Trong sân có vài chỗ ngồi hóng mát, cỏ cây hoa lá rực rỡ, sương mù mê ly.
Ở giữa khán đài, có một vài người đang tấu đàn tranh, tạo nên một sân vườn tuyệt đẹp, nên thơ, đưa mọi người vào trạng thái tâm lý thư giãn…
Dịch Tuấn ngồi bên cạnh Thanh Thanh, du dương theo âm nhạc, uống mấy ly rượu nên cảm giác hơi say.
Bầu trời đầy hoa, cả một biển người đang trò chuyện thoải mái.
Đem chuyện tình phong lưu của anh ta đặt lên trên người Đoan Mộc Nam.
Nghĩ thầm, nên để cho cô hầu gái quán bar này biết một chút kiến thức về sự lợi hại của anh Nam.
Đoan Mộc Nam cũng không phải là người bình thường ở đây.
Ngôn Thanh Thanh ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt lấy váy trắng, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp đánh vào trái tim nhỏ bé của cô, mím môi, khống chế cảm xúc, cố hết sức để nước mắt không lăn xuống.
Đoan Mộc Nam cái tên khốn kiếp này, nghĩ cô còn nhỏ nên lừa gạt cô, cái gì mà người duy nhất trên đời, không biết câu này anh đã nói với bao nhiêu người rồi.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Đồ khốn kiếp, tên lừa gạt, Ngôn Thanh Thanh mày đúng là đồ ngốc, anh ta cho cô một miếng bánh, một cái đĩa CD liền toàn tâm toàn ý thích anh ta, yêu anh ta, mày chính là đứa ngốc nghếch nhất trên thế giới này…
Ngôn Thanh Thanh mắng chửi Đoan Mộc Nam nghìn lần trong lòng, sau đó còn ngoảnh lại chửi rủa chính mình.
“Cô mới quen anh ấy mười ngày, nhưng chủ nhân ngôi nhà này đã ở cùng anh Nam cả mười năm rồi...Anh Nam coi trọng cô chính là phúc đức và may mắn của cô đó nha...”
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.” Ngôn Thanh Thanh không kìm được, đứng dậy bỏ đi.
Dịch Tuấn kêu phục vụ đưa cô đi.
Ngôn Thanh Thanh cố nén ủy khuất trong lòng đi theo sau lưng phục vụ, nước mắt cô đã chảy nhòe hết mắt, không nhìn thấy đường, suýt chút nữa thì ngã xuống.
“Cô ơi, cô có sao không?”
“Tôi không sao.” Thanh Thanh kìm nước mắt.
“Đằng kia là toilet, một mình cô không sao chứ?” Người phục vụ chỉ vào ngọn đèn trước mặt nói.
“Không sao, cảm ơn.”
Người phục vụ đi ra, Ngôn Thanh Thanh rốt cuộc không chịu nổi nữa, bắt đầu khóc.
Không ngờ, Đoan Mộc Nam hôm nay muốn cô ăn mặc lộng lẫy như vậy chính là để cho người yêu cũ xem. À, có lẽ cũng không phải người yêu cũ, nếu không cũng sẽ không tạm biệt lâu như vậy. Hôm nay rõ ràng là để thị uy với cô, tìm bạn bè đến để vũ nhục cô…
Càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc là cô cũng không thể hiểu anh…
Ngôn Thanh Thanh trốn trong bồn cầu để khóc.
Đoan Mộc Nam trở lại chỗ ngồi, chỉ thấy Dịch Tuấn, không thấy Thanh Thanh đâu.
“Thanh Thanh đâu?”
“Vào toilet.”
Đoan Mộc Nam có chút không yên lòng, liên tục ngó nghiêng.
“Anh, không ngờ anh lại thích phong cách này?” Dịch Tuấn tò mò hỏi.
“Ừ.” Đoan Mộc Nam hừ một tiếng.
“Anh, sao anh lại mang cô ấy đến nhà Thái Anh? Muốn cùng lúc hai người sao?”
“Tôi với Thái Anh chỉ là bạn bè.” Đoan Mộc Nam lạnh lùng nói.
“Sau này đừng nói chuyện Thái Anh với tôi, tôi không muốn nghe.” Hiện tại anh đã có Thanh Thanh, anh không muốn để cô hiểu lầm, bây giờ làm gì cũng phải để ý đến cảm xúc của cô.
“Anh...” Dịch Tuấn còn muốn hỏi thêm, nhưng lúc này âm nhạc vang lên và đèn được bật sáng. MC bước lên sân khấu giới thiệu chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, sẽ biểu diễn điệu múa Trung Hoa.
Nói xong, bảy tám cô gái xếp thành hai nhóm bước lên khán đài, ánh đèn dịu dàng chiếu vào, tà áo dài bay lượn, cánh hoa hồng bay phấp phới từ ống áo, làm hương hoa tỏa ra hương thơm mê người. Trong cơn mưa hoa, Cố Thái Anh mặc Hán phục đỏ bước đi chậm rãi như một nữ hoàng…
Dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, như tiên giáng trần, ống tay áo rộng mở che kín mặt, làm nổi bật phong thái xinh đẹp của cô ấy…
Cả đám ồ lên, không ngờ bình thường cô ấy sành điệu thời thượng như vậy hôm nay khoác lên mình bộ Hán phục lại mang vẻ dịu dàng quyến rũ như vậy.
Đoan Mộc Nam mặc dù ngồi ở phía dưới cũng phải cảm thán khen ngợi vẻ đẹp của cô, nhưng cũng không có tâm trạng thưởng thức, bởi vì Thanh Thanh vẫn chưa trở lại. Vì tôn trọng người biểu diễn, nên anh không thể rời đi, chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, xem cô có đứng chỗ khác không…
Thanh Thanh đứng khóc một trận ở hòn núi giả, nghe thấy MC giới thiệu chương trình và tiếng nhạc tuyệt vời, cô tò mò leo lên hòn núi giả, vừa vặn có thể thấy sơ bộ.
Vũ đạo đẹp như mơ, vẻ đẹp tựa sương mù, nhưng Đoan Mộc Nam ngồi ở giữa lại đập vào mắt cô, liền cảm thấy đau đớn.
Nếu cô biến mất thì sao? Vẫn là ngắm gái đẹp quan trọng hơn…
Đoan Mộc Nam con quỷ phong lưu, tên khốn nạn, đồ lừa đảo…
Tiếng khóc vừa với kìm lại được, giờ lại phát ra.
Bên này, sau khi bài hát kết thúc vẫn không thấy bóng dáng Thanh Thanh, anh đứng lên, khí thế mạnh mẽ làm Dịch Tuấn bị hù một trận hỏi:
“Anh, sao vậy?”
“Tìm người.” Nói xong liền nhanh chân bước, đã đi rất xa mọi người.
Ngôn Thanh Thanh ngồi trên ngọn núi khóc một trận, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Đoan Mộc Nam bước qua ngọn núi đi vào toilet tìm, nhưng không thấy, đành quay lại ngọn núi tiếp tục tìm.
Vì ngọn núi giả này cao và to, lại có cây cối rậm rạp, nên cả hai đều không phát hiện ra đối phương.
Sau khi nghỉ một lúc, Thanh Thanh lấy hết dũng khí quyết định một mình trở về trường, dù là taxi hay đi bộ, tóm lại cô không muốn nhìn thấy anh nữa…
Sau khi đã quyết định, cô từ từ xuống núi. Có câu lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, quả là không giả.
Lúc đi lên, thấy các bậc thang liền bò lên dễ dàng, nhưng đi xuống lại sợ sảy chân, ngã xuống.
“A!” Ngôn Thanh Thanh cảm giác hôm nay là ngày xui xẻo của cô, chẳng lẽ liền bỏ mạng nơi này?
“Ầm!” Ngôn Thanh Thanh rơi xuống đất, nhắm chặt mắt lại. Suy nghĩ đang quay nhanh, chẳng lẽ mình chết rồi sao? Không chết sao?
Tại sao không đau?
“A1” Lại là một tiếng hét khác. Trước mặt cô là một đôi mày rậm, sau đó một khuôn mặt lạnh lẽo sắc bén như dao dần dần rõ ràng.
“Anh...anh là ai?” Thanh Thanh kinh hoàng hỏi người đàn ông lạ mặt đang ôm mình.