Mở cửa, tiểu Trung bước vào với vẻ mặt đau khổ.
“Thanh Thanh, cô không sao chứ? Tại sao lại ở bệnh viện...” Tiểu Trung chưa hỏi xong, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc đồng phục chuyên nghiệp màu đen đưa tay ra, tiện thể ngăn cậu ta lại phía sau.
Chị ấy tiến lên một bước, cúi đầu trước mặt Thanh Thanh, chậm rãi nói:
“Thưa ngài, tôi là chị Lý, tôi sẽ chăm sóc cô những ngày tới.”
Phía sau chị ấy là mười mấy nhân viên y tế.
Sau khi chị ấy nói xong, một vị bác sĩ già với thái độ lịch sự bước tới:
“Không biết ngài là thiếu phu nhân, thật là chậm trễ, tôi là Hiểu viện trưởng, từ nay tôi sẽ đích thân chữa bệnh cho ngài...”
Thanh Thanh và Tiểu Vũ nhìn nhau, đầu óc rối bời, Oh, GOD! tình huống gì vậy?
Sau đó, hai y tá bước đến sắp xếp lại đồ đạc cho Thanh Thanh.
“Đây là...làm gì vậy?” thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
Chị Lý khom người: “Trước tiên, chúng ta đổi phòng cho ngài.”
“Haha, không cần phiền phức như vậy, ở đây rất tốt.”
“Thiếu phu nhân, chúng tôi làm theo lời dặn dò của thiếu gia, xin ngài hợp tác.” Chị Lý giải thích, đưa mắt liếc qua, hai người y tá vội vàng tới đỡ lấy cánh tay của Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh vẫn đứng yên.
Hợp tác? Thanh Thanh cảm thấy cô giống như là những phần tử phạm tội vậy?
“Cũng xin ngài vì Đoan Mộc gia suy nghĩ.” Chị Lý còn nói thêm.
Vì Đoan Mộc gia suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì? Thanh Thanh một mặt ngốc nghếch nhìn chị Lý.
Chị Lý giống như con trâu mệt mỏi, nín thở, nói một cách bình tĩnh nhất có thể:
“Ngài là thiếu phu nhân, ở một phòng bệnh như vậy không thích hợp.” Sau đó làm một động tác xin mời.
Hai y tá cứ như vậy đưa Thanh Thanh ra khỏi phòng.
Đổi sang một phòng bệnh cao cấp như phòng tổng thống, sau đó tất cả các bác sĩ đều đến xem qua bệnh tình của Thanh Thanh, sắp xếp hết mọi thứ, lúc này mới coi như xong.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Chị Lý như Hắc Quả Phụ, khuôn mặt vô cảm, nếu tiểu Trung nói chuyện hơi nhiều với Thanh Thanh, chị ấy liền ném tới một ánh mắt sắc lẹm. Tiểu Trung dường như rất sợ chị ấy nên chỉ có thể nói vài câu rồi chuồn mất.
Buổi trưa, Tiểu Vũ muốn đi mua đồ ăn.
Chị Lý xua tay nói không cần, còn nói có chuyên gia chuẩn bị sẵn rồi.
Lúc ăn cơm, Chị Lý nhìn chằm chằm Thanh Thanh như cai ngục, Thanh Thanh và Tiểu Vũ không dám lớn tiếng, cũng không dám ăn uống thoải mái.
Ngôn Thanh Thanh đang suy nghĩ xem nên nói chuyện gì đó một chút.
“Chị...Lý, chị nói là thiếu gia dặn dò chăm sóc tôi, vậy...Đoan Mộc Nam đi làm à?”
Tên khốn này, cô còn chưa tìm anh ta để tính sổ, anh ta đã muốn chơi trò biến mất với cô rồi.
“Chuyện của thiếu gia, thiếu phu nhân cũng không biết, chúng tôi là giúp việc thì càng không dám hỏi!” Một câu trả lời chắc chắn làm Thanh Thanh suýt chút nữa thì sặc mà chết.
Cô quyết định không nói thêm nữa, Tiểu Vũ làm mặt quỷ tỏ vẻ đồng tình với cô. Đây chính là hào môn à?
May mắn cho Thanh Thanh là chuyện cô ở bệnh viện người nhà không ai biết. Chị Lý nói sẽ không nói cho những người khác ở trong nhà Đoan Mộc, cũng sẽ không nói cho người nhà cô, để tránh mọi việc bị phóng đại lên.
Làm cho người lớn trong nhà lo lắng.
Chị Lý mở miệng một cái thì gia tộc Đoan Mộc, ngậm miệng thì thiếu gia hành động lạnh lùng dứt khoát. Nói chung chỉ có khen và khen.
Thanh Thanh lẩm bẩm trong lòng, chị Lý trông giống như nô ɭệ trong phim cổ trang, lúc nào cũng đi lau mông cho chủ nhân, mà lại xử lý rất cẩn thận, không gây ra động tĩnh lớn.
Ngày hôm sau, Ngôn Thanh Thanh muốn xuất viện trở lại trường học.
Thế nhưng, chị Lý nói cô phải ở đây ba ngày mới được xuất viện, nếu không chị ấy sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Càng làm cô bức xúc hơn là Lương Hân Văn và Tiểu Vũ đến viện thăm, chị lý vậy mà lấy lý do không tiện, không cho hai người đến phòng bệnh.
Ngôn Thanh Thanh tức giận muốn xì khói, nhưng vẫn kiềm chế lại, thấp giọng hỏi tại sao?
Chị Lý lại ngồi giảng giải đạo lý, nói cô là thiếu phu nhân của Đoan Mộc gia, cùng với những người đàn ông trưởng thành khác ở cùng một chỗ sẽ làm cho người khác hiểu nhầm….
Lời nói của chị Lý có sức mạnh hơn mười máy bay ném bom.
Ngôn Than Thanh trợn mắt há mồm, mẹ nó, Dung ma ma nhập vào sao?
Đoan Mộc Nam, tốt nhất bây giờ anh đừng xuất hiện, nếu không tôi sẽ xem anh là mục tiêu mà bắn chết anh…
Cuối cùng...cuối cùng, sau ba ngày, cô cũng có thể thoát khỏi sự cai trị của chị Lý.
Cô được một chiếc xe sang trọng đưa về trường, giống như là con cá nhỏ rốt cục cũng được thả vào nước, cô được tự do…
“Tiểu Vũ, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể cùng nhau lên lớp, cùng nhau tan học.” Cô chạy đến bên cạnh Tiểu Vũ, nắm lấy tay cô ấy vui vẻ nói.
“Nhìn cậu, giống như đã một thế kỷ trôi qua.”
“Đúng, đúng vậy, cậu không biết mụ phù thủy già đó đáng sợ thế nào đâu...”
“Được rồi, được rồi, Thanh Thanh, chúc mừng cậu đã được tự do trở lại.”
“Haha, Tiểu Vũ, chúng ta đi học thôi.” Thanh Thanh nhìn thời gian, có thể bắt kịp tiết học buổi chiều.
“Ách, Thanh Thanh...cậu vừa trở lại, vẫn nên nghỉ ngơi thêm một ngày đi...” Tiểu Vũ có chút vặn vẹo nói.
‘Tại sao, hai ngày nay tôi nằm như một con giun rồi.“
“Tôi nghĩ cậu sẽ không thích môn học...”
“Vớ vẩn, tôi thích nhất là lịch sử.”
Ngôn Thanh Thanh kéo Tiểu Vũ lao ra khỏi ký túc xá.
Thật kỳ lạ, trước đây lịch sử là môn học không được mọi người ưa thích, rất nhiều sinh viên trốn học. Tại sao ngày hôm nay lại đông như vậy? Còn có những học sinh của lớp khác nữa!
Ngôn Thanh Thanh lẩm bẩm một chút.
“Thanh Thanh, chúng ta bỏ tiết đi.” Tiểu Vũ rũ tay xuống, không muốn cùng cô vào lớp.
“Tiểu Vũ, hôm nay cậu sao vậy?” Ngồi trong lớp học rồi còn hỏi câu hỏi như vậy.
Một giảng đường khổng lồ gần như chật kín người, mà rất yên lặng.
Tiểu Vũ giống như rất ghét bỏ, vừa dậm chân vừa lật sách, rất cáu kỉnh.
“Tiểu vũ, sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng? Hôm nay có cảm giác kỳ lạ...”
“Thanh Thanh, chúng ta đi thôi...Thanh Thanh...” Tiểu Vũ nhìn Thanh Thanh, làm sao để khuyên cô đây.
“Tiểu Vũ...tôi hiểu...” Đôi mắt của Thanh Thanh bị một bóng đen ở cửa khóa chặt, không thể rời đi…