Chương 202

Trên tay cầm một ly nước trong suốt, đứng trước cửa sổ, nhìn ánh sáng rực rỡ.

Quay người nhìn phía sau thấy một chiếc đồng hồ cổ điển, kim giờ đã chuyển sang số 11.

Đoan Mộc Nam và Minh Nhất nói chuyện trong phòng họp đã rất lâu rồi vẫn chưa quay lại, điều này khiến cô cảm thấy có chút lo lắng.

Đúng lúc này, cửa mở ra, Đoan Mộc nam dáng người hiên ngang bước vào!

“Về rồi?” Thanh Thanh cười nhẹ nhàng, hỏi.

“Ừm!” Đoan Mộc Nam tiến lên một bước ôm lấy cô, làm cô có chút khẩn trương.

“Làm sao vậy?” Cô bị anh nhốt trong ngực, mũi quanh quẩn hương thơm mát lạnh của anh.

“Anh rất muốn ôm em như thế này!” Đoan Mộc Nam nói nhỏ bên tai cô.

“Chúng ta còn có một đời!” Thanh Thanh ở trong vòng tay của anh nói.

Đoan Mộc Nam ôm lấy cô, dụi dụi vào cổ cô như muốn hút hết mùi và nhiệt độ của cơ thể cô vào trong phổi của chính mình.

“Ừm, ngày mai chúng ta trở về lâu đài, sau khi lấy tài liệu chúng ta có thể trở về ...”

“Ừm!” Thanh Thanh hạnh phúc rúc vào vòng tay anh, và cuối cùng họ cũng có thể về nhà!

“Tài liệu rất quan trọng à?” Cô hỏi.

“Ừm, có phần tài liệu này thì có thể khôi phục thân phận, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu!”

“Em đi cùng với anh!” Thanh Thanh nói.

Đoan Mộc Nam do dự rồi gật đầu.

Dịch Tuấn vừa mới liên lạc, anh ta muốn ngay lập tức đến đây, nhưng nghe nói ngày mai Đoan Mộc Nam đến đó nên đành phải ở lại lâu đài thêm một ngày nữa!

Anh ta biết Đoan Mộc Nam còn cất giữ những thứ quan trọng nhất trong lâu đài cổ, nên anh ta phải bảo vệ thật tốt.



“Em có đói bụng không?” Đoan Mộc nam ôm Thanh Thanh hỏi.

Thanh Thanh lắc đầu.

Đoan Mộc Nam gọi quản gia mang rượu vang và điểm tâm đến!

Thanh Thanh không biết uống rượu, nhưng có Đoan Mộc nam ở đây nên cô uống một chút, mặt đỏ rần lên!

Đoan Mộc Nam nằm trên giường, Thanh Thanh nằm bên cạnh anh, mùi rượu thoang thoảng tỏa ra xung quanh.

Đoan Mộc Nam đặt chiếc ly đế cao trong suốt xuống, ôm lấy Thanh Thanh, hôn lên trán cô.

Bên tai cô vang lên tiếng hỏi:

“Em còn nhớ lúc anh bị thương tỉnh lại, em đã nói gì không?”

Thanh Thanh gật đầu ngoan ngoãn như một con mèo.

“Em có muốn sinh con cho anh không?” Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt nóng bỏng.

“Nam...Đứa trẻ đó...” Thanh Thanh nghĩ nên giải thích như thế nào với anh.

“Xuỵt, anh biết, anh biết em không phải người như vậy!” Đoan Mộc Nam vuốt ve khuôn mặt của cô nói, anh tin tưởng cô sẽ không bỏ đứa nhỏ.

Thanh Thanh nhìn Đoan Mộc Nam, cảm xúc chập trùng, anh co thể tin tưởng cô vô điều kiện như vậy, mà cô lại không làm được.

Cô dựa sát vào ngực anh, ôm lấy vòng eo cường tráng của anh.

Đoan Mộc Nam ôm lấy cô, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dọc theo gò má nóng rực của cô đến dái tai, nhẹ nhàng ngậm lấy, sau đó nhẹ nhàng hôn đi xuống cổ …

“Ưm … Nam ...” Thanh Thanh nhẹ gọi anh một tiếng, biết động tác như vậy là chuẩn bị một đợt tấn công mới.

Nhưng từ sáng sớm nay, họ yêu quá thường xuyên!

Cô nhẹ nhàng đẩy l*иg ngực cường tráng của anh.

"Nan, đừng như vậy ..." Nhiều lần như vậy trong ngày, cô cảm thấy có chút ngại ngùng.



"Hả? Làm sao vậy?" Đoan Mộc Nam vuốt ve cổ của cô, giọng nói từ tính dịu dàng vô cùng quyến rũ, động tác không ngừng, hơi thở nóng rực phun lên người cô khiến cô nhẹ nhàng run lên, khiến cô cảm giác tê dại,cô vô lực kháng cự …

Lại một đêm triền miên, Thanh Thanh mệt mỏi tột độ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, cảm thấy đau lưng dữ dội.

Duỗi người, chạm vào chiếc giường trống rỗng, trong lòng đột nhiên thắt lại, lo lắng mở to mắt.

“Tỉnh rồi sao?”Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, khiến lòng cô không còn sợ hãi, lập tức nhẹ nhõm hẳn.

“Em tưởng anh bỏ rơi em!” Có trời mới biết cô sợ hãi như thế nào khi mất anh.

“Sao có thể? Anh đã nói đưa em đi cùng mà.” Đoan mộc Nam vuốt ve mái tóc đen của cô nói.

Mấy giờ rồi? Có bị muộn không?" Cô lo lắng ngồi dậy, hỏi.

“Chúng ta không vội.” Anh trấn tĩnh cô.

“Ừm!”

Sau khi Thanh Thanh đứng dậy và mặc quần áo, Đoan Mộc Nam đưa Thanh Thanh đến phòng ăn trên tầng hai để dùng bữa.

Phòng ăn cũng được trang trí lộng lẫy, với một chiếc bàn dài ở giữa, đầy hoa tươi và thức ăn ngon, cùng những bộ đồ ăn cao cấp và đắt tiền.

Allen và Minh Nhất đang ngồi hai bên bàn.

Thanh Thanh chào hai người.

Đoan Mộc Nam kéo ghế để Thanh Thanh ngồi xuống, rất ân cần và thân sĩ.

Giúp việc ở hai bên phục vụ bữa sáng ngon lành cho Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam.

Có thể là do tối hôm qua dùng sức quá mức, Thanh Thanh lúc này thực sự cảm thấy có chút đói bụng, chăm chú ngồi ăn.

Sau khi ăn xong, A Hổ đến thông báo, bên phía Bố Lặc bá vương mọi thứ vẫn bình thường, Bố Lặc Ngạc đã trở lại Bố Lặc gia, không có dấu hiệu muốn động binh.