Chương 195

Trên mặt đất sau lưng anh đều là vết đạn! Bùn bắn tung tóe như hoa.

Tiếng súng lớn trong nháy mắt đánh thức Thanh Thanh, làm sao cô muốn hôn một cái mà lại có người ở đâu muốn gϊếŧ cô vây!

“Chuyện gì vậy?” Thanh Thanh hoảng sợ kêu lên!

“Xuỵt!” Doan Mộc Nam đưa tay ra hiệu để cô im lặng.

Thanh Thanh vội vàng bịt kín miệng.

Tên cầm súng từng bước từng bước đến gần Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam, Thanh Thanh sợ hãi tim muốn nhảy ra khỏi ngực. Hai người ra ngoài không hề mang theo súng, làm sao để chống lại bọn họ?

Ngay khi Thanh Thanh nhìn thấy đôi giày màu đen của người đó, thân thể của Đoan Mộc nam đột nhiên bay ra ngoài, hạ gục tên kia, siết chặt cánh tay trước ngực hắn ta, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm và đấm một cái vào gáy của hắn, máu tươi văng ra cho đến khi tên đó hấp hối!

Vừa định chống tay đứng dậy, đột nhiên một giọng nói như đến từ địa ngục vang lên, "Đừng nhúc nhích!"

Cách Đoan Mộc Nam không xa, một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, trực tiếp cầm súng hướng về phía Đoan Mộc Nam, từng bước tới gần anh.

Thanh thanh kinh hãi mở to hai mắt, người đàn ông của cô đang gặp nguy hiểm, nhưng cô không biết phải làm thế nào!

Người đàn ông nở một nụ cười đắc ý, bóp cò, xoay họng súng nhắm ngay vào chân Đoan Mộc Nam, hắn ta cũng không muốn gϊếŧ chết anh, chỉ muốn bắt sống, chỉ muốn loại bỏ khả năng di chuyển của con mồi!

Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Thanh không biết không biết dũng khí từ đâu ra, nhặt một viên đá ném vào đầu người đàn ông, nhưng khả năng của cô thực sự có hạn, viên đá bay qua đầu hắn rồi vô lực rơi xuống trên mặt đất!

Người đàn ông xoay người, thẹn quá hóa giận trừng mắt với Thanh Thanh, sau đó nhắm họng súng vào Thanh Thanh, Thanh Thanh đã sớm bị dọa đến ngốc, ngay cả chân đều không bước được!

Bang! tiếng súng vang lên, nhưng không trúng Thanh Thanh, mà là bị Đoan Mộc Nam đá một cái, lệch hướng, trúng vào một cây đại thụ!



Sau đó hắn ăn một cú đấm của Đoan mộc Nam, người đàn ông có chút lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống!

Nhưng cơ bắp của tên sát thủ cứng như đá, hắn gầm lên, cơ bắp cuồn cuộn, vung vẩy cánh tay dày đáng sợ như một con dã thú ôm chặt lấy Đoan Mộc Nam, ném anh xuống đất!

Vết thương trên lưng Đoan Mộc Nam lập tức nứt ra, còn chưa hết đau đớn, nắm đấm thô bạo của người đàn ông lại đánh vào Đoan Mộc Nam, anh vội vàng xoay mình, quả đấm nặng nề đập xuống đất!

Sau đó đầu hắn ta lại bị một tảng đá lớn đập vào, và mắt lảo đảo, ngã xuống!

Làm Thanh Thanh hoảng sợ!

“Tôi, tôi gϊếŧ, gϊếŧ người ...” Thanh Thanh thì thào nói, hai tay không ngừng run rẩy!

“Vợ, làm tốt lắm!” Đoan Mộc Nam đau đớn đứng dậy!

“Nam, anh sao rồi?” Thanh Thanh tỉnh lại, vội vàng chạy tới, vươn tay đỡ anh!

Đoan Mộc Nam đứng dậy lấy tay che cái xương sườn bị thương, nặn ra một nụ cười an ủi Thanh Thanh!

Thanh Thanh còn chưa đỡ được anh, cách đó không xa lại có bảy tám người đàn ông cầm vũ khí, từng bước đi đến, bao vây Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh.

Lúc này, dù vợ chồng anh có phối hợp chặt chẽ hơn thì bốn tay cũng không chống lại được mấy khẩu súng!

A Hổ núp ở một bên, nhìn thấy tám người này đang cầm súng về phía Đoan Mộc Nam, anh ta không dám manh động, vì sợ chỉ cần sơ sẩy lại hại đến Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh.

Ngay khi tám người kia muốn bắt ĐOan Mộc nam và Thanh Thanh, đột nhiên vài tiếng súng xuyên qua ống giảm thanh vang lên, tám tên cầm súng không hẹn mà ngã xuống!

Thanh thanh ngạc nhiên mở to mắt, nhìn bọn hắn không kịp phản kháng đã ngã xuống, cái này chắc chắn không ít người đồng thời nổ súng nha, là ai vậy?



Nhìn theo hướng nổ súng, một đoàn người cùng đi đến, tất cả đều ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề, giống như một đội quân tinh nhuệ được huấn luyện bài bản.

Người đàn ông chậm rãi đi đến, Thanh Thanh lúc này mới nhìn rõ, anh ta có một đôi mắt màu xanh, là người nước ngoài, trạc tuổi Đoan Mộc Nam, khuôn mặt đầy đặn, có râu quai nón, dù vậy cũng khó mà lấn át được vẻ đẹp trai này, đây là người có râu quai nón đẹp trai nhất mà Thanh Thanh từng gặp.

Anh ấy thật đẹp trai, nhưng một người như vậy là kẻ thù hay bạn bè?

“Này, Nam, tôi đến muộn phải không?” Khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ thành thục, nhưng lại cười như một cậu bé ngây thơ!

“Allen, cậu tới đây rất đúng lúc!” Đoan Mộc Nam sắc mặt nghiêm trọng vừa mới thoáng giãn ra.

“Wow, người đẹp này là ai vậy?”Allen tỏ ra tò mò khi nhìn thấy Thanh Thanh nhỏ nhắn và xinh đẹp bên cạnh Đoan Mộc Nam.

“Vợ tôi!” ĐOan Mộc Nam nở nụ cười hạnh phúc.

“Người đã lấy trộm trái tim cậu đây sao?” Allen cười hỏi.

“Ừm!” Đoan Mộc Nam gật đầu ngầm thừa nhận.

“Cái gì mà lấy trộm ở đây?” Thấy anh ta có vẻ là bạn của Đoan Mộc Nam, Thanh Thanh nhỏ giọng bên cạnh anh ta.

“Anh sẽ giải thích cho em sau!” Đoan Mộc Nam nói nhỏ một câu.

Allen mỉm cười nhìn về phía Thanh Thanh, cũng ưu nhã đưa tay ra, lễ phép nói: “Xin chào phu nhân, tôi là bạn của Nam, Allen Trương.”

“Xin chào!” Thanh Thanh rụt rè đưa tay ra!

Anh ta nắm chặt tay Thanh Thanh, chạm vào mu bàn tay của cô!