“Xin chào mọi người, tôi là Cố Thái Anh. Sau đây, tôi sẽ nói cho các bạn nghe về lịch sử các triều đại nhà Hán và nhà Đường, tôi hi vọng các bạn sẽ lắng nghe một cách vui vẻ, chứ không phải là bị ngủ gật.” Giọng cô ấy rất êm tai, phong thái ưu nhã trí tuệ, mang theo một chút nghịch ngợm đáng yêu.
Các chàng trai trong khán phòng đều si mê.
Ngủ? Đừng nến mức quá hưng phấn là được rồi.
Sau buổi học, hầu như tất cả mọi người đều có tinh thần phấn chấn.
Cuối cùng, Lương Hân Văn đưa ra lời kết.
Còn chèn thêm một câu:
“Các bạn biết không, Cố giáo sư không chỉ có kiến thức uyên bác, cô ấy còn là một người phụ nữ đa tài. Nghe nói múa Thủy Tú của giáo sư Cố cũng không ai bằng. Không biết hôm nay sinh viên đại học S có may mắn được chứng kiến tận mắt không?”
Lương Hân Văn quay người hỏi Cố Thái Anh một cách lịch sự.
Dưới khán đài, sinh viên la ó nhiệt tình.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Cố Thái Anh cười lớn. Trước sự cổ vũ của đông đảo các bạn sinh viên, cô đứng dậy và ưu nhã làm mấy động tác múa thủy tú.
Thần thái và tư thế đẹp không thể tả được. Sau đó cô cười nhẹ:
“Tôi hơi ích kỷ, chỉ muốn múa cho người yêu nhìn thôi, các bạn có thể giải thích vì sao không?”
Dưới khán đài lại là một trận reo hò, có một sinh viên nam to gan hỏi:
“Cố giáo sư có bạn trai chưa?”
Cố Thái Anh cười nhẹ và làm động tác xuỵt: “Bí mật.” rất gợi cảm và quyến rũ.
Cô ấy đúng là người có thể khiến cho đàn ông say mê điên cuồng và khiến bao phụ nữ ghen tị.
“Thanh Thanh, nếu kiếp sau tôi cũng có thể trở thành người như vậy, cậu có hứng thú không?” Tiểu Vũ nghiêng đầu hỏi.
“Tiểu Vũ, sao tôi không biết cậu có sở thích này?”
Trong mắt Thanh Thanh, Tiểu Vũ là một người trung tính, sao có thể ưa thích phong cách phụ nữ nhẹ nhàng như vậy. Cố Thái Anh là một hình mẫu phụ nữ, người tình trong mộng của hầu hết mọi chàng trai, nữ thần thực tại.
Xem ra sức hút của vị nữ thần này không hề nhỏ.
Sau khi kết thúc, sinh viên ra khỏi lớp ồ ạt, chỉ một số thành phần cuồng nhiệt đang vây quanh giáo sư để xin chữ ký và chụp ảnh.
Tiểu Vũ và Thanh Thanh thật không dễ dàng để chen chúc nhau đến cửa.
“Ôi, túi thơm của tôi….”
Thanh Thanh bị chen lấn xô đẩy làm rơi mất cái túi thơm cô cầm trên tay. Mọi người chen lấn, giẫm đạp, cô lo lắng lần mò trong đám đông để tìm kiếm.
Sau đó nhìn thấy một bàn tay trắng nõn tinh xảo nhẹ nhàng cầm lên, đám người đột nhiên chủ động nhường đường.
Cố Thái Anh mỉm cười, mắt nhìn qua túi thơm, rồi đem nó trả lại cho Ngôn Thanh Thanh.
“Cũng sắp hoàn thành rồi nha, xem ra sau khi trở về tôi phải suy nghĩ, làm sao để khóa học hấp dẫn hơn. Chỉ để mọi người không buồn ngủ thôi là chưa đủ.” Giọng nói có chút nghịch ngợm và hài hước.
Nghe cô ấy nói, Thanh Thanh xấu hổ, cô quả thật không để ý đến những gì cô ấy giảng trong suốt buổi học, chỉ chăm chú làm cho xong túi thơm để tặng cho Đoan Mộc Nam.
“Xin lỗi...em xin lỗi...em….” Cô ngượng ngùng muốn giải thích.
“Đúng là không tôn trọng giáo sư.”
“Đúng vậy.” Đám người thì thầm bàn tán.
“Haha, không có gì, trước kia tôi cũng đã từng làm như vậy.” Cô ấy nghiêng người về phía Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói: “Và cũng là vì để tặng cho bạn trai nha.” Cô cười rộ lên vô cùng xinh đẹp.
Một câu đã nói trúng bí mật trong lòng cô.
Sau đó sải bước đi về phía cửa. Đằng sau cô ấy có thêm một số trợ lý và lãnh đạo nhà trường cũng sải bước đi.
“Oa, hiệu trưởng vậy mà đi cùng cô ấy, một đội hình mạnh mẽ nha.”
“Đúng vậy, cô ấy là một nữ thần...” Đối mặt với Cố Thái Anh và đoàn người đang đi càng ngày càng xa, mọi người thấy có một hàng người đang đứng đó chờ đợi.
Nhìn Cố Thái Anh đi xa, Thanh Thanh mới hồi phục tinh thần, nghĩ rằng câu cuối cùng cô ấy nói là đang giúp mình giải vây trước mặt mọi người.
Thanh Thanh không thể không cảm thán cô ấy thật sự là một nữ thần, vừa giỏi giang vừa hoạt bát đáng yêu.
Một người phụ nữ xuất sắc như vậy sẽ làm mê đảo biết bao nhiêu người?
Ký túc xá nữ, hai giờ sáng.
Ngôn Thanh Thanh đang ngồi dưới ánh đèn, thỉnh thoảng đưa tay lên dụi mắt vì đau nhức, ngón tay sưng đỏ vì bị kim châm vào.
“Thanh Thanh, đừng liều mạng như vậy được không? chừa lại một chút ngày mai làm tiếp cũng được?” Tiểu Vũ đã ngủ, thấy cô không chịu nghỉ ngơi nên nói.
“Không được, ngày mai bọn tôi có hẹn gặp mặt, anh ấy nói vài ngày nữa sẽ trở lại đơn vị, tôi phải đưa cho anh ấy trước khi anh ấy trở lại đơn vị.”
“Khục, vẫn còn sớm, đi ngủ đi.” Tiểu Vũ chui vào chiếc chăn mỏng.
“Vì để an toàn, tôi quyết định ngày mai sẽ đưa cho anh ấy.” Thanh Thanh vừa nói, tay thì vẫn không ngừng.
“Tôi thật sự phục cậu, sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại.”
Trở mình tiếp tục ngủ.
Hôm sau, sau khi tan học, túi thơm của Ngôn Thanh Thanh cuối cùng cũng đã hoàn thành. Nhìn vào những lỗ kim trên ngón tay, cô có chút mất tự tin.
“Tiểu Vũ, cậu có thấy tôi khó coi lắm không?”
“Nói thật?” Tiểu Vũ đưa khuôn mặt tuấn tú giống con trai đến gần, nhíu mày: “Không được tốt lắm, nhưng so với tôi thì tốt hơn nhiều.”
“Ai, Cậu nói tôi có cần thử làm lại thêm mấy cái nữa rồi lại tặng không?”
“Không sao đâu, chỉ là một món quà thôi, không cần nghiêm trọng như vậy. Nếu Đoan Mộc tiên sinh thật sự thích cậu, bất cứ thứ gì cậu tặng anh ấy cũng thích.”
“Thật sao?” Thanh Thanh trong lòng có cảm giác không chắc chắn.
“Bé cưng, bé cưng của anh, cho em một chút ngọt ngào...” Điện thoại của Ngôn Thanh Thanh vang lên.
Đoán không nhầm là Đoan Mộc Nam gọi.
“Alo” Ngôn Thanh Thanh nhân điện thoại, khóe miệng không che dấu được hạnh phúc.
“Em chuẩn bị xong chưa? Anh đợi em ở cổng trường.”
“Em sẽ đến ngay.” Thanh Thanh cúp điện thoại, vẫn còn lưu luyến dư vị ôn nhu dịu dàng của anh.
“Bé cưng, hoàng tử đang đợi, cẩn thận đến muộn.”
“Ách.” Ngôn Thanh Thanh nghe Tiểu Vũ nói mới tỉnh mộng.
Vội vàng đem túi thơm cho vào một chiếc túi ren.
Cầm túi xách lên, vội vàng mở cửa chạy ra, sau đó tạm biệt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ở bên trong đưa hai tay lên làm một động tác cổ vũ.