Chương 197

“Em yêu, tối nay em làm sao uống viên thuốc là chồng em vậy?” Giọng nói quyến rũ của Đoan Mộc Nam vang lên bên tai cô.

Thanh Than gần như không thể kìm được giọng nói mê hoặc, ấm áp này, thiếu chút nữa thì nhịn không được bổ nhào vào người anh.

May mắn cô cũng được coi là trung trinh liệt nữ!

Nhắm mắt lại, hít thở sâu!

“Em không sao, viên thuốc này anh vẫn là nên để dành đi!” Thanh Thanh giả bộ bình tĩnh, lãnh đạm.

Vội vàng đẩy anh đến bên giường.

Đoan Mộc Nam nhìn thấy hành động của cô, thầm nghĩ cũng mạnh miệng đấy!

Nói không muốn, mà tay chân lại không ngừng.

Đoan Mộc Nam nhìn Thanh Thanh đè mình ngồi xuống giường, muốn xem tiếp theo cô sẽ làm gì!

Kết quả, người phụ nữ nhỏ rêи ɾỉ nói:

“Cởϊ qυầи áo!”

“Em làm đi!” Đoan Mộc Nam nghĩ muốn chủ động hưởng thụ một lần!

Thanh Thanh hít vào một hơi, cởϊ áσ khoác của anh, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của anh, ĐOan Mộc Nam mỉm cười hài lòng, nhìn người phụ nữ đỏ mặt, chăm chú cởϊ áσ, có bao nhiêu hưởng thụ chứ …

Thanh Thanh làm được một nửa, nhìn thấy bộ ngực gợi cảm của Đoan Mộc Nam, chợt thấy hoa mắt, một cỗ khô nóng đang xâm chiếm cô, cô cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt mình cho tỉnh táo, nhìn xung quanh phòng, tìm thấy một bình nước, cô cầm lên và uống ừng ực.

“Em yêu, em đang làm gì vậy?” Đoan Mộc Nam cau mày hỏi.

“Giải độc ...” Thanh Thanh không chút khách khí trả lời.

“Chẳng lẽ chồng em đây còn không đủ sao?”

“Thật khó mà nói được!” Thanh Thanh trả lời, như thể cô đang giận ai đó.

Cô nhíu mày, sau đó lại đi đến bên cạnh Đoan Mộc Nam, nhìn anh như thể đang giải quyết một vấn đề nào đó.



Vén tay áo lên, tiếp tục cởi cúc áo cho anh, rất nghiêm túc!

Nhìn thấy người phụ nữ của mình dáng vẻ đói khát, Đoan Mộc Nam không muốn để cô chịu đựng quá lâu, chủ động dùng sức kéo một cái, lộ ra dáng người hoàn mĩ!

Thanh Thanh nhìn thấy thân hình màu mật ong đó, chỉ cảm thấy khí huyết chảy ngược, thiếu chút nữa thì phun máu.

ĐOan Mộc Nam đang định kéo người phụ nữ của mình vào ngực, ai ngờ cô lại nghiêng đầu đi lấy hộp dụng cụ y tế bác sĩ để lại lúc nãy.

Quát lên với anh: “Quay người lại!”

“Làm gì?”

“Vết thương của anh chảy máu rồi, để em xem một chút!”

Trong lòng Đoan Mộc Nam dâng lên một tia nhu tình ấm áp, không ngờ rằng cô có thể áp chế du͙© vọиɠ trên người, lo lắng vết thương cho anh.

Anh ngoan ngoãn quay lưng về phía cô, thầm nghĩ có một cô vợ hiền như vậy còn mong gì nữa?

Nhìn tấm lưng rắn rỏi, có phần hoang dã của Đoan Mộc Nam, bắp thịt săn chắc vô cùng gợi cảm.

Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người anh, những suy nghĩ lộn xộn kia đều bị thay thế bởi đau lòng.

Vết thương này do phải đánh nhau sáng nay, vết máu ứa ra!

Thanh Thanh cẩn thận lấy lọ thuốc ra và lau cho anh!

Sau khi bôi thuốc, Thanh Thanh lại thay băng gạc trên bụng một lần nữa, băng bó như vậy rất mập mờ, Đoan Mộc Nam ngồi trên giường, Thanh Thanh lại quỳ giữa hai chân, áp sát bụng của anh, quấn gạc từng vòng từng vòng!

Nhìn rất giống đang làm chuyện ấy!

Sau khi xong xuôi mọi việc, Thanh Thanh hít vào một cái, cô vậy mà bị chảy máu mũi!

Cô phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể chống lại được sự cám dỗ này!

Đoan Mộc Nam cảm thấy có lỗi ôm lấy cô: “Em không cần phải chịu đựng như vậy!”

“Đừng nhúc nhích, vết thương vừa mới băng lại, để em lau dọn một chút!” Thanh Thanh che lấy mũi mình nói.



Đoan Mộc Nam đành phải nhẹ nhàng buông cô ra.

Thanh Thanh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, thật sự không chịu đựng được thêm nữa, lúc nãy bác sĩ nói tắm nước lạnh sẽ đỡ hơn.

Cô đổ đầy nước vào bồn tắm và ngâm mình trong nước để giảm bớt ham muốn bên trong!

Đoan Mộc nam được băng bó khắp thân thể đi đi lại lại trong phòng.

Nghĩ làm sao để thuần hóa cô vợ bé bỏng của mình!

Đoan Mộc nam bên này đang nghĩ cách, còn bên Minh nhất bên kia.

Minh Nhất và Nala đang trốn khỏi sự truy sát của người bịt mặt kia.

Thanh không có ai, Minh Nhất túm lấy Nala, hỏi cô ta thuốc giải đâu?

Nala thề sống thề chết, đưa cô ta dìm xuống nước, Nala liều mạng giãy dụa, nhưng tay của Minh Nhất như chiếc kẹp sắt, siết chặt cô ta, khiến cô ta không thể cử động!

Cho đến khi Nala không còn giãy dụa mạnh nữa, càng ngày càng lụi xơ đi.

Minh Nhất đột nhiên nhận ra có lẽ anh đã quá nặng tay, sau đó vội vàng kéo cô ta lên, mái tóc đen dính trên mặt cô ta, đôi mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại.

Sắc môi có chút tím tái, thân thể dần dần lạnh đi.

Minh Nhất cắn một miếng, còn nghĩ cô ta giả chết!

Anh ta tức giận gầm lên, khuôn mặt đen kịt, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy nha!

Minh Nhất đột nhiên ném cô ta trên mặt đất, hai tay đặt trên ngực, hít thở thật sâu, áp môi mình lên môi Nala, hô hấp nhân tạo cho Nala.

Nala chợt phun ra mấy ngụm nước, mở mắt ra một chút!

Sắc mặt có chút tái nhợt, môi và miệng có chút sưng đỏ, nhưng trong mắt Minh Nhất, cái miệng nhỏ nhắn này lại trở thành một thứ vô cùng hấp dẫn, cái chạm nhẹ cũng khiến anh muốn nếm lại lần nữa, đây là lần đầu tiên Minh Nhất nếm được hương vị này.

Vì vậy anh ta cúi đầu cắn thêm một cái nữa, cạy hàm răng của cô ta ra, sử dụng tất cả những kiến thức rời rạc mà anh ta biết để dùng!

Hai tay đè trên ngực cô cũng nhận được mệnh lệnh bắt đầu di chuyển, chạm vào hai ngọn núi mềm mại, vừa vuốt ve vừa véo chúng, cơ thể nóng bừng như sắp phát hỏa, Nala bị anh ta đặt dưới thân, cô ta vừa ở dưới nước lên, thân thể run lẩy bẩy, một thân Minh Nhất lại như bốc lửa vừa vặn thỏa mãn mong muốn nào đó của cô!