Ngôn Thanh Thanh nghe Tiểu Vũ nói Đoan Mộc Nam chạy đến ký túc xá nữ vào lúc nửa đêm, tim cô đập thình thịch không ngừng, anh đang tìm cô sao?
Không thấy mặt cô anh có lo lắng không?
“Thanh Thanh, hai người đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy Đoan Mộc tiên sinh có vẻ như không vui!”
Anh không vui sao? Tại sao lại như vậy?
“Tiểu Vũ, anh ta là một tên khốn nạn, tôi bị anh ta lừa gạt...” Nghĩ đến Đoan Mộc Nam, nhớ đến đủ chuyện xảy ra ngày hôm qua, Ngôn Thanh Thanh giống như tìm được đối tượng để phát tiết, ủy khuất đến mức nước mắt cứ tuôn ra…
“Thanh Thanh, cậu đừng khóc, nói cho tôi biết cậu đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ đến ngay...”
Ngôn Thanh Thanh khóc như vỡ đê, sau khi cúp điện thoại với Tiểu Vũ, cô mới từ từ bình tĩnh lại, tự an ủi mình đừng khóc nữa.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ hành lang, không biết tại sao giống như giẫm lên trái tim cô, cô lắng tai nghe, trực giác nói cho cô biết, bước chân này đang tiến về phía cô.
Mà người này có khả năng là…
“Ầm” một tiếng, cửa được mở ra.
Cánh cửa mở ra, trong lòng thanh Thanh cũng hồi hộp như có mũi tên bắn vào, sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc, đôi mắt cô trở nên ẩm ướt, ròng rã thống hận một đêm, người mong đợi cũng đã xuất hiện…
Đoan Mộc Nam dáng người cường tráng xuất hiện trước mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn đẹp trai mê người như vậy. Điều khác biệt là toàn thân anh giống như được bao bởi một lớp băng, mặc dù Thanh thanh cách anh cả hai ba mét, cô vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Tim cô đập dữ dội, ngay khi nhìn thấy anh, cô hoảng sợ không biết đối xử với anh như thế nào, hét một tiếng:
“Cút ra..” Rồi vùi mình vào chăn bông.
Đoan Mộc Nam thật sự sắp phát điên, lại bị một cô nhóc quay đầu.
Anh thật sự không hiểu, chỉ một buổi tối đẹp trời, sao cô đột nhiên chơi trò mất tích. Cô có biết rằng anh đã lật tung nhà họ Cố cả đêm, thiếu chút nữa thì phá bỏ để tìm cô.
Có biết rằng anh đã đột nhập vào ký túc xá nữ, chỉ muốn nhìn thấy cô bình yên vô sự?
Nhưng không ngờ, không tìm thấy bóng dáng cô trong ký túc xá. Anh vốn muốn đào ba tấc của trường học lên để tìm, không quan tâm đến việc người khác nói anh lấy thịt đè người.
Anh không sợ, nhưng cô thì sao?
Đoan Mộc Nam đành phải đè cơn tức giận của mình xuống, đi vào ký túc xá nữ mà không làm kinh động đến lãnh đạo nhà trường.
Kết quả là cô chưa về.
Anh thật sự choáng váng, cô gái nhỏ sắp cưới làm anh mất đi tất cả lý trí và khả năng phán đoán bình thường của mình.
Trong quân đội, anh thông minh, quyết đoán, bình tĩnh và dũng cảm giải quyết mọi việc, nhưng khi đối mặt với Ngôn Thanh Thanh, mọi tư duy đều không cách nào hoạt động bình thường được.
Phụ nữ đáng sợ hơn cả những kẻ khủng bố, so với chính trị còn biến hóa đa dạng hơn.
Vào lúc này, cuối cùng anh cũng gặp được cô. Sau khi tìm kiếm cả đêm, rốt cuộc cũng tìm được cô, anh cảm thấy lần này phải rèn luyện tính hoang dã của cô vợ nhỏ này một phen mới được.
Nhưng vì cái gì vừa nhìn thấy anh liền muốn trốn?
Anh nhếch môi, cười một tiếng, chẳng lẽ là ý thức được bản thân mình tùy hứng sao?
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường cô, Ngôn Thanh Thanh vẫn nhắm chặt hai mắt, trong đầu còn đang tìm lời nói nào để trút giận.
Ngay khi cô đinh mở miệng mắng, điện thoại của Đoan Mộc Nam vang lên, anh nghe máy.
Chỉ một từ đơn giản: “ừm..”
Sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Ngôn Thanh Thanh trốn trong chăn một hồi lâu, kết quả là anh vẫn không nói chuyện, chẳng lẽ giờ phút này còn muốn so độ nhẫn nại với cô?
Ngôn Thanh Thanh tức giận gần nổ phổi:
“Cái tên khốn nạn, lừa gạt, ăn chơi tác tráng...” Cô từ trên giường bật dậy như lò xo, chỉ vào Đoan Mộc Nam chửi rủa..
Nhưng phòng bệnh trống không, không có người.
Ngôn Thanh Thanh sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Cô ngồi một lúc, cánh cửa lại được mở ra.
“A...” Ngôn Thanh Thanh cho rằng Đoan Mộc Nam mở cửa, hoảng sợ hét lên.
“Thanh Thanh...” Tiểu Vũ đẩy cửa vào, mái tóc ngắn gọn sạch sẽ, trên mặt tràn đầy lo lắng. Nhìn thấy Ngôn Thanh Thanh nét mặt hoảng hốt, nhẹ nhàng kêu lên.
“Tiểu Vũ?”
“Thanh Thanh, cậu thế nào rồi?” Nhìn vẻ mặt cô, cảm giác được cô vô cùng bất ổn.
“Có ai ở ngoài đó không?” Cô tưởng Đoan Mộc Nam đi rồi quay lại nên khẩn trương, nhưng không ngờ là Tiểu Vũ.
“Không có ai?” Tối hôm qua cô đã xảy ra chuyện gì, sao lại dáng vẻ như gặp quỷ vậy.
“Tiểu Vũ...” Ngôn Thanh Thanh run rẩy bờ môi, cảm xúc ngay lập tức được khơi dậy.
Đoan Mộc Nam, cái tên khốn kiếp này, sao đối xử với cô như vậy…
Ngôn Thanh Thanh trút hết chuyện cả đêm qua cho Tiểu Vũ, tâm trạng cô từ từ bình tĩnh lại.
“Thanh Thanh, có phải có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ giáo sư Cố sắp xếp một bữa tiệc lớn như vậy, chỉ để cho tôi hiểu lầm? Còn có bạn bè tốt của anh ta, nói những điều đó đều là lừa gạt sao? Chẳng lẽ Đoan Mộc Nam kêu anh ta nói vậy? Còn nữa, nói cho tôi nghe những chuyện này là có ý gì?...Chẳng lẽ không muốn kết hôn, cho nên cố tình chọc giận tôi, muốn tôi chủ động giải trừ hôn ước?”
“Thanh Thanh, đừng suy nghĩ nữa, chờ Đoan Mộc tiên sinh trở về, cậu hỏi cho rõ ràng.”
“Anh ta đã tới...”Thanh Thanh chán nản nói, anh vừa mới đến đây, nhưng lại dường như chưa từng tới.
“Cái gì?”
Thanh Thanh kể cho Tiểu Vũ nghe chuyện vừa rồi. Tiểu Vũ khẽ mở miệng, đưa tay sờ lên trán cô kiểm tra, lẩm bẩm nói:
“Cậu thật sự vẫn còn sốt...”
“Tiểu Vũ, cậu cho rằng tôi điên rồi sao?” Đừng nói là Tiểu Vũ, chính cô cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Sao mấy ngày nay gặp Đoan Mộc Nam, tâm trạng của cô lại thay đổi nhiều như vậy? Không phải đau thương cực điểm thì cũng là hạnh phúc tột cùng.
“Thanh Thanh, cậu thật sự đã yêu, cậu quá quan tâm Đoan Mộc Nam...”
“Vậy, cậu nói bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không muốn bộ dạng này….”
“Thanh Thanh, cậu thế này là chuyện bình thường, ai bảo cậu lại gặp một đối thủ cao như vậy? Anh ấy là Đoan Mộc Nam, cậu không biết sao? Anh ấy tùy tiện đứng lại bất cứ nơi nào, tất cả đàn ông đều phải đứng sang bên cạnh, tất cả phụ nữ đều muốn nhào vào nha...”
Thanh Thanh thầm nghĩ, chẳng trách lúc đi cùng với anh, anh luôn thu hút sự chú ý từ xung quanh…
Lúc này, trên hành lang trên tiếng bước chân dồn dập. Dù sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng thả lỏng một chút, nhưng khí tức của bước chân vẫn khiến Tiểu Vũ và Thanh Thanh đề phòng.
Lúc đến cửa, tiếng bước chân đồng thời ngừng lại.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Mời vào...” Thanh Thanh bất an nhẹ nhàng nói. Sẽ là ai?