Đối mặt với vòng tay của một người đàn ông lạ mặt, Ngôn Thanh Thanh dùng sức giãy dụa.
“Cô không sao chứ?”
“Ừm.”
“Cô là con gái, đêm đến leo lên ngọn núi vậy để làm gì?” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cười xấu xa hỏi.
“Đêm hôm khuya khoắt không phải anh cũng ở đây sao?”
“Haha, nhà tôi tôi không thể đến sao?”
“Nhà anh?” Cô choáng, hóa ra mình đang trong vòng tay của chủ nhà, thật sự mất mặt.
Ách, tại sao còn ngồi trong vòng tay của anh ta? Ngôn Thanh Thanh mặt đỏ bừng:
“Chuyện đó...thả tôi xuống.”
Cố Nguyên Thượng quan sát nét mặt thanh tú của cô, sau đó cẩn thận đặt người trong lòng xuống.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, chiếc váy cô bị ôm thành quả bóng, từ từ tuột xuống.
“A.” Giữa bắp đùi truyền đến một trận đau nhói, vừa nhìn xuống thì thấy đã bị gai nhọn đâm vào, chảy máu. Váy trượt xuống đυ.ng phải vết thương, làm cô đau đến cau mày.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Cố Nguyên Thượng muốn ôm lấy cô một lần nữa, nhưng cô kiên nghiến răng và nhất quyết tự mình rời đi.
“Tôi đưa cô đi xử lý vết thương.” Cố Nguyên Thượng cau mày nói.
Nơi này như những tòa lâu đài, núi nhân tạo rất nhiều, gần đó là một hành lang, cuối hành lang là phòng của em gái Cố Thái Anh.
Ngôn Thanh Thanh được anh ta đỡ khập khiễng bước đi. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thật sự là hỏng bét.
“Phía trước là phòng của em gái tôi, chúng ta qua đó xử lý vết thương chút đi.” Cố Nguyên Thương lại hỏi: “Cô là bạn cái của ai?” Bởi vì anh ta biết trong danh sách khách mời không có cô, nên khẳng định là người nào đó mang bạn gái tới.
“Tôi...” Vừa nghĩ tới Đoan Mộc Nam, cô liền thấy đau lòng. Chiếc váy dài trên chân cô không ngừng cọ xát vết thương, một lúc sau chỉ nói hai chữ: “Đau quá.”
Cố Nguyên thượng dừng lại, để cô ngồi trên hành lang, phía dưới có nước chảy róc rách, trên hành lang có ánh trăng sáng nhạt nhạt, không khí mông lung, ẩm ướt.
Ngôn Thanh Thanh lẳng lặng ngồi xuống ở hành lang, được ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng, nước da trắng ngần mê người, tà váy dài làm nổi bật vóc dáng, thanh thuần như tiên nữ.
Cố Nguyên Thượng đưa hết vẻ đẹp của cô thu vào mắt, ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Thanh Thanh, nâng bắp chân bị thương của cô lên.
“Anh làm gì...”
Hừ một tiếng, sau đó Cố Nguyên Thượng dùng sức xé một mảnh lớn váy của cô, để lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết của cô.
“Như vậy sẽ không chạm vào vết thương.” Anh bướng bỉnh nói, sau đó cầm mảnh váy bị rách đưa cho cô.
“Không cố ý, xé hơi nhiều.” Khóe môi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cái miệng của Ngôn Thanh Thanh cứ mở ra rồi đóng lại, không nói nên lời.
Sau đó Cố Nguyên Thượng giúp Ngôn Thanh Thanh đi đến phòng của Cố Thái Anh.
Khi đến gần cửa phòng Cố Thái ANh, một nhóm phụ nữ bước ra.
Họ vừa nhảy xong, bây giờ đang thay quần áo.
Vui vẻ chạy ra.
“Thái Anh, byebye.”
“Haha, nhìn Đoan Mộc Nam thấy Thái Anh nhảy hồn bay phách lạc rồi...”
“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra lần này cũng không uổng nha.”
“Đi, đi đi, để cho bọn họ có thời gian riêng tư.” Một cô gái vung tay xua đuổi bọn họ.
Ngôn Thanh Thanh nghe được mấy câu nói đó, lòng như xoắn lại, không kìm được nước mắt vì thất vọng. May mắn thay, bên cạnh cô là cỏ cây hoa lá, ánh trăng chiếu lờ mờ, Cố Nguyên Thương ở bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Cố Thái Anh mặc một lễ phục màu đỏ mỉm cười tiễn bạn bè, quay lại nhìn thấy anh trai Cố Nguyên Thượng đang đỡ một cô bé.
“Anh?” Khuôn mặt cô ấy thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Anh mượn phòng em một chút...”
Hai người đỡ Ngôn Thanh Thanh vào nhà, Cố Thái Anh nhìn qua là nhận ra cô.
“Em là sinh viên đại học S?”
“Cô là Cố...giáo sư Cố?” Trời ạ, thế giới này quá nhỏ bé sao?
Cô ấy chính là người mà Đoan Mộc Nam thích mười năm sao?
Cố Thái Anh dìu cô vào phòng trong, giúp cô kiểm tra vết thương rồi nói:
“Em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi lấy hòm thuốc.”
Thái Anh quay lên lầu lấy hòm thuốc.
Ngôn Thanh Thanh ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh, căn phòng thật đẹp, xung quanh đều là những cửa sổ thủy tinh suốt từ trần nhà đến sàn, cửa sổ có rèm màu trắng như tuyết đang khẽ lay động trong gió. Nội thất bằng gỗ nguyên khối được thiết kế cổ xưa kết hợp với hiện đại, mang phong cách thời thượng nhưng lại không mất đi nét cổ xưa.
Cố Nguyên Thương đôi chân trắng tuyết của cô lộ ra dưới làn váy trắng bị xé rách, trên mặt cô mang một nét ngượng ngùng, đẹp tuyệt trần.
Trên đôi môi anh đào nở một nụ cười nhẹ, anh ta xoay người đi vài bước ngồi ở ngoài châm một điếu thuốc, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ suy tư.
Ngôn Thanh Thanh nhìn cách trang trí tinh xảo, trong lòng cay đắng, phức tạp.
Trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy một tấm hình, kí©h thí©ɧ võng mạc cô.
Đó là bức ảnh của Đoan Mộc Nam và Cố Thái Anh, rất thân mật, rất xứng đôi…
Thanh Thanh cảm thấy không khí đột nhiên thật loãng, trái tim cô như bị cái gì đó bóp chặt, rất đau.
Nhảy múa cho người yêu nhìn, người yêu của cô ấy chính là anh, mà anh thì sao? Đáp án không cần nói cũng biết.
Cố Thái Anh xinh đẹp, gợi cảm, thông minh, tài năng, cao quý...là một nữ thần hiện thực, và có quan hệ tình cảm sâu sắc với Đoan Mộc nam mười năm…
Ngôn Thanh Thanh, mày thì là cái gì?
Một đứa trẻ ngu ngốc, học hành nát bét, chỉ là người được báo ân, anh ở bên cô chỉ là tôn trọng ông nội...haha...Đúng là một trò chơi hôn nhân vui nhộn…
Cố Thái Anh tìm được hòm thuốc và đi xuống lầu, nhưng không có bóng dáng của Ngôn Thanh Thanh nữa, Cố Nguyên Thượng vẫn ngồi lặng lẽ trên sô pha bên ngoài.
Người đâu? Cố Thái Anh đi ra phía ngoài hỏi:
“Cô ấy đâu?”
“Đi rồi sao?” Cố Nguyên Thượng dường như đang lẩm bẩm, đang nói chuyện với chính mình, cũng như đang hỏi Thái Anh.
Căn phòng có hai lối ra, ngăn cách nhau bằng một bình phong, Ngôn Thanh Thanh bước theo hướng khác đi ra ngoài.
“Anh cũng không trông chừng?” Thái Anh để hòm thuốc xuống hỏi.
“Anh trông chừng để làm gì, anh nghĩ chuyện của em.” Cố Nguyên Thượng cười nói.
“Chuyện của em thì có gì mà nghĩ.”
“Thái Anh, đừng quên mục đích trở về của em.” Cố Nguyên Thương chăm chú nhìn cô, đặt một tay lên vai cô.
“Cho đến bây giờ, em có làm sai gì không?” Cô ấy nhìn vào mắt anh trai cười hỏi.
Cố Nguyên Thượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tự tin và sâu thẳm của Thái Anh, im lặng vài giây rồi chậm rãi phun ra hai chữ;
“Ừm, tốt.”