch lên ý cười, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt mình có chút lộ liễu.
“Ông quyết định là được.” Sau đó bày ra một biểu cảm thờ ơ. Thầm nghĩ kết hôn với cô ta chẳng qua là để đổi lấy tự do.
Sau khi tan học.
“Cái gì?” tiểu Vũ hét lên, làm kinh động toàn bộ sân trường. Nhiều sinh viên trên bãi cỏ xanh mướt đều dồn ánh mắt về phía hai người. Thanh Thanh vội vàng che miệng cô lại: “Nhỏ nhỏ một chút, tôi đã đủ mất mặt rồi, giờ không muốn để cho cả giáo viên và sinh viên của trường biết thêm nữa.”
Tiểu Vũ gật đầu.
Mặc dù đã bình tĩnh lại nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được sự việc gả thay mà Thanh Thanh vừa nói.
“Trời ạ...gả thay? Thế kỷ nào rồi mà còn có chuyện hoang đường như vậy?”
“Ai, ai bảo tôi động viên chị họ bỏ trốn chứ. Cậu nói sao làm việc tốt không có thưởng?”
“Vậy mẹ cậu cũng đồng ý à?”
“Ai...” Ngôn Thanh Thanh thở dài, mẹ cô sao lại đồng ý chứ, nhưng vì mình gây ra tội, khiến Ngôn gia gặp nguy hiểm.
Ngôn Thanh Thanh mồ côi bố từ khi còn nhỏ, cậu của cô đối xử với cô rất tốt, chăm sóc hai mẹ con như bố đẻ, cô lại theo họ mẹ. Lần này cho dù mẹ cô không nỡ gả cô đi, đến lúc Đoan Mộc gia cưỡng ép gả đi cũng có khác gì đâu?
Tuy rằng Ngôn gia không nghèo, nhưng làm sao có thể chống lại được gia thế nhà Đoan Mộc?
Nếu không đồng ý, sợ rằng đến lúc đó lại càng xấu hổ hơn.
Bây giờ đồng ý, coi như là làm người tốt, lưu lại một ân tình.
“Mẹ muốn tôi gả thay để báo đáp ân tình.” Ngôn Thanh Thanh thống khổ mà nói.
Kỳ thật mẹ cô còn khổ sở hơn cả cô. Nếu việc này Ngôn Tiểu Lan có thể thay thế, bà đã sớm không để cô dính vào.
“Báo đáp ân tình? Chẳng phải là bán thân sao?”
“Tiểu Vũ, cậu nói sao tôi lại số khổ như vậy?” Ngôn Thanh Thanh nhào vào lòng n Vũ khóc lóc.
“Thanh Thanh….” Tiểu Vũ ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng, cho cô thỏa thích trút bỏ nỗi bất bình.
Ngôn Thanh Thanh khóc một trận rồi mới dừng lại.
“Vậy còn Lương Văn Hân thì sao? Cậu còn muốn tỏ tình không?”
“Tôi không biết.” Ngôn Thanh Thanh nghĩ đến điều này, đầu óc cứ rối tung lên, trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Lại khóc một trận.
Hai người liền ngồi trò chuyện kết hôn, dù sao chuyện này quá xa lạ đối với hai người, nên cảm thấy hiếu kỳ, mới mẻ.
“Nghe nói khi lấy chồng sẽ phải nữ công gia chánh, không được chơi bời lêu lổng như thời con gái.”
“Tiểu Vũ, tại sao tôi lại đen đủi như vậy, tôi còn chưa tới mười tám mà đã phải làm phụ nữ có chồng.” Ngôn Thanh Thanh vẻ mặt buồn bã.
“Có lẽ chồng cậu đẹp trai, cao ráo, nhiều tiền thì sao?” Chữ chồng này đối với một người chưa có bạn trai bao giờ như Ngôn Thanh Thanh đúng là có chút kỳ quái.
“Bọn cướp, hắc đạo có thể đẹp trai không? Đẹp trai mà còn cần cướp dâu sao? Có tiền? Tiền đó có sạch sẽ không?”
Tiểu Vũ nghe cô nói như vậy tựa hồ có chút đồng tình. Tóm lại, vị hôn phu này trong mắt hai người chính là một nhân vật phản diện cực kỳ xấu xí, mặt mũi đầy sẹo.
Thanh Thanh bất ngờ nắm tay cô, nước mắt đầm đìa hỏi: “Tiểu Vũ, cậu nói có thể hay không ngày kết hôn tôi liền mất mạng?”
“Thanh Thanh, sao cậu có thể nghĩ như vậy?”
“Không phải thế giới ngầm ở trên phim ảnh đều là gϊếŧ người không chớp mắt sao?”
“Thanh Thanh….” Tiểu Vũ ôm chặt lấy cô, “Tôi bảo đảm, suốt đời sẽ bảo vệ cậu.”
“Tiểu Vũ….” Thanh Thanh cảm động đến phát khóc.
“Tiểu Vũ, tôi phải làm một việc.” Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ vừa nói vừa nhìn Tiểu Vũ.
“Việc gì?”
“Tôi muốn làm một việc mà trước đến giờ chưa từng làm.”
“Đó là gì?”
“...Chúng ta đi bar uống rượu đi….uống rượu xong sẽ tìm Lương Văn Hân tỏ tình.” Thanh Thanh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến việc này. Người lớn không phải sẽ đi bar say xỉn khi có chuyện phiền muộn sao? Có lẽ rượu sẽ làm con người ta hết phiền não.
“Cậu sắp kết hôn mà vẫn còn muốn tỏ tình?”
“Tôi còn chưa nói xong, tóm lại đối với chuyện này tôi thà chết cũng không chịu khuất phục.”
“Tốt, Thanh Thanh, tôi tuyệt đối ủng hộ cậu.”
“Tiểu Vũ.” Ngôn Thanh Thanh ôm dính lấy cô.
“Cũng được...nhưng cậu biết uống rượu à?” Tiểu Vũ lo lắng hỏi.
“Không, nhưng mà vẫn đi.”
Ngôn Thanh Thanh giống như là uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, vui vẻ hét lên. Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, có chút giở khóc giở cười.
Buổi tối, Ngôn Thanh Thanh đem toàn bộ tiền sinh hoạt phí một tháng ra tính toán, tiểu Vũ ngạc nhiên vì cô có nhiều tiền như vậy.
Thanh Thanh nói qua có lẽ vài ngày tới cô có thể chết đói, nhưng vẫn mang theo tâm trạng thê thảm bước vào quán bar.
Đây là quán bar tốt nhất mà tiểu Vũ biết, cô đã nghe ngóng qua.
Hai cô gái sợ hãi đi tới quán bar, dù sao họ cũng là sinh viên năm nhất vừa mới đặt chân đến cổng trường đại học, nếu nhà trường biết họ đến nơi này thì có bị đuổi học không?
Hai người bất an trong lòng, vẻ mặt bối rối, ngây ngô thu hút nhiều ánh mắt chú ý của đàn ông.
Ánh mắt nóng bỏng làm cho hai người mặt đỏ bừng. m nhạc chói tai đập vào màng nhĩ của Thanh Thanh. Ánh đèn mờ ảo không ngừng nhấp nháy, hai người nắm chặt tay nhau có chút sợ hãi.
--------------------------------
Oa oa, chương tiếp nam chính và nữ chính sẽ gặp nhau, có phúc lợi nho nhỏ nào cho nam chính không?