Ánh mặt trời ấm áp, trên con đường lớn rợp bóng cây xanh hình chữ S, một cô gái nhỏ nhắn đang đeo tai nghe đi một mình. Cô cao chưa đầy một mét sáu, dáng người nhỏ nhắn, thân hình cân đối, làn da trắng nõn, mái tóc vừa dài vừa đen bóng được tết xoắn kiểu Hàn Quốc buông xõa một bên đến thắt lưng. Đôi mắt hai mí long lanh, cái mũi thẳng tắp, cao tít, bên dưới là đôi môi anh đào màu hồng phấn nhỏ nhắn dễ thương.
Ngoại hình của cô thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai. Nhưng cô chỉ im lặng đắm chìm trong thế giới âm nhạc cho đến khi xuất hiện một bóng trắng cách đó không xa.
Nam sinh kia khoảng hai mốt tuổi, mặc một áo sơ mi trắng nhìn rất tuấn tú. Hai tay bỏ vào túi quần, lặng lẽ nhìn mặt hồ lấp lánh, thần thái dịu dàng trầm lặng như thể ai cũng không thể thu hút sự chú ý của anh.
Anh là Lương Văn Hân, là một nhân vật nổi tiếng của thành phố S, từng học chung với Ngôn Thanh Thanh thời trung học, là người mà Ngôn Thanh Thanh thầm mến trong lòng.
“Thanh Thanh...” Một cô gái đuổi theo phía sau gọi Ngôn Thanh Thanh nhưng cô không đáp lại nên đã chạy đến vỗ vai cô.
“A...” Ngôn Thanh Thanh hét lên và quay lại nhìn bạn cùng lớp của mình n Vũ. Lực tay của cô ấy không hề nhẹ, một cô gái luyện võ lớn lên.
“Tiểu Vũ, cậu muốn hù chết tôi sao?”
“Ai bảo tôi gọi lớn như vậy mà cậu không nghe.”
“Tôi đang nghe nhạc.”
“Tôi tưởng cậu đang ngắm trai đẹp nha.”
“Không có a...” Câu trả lời có chút ưu sầu, buồn bã.
“Không cần buồn, để tôi nói cho cậu một tin tốt.” tiểu Vũ thấy ánh mắt lưu luyến không rời của cô liền biết vừa rồi cô đang nhìn Lương Văn Hân.
“Tin tốt gì?”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, Lương Văn Hân vẫn chưa có bạn gái nha.” tiểu Vũ cố tình kéo dài giọng điệu.
“Thật không?” Ngôn Thanh Thanh hào hứng hỏi. “Đàn chị Mộng Hạ thì sao?” Ngôn Thanh Thanh có chút rối nói. Mộng Hạ luôn xuất hiện bên cạnh Lương Văn Hân bất cứ nơi nào.
“Nghe nói hai nhà bọn họ có giao tình, Lương Văn Hân chỉ cô cô ấy là em gái, bình thường chăm sóc cô ấy một chút, hướng dẫn cho cô ấy lúc cô ấy không hiểu….”
Trong khi tiểu Vũ đang ríu ra ríu rít, Ngôn Tiinh đưa mắt nhìn cô gái cách Lương Văn Hân không xa. Cô ấy đang từ từ đi về hướng Lương Văn Hân, dáng người cô thon dài, đầy đặn, mái tóc xoăn xõa ở phía sau lưng nhìn như một con búp bê đi ra từ truyện cổ tích, cô chính là Mộng Hạ.
Mỗi lần nhìn thấy Mộng Hạ đi cùng Lương Văn Hân, Ngôn Thanh Thanh luôn cảm thấy chua xót trong lòng.
“Tiểu Vũ, cậu nói tôi có nên tỏ tình với đàn anh không?”
Thanh Thanh ngượng ngùng hỏi.
Trong lòng đang nghĩ tháng sau cô sẽ tròng mười tám tuổi, có phải cũng nên yêu đương rồi không? Tiểu Vũ lớn hơn cô một tuổi cũng đã sớm có bạn trai rồi.
“Thanh Thanh?” Tiểu Vũ có chút không tin được nhìn cô.
“Cậu cuối cùng cũng chịu thông suốt nha?” Ngôn Thanh Thanh là bạn thân nhất của n Vũ, so với mình còn xinh đẹp hơn mấy lần, nhưng ngay cả một mối tình cũng không có, cũng không biết đã động viên cô bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cô không hề lay động. Hôm nay nghe được chính miệng cô nói muốn tỏ tình, thật là không còn gì bằng. Nếu như cô có bạn trai, lần sau cô không cần làm kỳ đà mỗi lần hẹn hò nữa. Còn có thể tâm sự chuyện yêu đương với nhau.
Nghe Thanh Thanh nói, n Vũ hào hứng không thôi, cô liền đưa ra các cách thức tỏ tình khác nhau.
Mãi cho đến khi phát hiện ra chuyến xe này là chuyến xe cuối cùng về nhà, cô mới kết thúc, lên xe đi về.
Ở một khi dân cư yên tĩnh.
Ngôn Thanh Thanh vừa bước đến cửa nhà, cô cảm thấy kỳ quái, trước cửa có mấy chiếc ô tô sang trọng vừa to vừa dài cô chưa hề thấy qua. Cánh cửa sắt mở ra hình vòng cung của từng thấy.
Cô vừa định đi đến thì thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, đi dày da bước ra khỏi sân, theo sau là bốn vệ sĩ mặc vest đen và đeo kính râm. Rất giống bọn xã hội đen trong phim, Thanh Thanh vội vàng né qua một bên, chờ họ lên xe và đi xa rồi mới ngốc nghếch đi vào sân.
Vừa bước chân vào sân, liền nghe thấy tiếng chú mình nghiêm mặt khóc:
“Cướp a….cướp….cướp.” Cô chưa bao giờ nghe qua chú cô khóc đến mức này. Lúc nào trông chú cũng hớn hở, vui vẻ, hôm nay là có chuyện gì vậy? Cướp? Loại chuyện gì vậy?
Cô nhẹ nhàng bước vào, chào hỏi một tiếng: “Cậu?”
Ngôn Đại Minh nghe có tiếng người thì đột nhiên ngừng lại:
“Thanh Thanh? Cháu làm cậu sợ muốn chết, chú còn tưởng là bọn cướp quay trở lại.”
“Cướp?” Thanh Thanh không hiểu, nhìn thấy mẹ đang ôm thím đau lòng.
“Còn không phải là chuyện tốt mà ông ngoại cháu làm ra sao.”
“Cái gì, ông ngoại?” Mẹ cô là con gái mà ông ngoại sinh ra khi đã gần sáu mươi tuổi, chờ đến khi cô sinh ra thì ông ngoại đã mất từ lâu, tại sao đột nhiên ông ngoại lại làm ra chuyện tốt?
“Ai, ông ngoại đã cứu một tên cướp trước khi giải phóng….”
Cậu vừa khóc vừa kể nội tình bên trong, Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề. Trước khi giải phóng ông ngoại cô đã cứu một tên cướp nhỏ, và bây giờ tên cướp nhỏ đã biến thành một lão cướp già, hơn nữa, ông ta cũng là một ông trùm sở hữu gia tài bạc triệu với các băng đảng quyền lực.
Bây giờ bọn cướp năm xưa muốn trả ơn, chúng muốn cho con gái của cậu cô là Ngôn Tình Tình, chị họ của Ngôn Thanh Thanh, kết hôn với cháu trai ông ta. Có thể gả vào cái gia tộc như vậy cũng là chuyện tốt, thế nhưng mới hôm qua, cô chị họ Ngôn Tình Tình vừa mới hạnh phúc nhận lời cầu hôn của bạn trai.
“Vậy thì nói rõ với ông ta.”
“Nói rõ thế nào, nếu không thấy cô dâu mới nhà họ Ngôn, những tên cướp kia có thể trừ đường sống cho chúng ta sao?”
“Vậy chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Này, Thanh à, cháu vẫn còn nhỏ, không biết được sự phức tạp của chuyện này? Bọn chúng là dòng họ Đoan Mộc bề thế, cháu nói muốn báo là báo được sao?”
“Bọn chúng còn có thể một tay che trời?”
“Tại sao không? Hơn nửa cái kinh đô này đều là nhà chúng, huống chi chỉ là một người phụ nữ. Biết bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán để vào được nhà đó, làm sao vận ma này lại rơi vào nhà chúng ta? Ô ô….”
Cậu cô khó lóc hết lần này đến lần khác.
Cả đêm ai nấy mặt mũi đều ủ rũ khó nhìn muốn chết, trong nhà không khí âm u.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Thanh Thanh tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi học. Bước xuống lầu nhìn thấy mẹ và cậu đang đứng trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có chuyện gì?” Ngôn Thanh Thanh ngốc nghếch hỏi.
“Thanh, cháu hãy cứu lấy Ngôn gia nhà chúng ta đi...” Ngôn Đại Minh vừa khóc vừa nói.
Ngôn Thanh Thanh đưa mắt về phía mẹ cô, Ngôn Tiểu Lan.
Đôi mắt bà hơi đỏ và sưng, buồn bã nói:
“Tối qua, chị gái con đã bỏ trốn.”
Trốn? Quả thật tối hôm qua cô đã biết, chị họ và cô bình thường rất tốt, chuyện này cô còn góp nửa phần công lao? Chị họ tính tình không quả quyết, nếu không phải có cô ở bên giật dây, tám phần Tình Tình không thể làm được.
“Bỏ trốn không phải vừa vặn sao? Hôn sự này hủy bỏ đi là xong.” Ngôn Thanh Thanh cao hứng.
Ngôn Tiểu Lan nghiêm nghị hỏi: “Con đã sớm biết rồi phải không?”
“Con...đúng vậy! Chính con đã giúp chị họ bỏ trốn.” Cô cảm thấy mình như một dũng sĩ, hành hiệp trượng nghĩa.
“Đã như vậy, con có thể bù đắp, thay chị họ con gả đi.” Ngôn Tiểu Lan khó khăn nói ra khỏi miệng.
“Mẹ.” Gả thay, đây là xã hội phong kiến sao? Còn xảy ra chuyện như vậy?
“Thanh, con hãy cứu lấy Ngôn gia nhà chúng ta đi...” Cậu cô thở một hơi rồi quỳ xuống.
“Cậu….cậu?”
Ngôn Đại Minh đột nhiên quỳ xuống khiến Ngôn Thanh Thanh cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Đây không phải là trò đùa. Tại sao cô cảm thấy một bóng tối xuất hiện trước mặt mình?
…